Cướp Nam Phụ Xong Chuồn Kích Thích Thật

Chương 49: Làm chú khó lắm (6)


10 tháng

trướctiếp

Lâm Túc chưa đi được bao xa đã bị đuổi kịp, Ngụy Nguyên chạy quá vội, vừa dừng lại thì thở hổn hển, thế nên dù đã ngăn anh lại nhưng cũng không nói được lời nào.

Không phải hắn không muốn nói, mà do ánh mắt của Lâm Túc nhìn hắn thật sự quá bình tĩnh, bình tĩnh đến độ khiến hắn thấp thỏm lo âu, thậm chí còn không dám hỏi xem nụ hôn kia có nghĩa gì.

Lần đầu tiên trong đời hắn yêu một người, nhưng dường như đã làm hỏng mọi thứ hết rồi.

“Chú, để phụ nữ ở lại một mình không phải là hành động của một quý ông đâu ạ.” Lâm Túc nhìn hắn rồi nói.

“Ban nãy cháu có ý gì?” Rốt cuộc Ngụy Nguyên cũng hỏi thành lời, hắn hồi hộp đến nghẹt thở, trái tim như có thể nhảy ra ngoài bất cứ lúc nào.

“Nụ hôn tạm biệt.” Lâm Túc cười gượng, nói: “Xin lỗi vì đã làm phiền chú xem mắt.”

Anh quay người định đi, Ngụy Nguyên vươn tay ra ngăn anh lại rồi nói: “Chú không thích cô ấy.”

“Vậy chú có thích cháu không?” Lâm Túc nhìn thẳng vào mắt hắn rồi hỏi.

“Thích...” Khi Ngụy Nguyên nói ra tình cảm của mình, trong lòng chỉ chứa chan sự thiết tha. Hắn nói: “Nhưng chúng ta...”

“Thích cháu mà lại đi xem mắt với người khác. Chú... Ngụy Nguyên, chú là đồ lừa đảo, cháu sẽ không tin chú nữa.” Lâm Túc đè cánh tay hắn rồi nói: “Đừng đuổi theo cháu nữa, đừng khiến cháu phải ghét chú.”

Cánh tay định ngăn Lâm Túc chợt ngừng lại, Ngụy Nguyên chỉ có thể nhìn theo bóng dáng của anh dần biến mất. Hắn thẫn thờ đứng lặng đó, thoáng chốc không biết nên làm sao để bù đắp cho anh.

Vương Hân Nhụy đã rời đi. Địch Lộ bước ra khỏi nhà hàng, ánh mắt nhìn bóng dáng của Ngụy Nguyên đong đầy lo âu.

Phụ nữ rất nhạy cảm, nếu bà còn không nhìn ra tình huống ban nãy thì thật sự đã uổng công sống bao nhiêu năm nay rồi.

Ngụy Nguyên - con trai của bà thích một người đàn ông. Giới tính không quan trọng, nhưng cậu bé mà nó thích rõ ràng là một trong hai đứa trẻ được nó nhận nuôi. Không nói tới chuyện nó nuôi dưỡng người ta từ nhỏ tới lớn, chỉ riêng cách biệt về tuổi tác cũng là cả một vấn đề. Tuổi tác giữa hai người chênh nhau gấp đôi, nếu ở bên người như vậy thì sao có thể bầu bạn với nhau tới cuối đời?

Chẳng trách nó bị tổn thương, lúc như thế này nên quay đầu là bờ.

Ngụy Nguyên về tới nhà vẫn không nhìn thấy Lâm Túc đâu cả, hắn cũng không ngạc nhiên, nhưng lại cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.

Hắn đã có được nụ hôn của chàng thiếu niên mình yêu, nhưng còn chưa kịp đắm chìm trong đó thì đã đánh mất anh rồi.

Lâm Túc cũng thích hắn, hoặc có thể anh đã nói rất nhiều lần rồi, anh cẩn thận tới gần, nói ra tình cảm của mình nhưng đều bị hắn xem nhẹ.

“Tiên sinh, tối nay cậu Tiểu Túc không về ạ?” Dì Khương hỏi: “Có cần gọi điện thoại hỏi xem có chuyện gì không ạ?”

“Dì gọi đi.” Giọng nói của Ngụy Nguyên không giấu nổi sự uể oải, nếu để hắn gọi thì chưa chắc anh đã nghe, nhưng hắn thật sự rất lo lắng.

Dì Khương nhận ra tâm trạng của hắn không ổn, lấy điện thoại bấm số của Lâm Túc, điện thoại chưa reo tới hai hồi chuông thì đầu kia đã bắt máy. Vì dì Khương mở loa ngoài, trong điện thoại vang lên giọng nói quen thuộc: “A lô.”

Ngụy Nguyên vô thức ngồi thẳng người.

Dì Khương hỏi: “Tối nay cậu Tiểu Túc không về ư? Cậu đi đâu chơi vậy?”

“Vâng, mấy ngày này cháu đi du lịch với bạn, chắc sẽ không về, dì báo với chú giúp cháu nhé.” Giọng nói của Lâm Túc không lộ ra bất kỳ điều gì.

Dì Khương ngạc nhiên hỏi: “Cậu ra ngoài không báo trước cho tiên sinh à?”

“Cháu sắp thành người lớn rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu ạ, dì đừng lo.” Lâm Túc nói.

“Vậy được rồi.” Dì Khương cười, nói: “Tiên sinh đang ở bên cạnh, cậu có muốn nói gì không?”

“Tiểu Túc...” Ngụy Nguyên gọi, hỏi: “Mấy ngày nữa thì về?”

Lâm Túc không nói lời nào, bầu không khí yên lặng tới mức có thể khiến người khác lầm tưởng rằng anh đã cúp điện thoại. Trái tim Ngụy Nguyên như nghẹt thở, đúng lúc này hắn nghe thấy tiếng anh nói: “Tới khi nào chú suy nghĩ kỹ xem rốt cuộc bản thân muốn gì thì cháu sẽ về, bằng không, chẳng phải cũng không cần thiết phải gặp mặt nhau nữa sao ạ?”

Ngụy Nguyên cúp máy, cúi đầu, bỗng dưng cảm thấy bản thân còn chẳng bằng một đứa trẻ.

Dì Khương cũng nhận ra có chuyện giữa hai người họ, bèn lựa lời hỏi: “Cậu cãi nhau với Tiểu Túc à?”

“Do cháu đã làm sai.” Ngụy Nguyên nói.

Trong lòng hắn ngập tràn hối hận, hối hận vì mình đã làm trái lời hứa. Hắn biết bản thân muốn gì, nhưng hắn lại không thể, cũng không dám muốn có được. Nhưng ngoại trừ sự hối hận, hắn vẫn nhớ mãi tới sự dịu dàng và ngọt ngào của nụ hôn kia.

Hắn thực sự là một kẻ tồi tệ.

“Nào có con cái giận dỗi với cha mẹ quá ngày. Thường ngày tình cảm của cậu và Tiểu Túc tốt như vậy, hai người ngồi lại nói chuyện, có khúc mắc gì thì có thể tháo gỡ cùng nhau.” Dì Khương khuyên nhủ hắn, bà là người từng trải, thực sự không muốn nhìn thấy hai người cãi vã.

“Cháu biết rồi, cháu sẽ nghĩ về chuyện đó, dì đi nghỉ đi ạ.” Ngụy Nguyên quay người bước lên tầng, để lại bóng lưng cứng đờ.

Hắn không muốn hại anh, nhưng cũng không thể chịu đựng được việc cả đời không gặp anh.

Cậu thiếu niên của hắn bề ngoài trông dịu dàng đến thế, nhưng lúc trở nên cứng rắn cũng sẽ khiến người khác máu chảy đầu rơi, cả người như rơi vào hầm băng.

Trong khi Ngụy Nguyên suy nghĩ về thứ mình muốn thì Lâm Túc lại nhận được một cuộc hẹn từ Địch Lộ.

Một chàng trai cao lớn, vẻ ngoài nổi bật xuất hiện trong quán cà phê đã lập tức thu hút ánh nhìn của vô số người, mà khi anh chào hỏi và ngồi xuống trước mặt, đến cả người từng gặp muôn vàn trai xinh gái đẹp như Địch Lộ cũng không khỏi tán thưởng diện mạo và khí chất của cậu thiếu niên này.

Ngây ngô xen lẫn chín chắn, nụ cười điềm đạm khiến người ta muốn gần gũi. Địch Lộ đã xem hồ sơ về anh, thành tích xuất sắc đến mức đó không phải là điều người bình thường có thể đạt được. Chờ sau này anh công thành danh toại cũng không phải chuyện khó.

Nếu chỉ xét đến những thứ này, Địch Lộ sẽ rất thích một đứa trẻ như Lâm Túc, Ngụy Nguyên đã dạy dỗ chúng rất tốt. Nhưng nếu liên quan tới tương lai của Ngụy Nguyên, bà không thể không cân nhắc nghiêm túc tới tương lai của hai đứa.

“Cháu chào dì, hôm nay vòng cổ của dì rất hợp với bộ quần áo này đấy ạ.” Lâm Túc cười nói.

Địch Lộ đã nghe quá nhiều những lời tán dương ấy, nhưng chưa từng có ai nói chân thành, khiến người ta thoải mái như cậu thiếu niên này.

“Dẻo miệng quá, nhưng tính tuổi thì cháu gọi dì là bà cũng dư sức.” Địch Lộ mỉm cười nói.

“Trông dì rất trẻ, đi ra đường mà gọi dì là chị thì cũng có người tin, gọi bà hơi ngượng miệng ạ.” Lâm Túc cười nói.

Địch Lộ không xoắn xuýt vấn đề này nữa, hỏi: “Muốn uống gì để dì mời.”

“Caramel Latte.” Lâm Túc nhìn menu.

Nhân viên phục vụ xoay người đi làm, hai người ngồi đó, Lâm Túc cười, cũng không vội vàng sốt ruột, chỉ riêng nét trưởng thành quá tuổi này cũng khiến Địch Lộ xúc động. Bà mở miệng nói: “Cháu có muốn ra nước ngoài du học không?”

Lâm Túc sửng sốt, bỗng bật cười: “Dì và Ngụy Nguyên đúng là mẹ con ruột.”

“Cháu biết à?” Địch Lộ hơi ngạc nhiên, lúc bà mời Lâm Túc cũng không nói rõ thân phận của mình.

“Có thể nhìn ra ạ, gương mặt hai người khá giống nhau.” Lâm Túc cười nói.

“Vậy câu cháu vừa nói là có ý gì?” Địch Lộ hơi tò mò.

Lâm Túc mỉm cười giải thích: “Khi đó chú muốn tách Lâm Nhiên và người yêu của thằng bé ra nên đã đưa cậu người yêu kia ra nước ngoài, không phải mẹ con ruột thì là gì ạ?”

“Cháu gọi nó bằng chú, gọi dì là dì, không cảm thấy bối phận rối loạn sao?” Giọng Địch Lộ mang mấy phần nghiêm túc.

Trước kia khi bà biểu hiện như vậy, nhân viên có năng lực nhất trong phường thêu cũng sẽ trở nên thật dè dặt, nhưng cậu thiếu niên đối diện lại không hề kiêng dè gì.

Lẽ nào không phát hiện ra sao? Không đâu, đứa trẻ này rất thông minh, chỉ là nó không sợ thôi.

Lâm Túc cười nói: “Gọi chú cũng chỉ là cách gọi thân mật, sau này còn có thể gọi chú ấy là chú, nhưng lại gọi gì là mẹ nữa kìa.”

“Cậu thanh niên này, cậu đừng cho rằng con trai tôi thích cậu thì cậu có thể bước vào cửa nhà họ Ngụy.” Nụ cười trên mặt Địch Lộ đã biến mất: “Cậu phải biết rằng, thân phận, tuổi tác, giới tính của hai người không phù hợp, dù cậu thông minh, nhưng tôi muốn đưa cậu đi cũng rất dễ.”

Lâm Túc không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào Địch Lộ, như thể đang quan sát thứ gì đó, ánh mắt anh như có thể nhìn thấu lòng người, khiến cho Địch Lộ gần như không dám đối mặt với anh trong khoảnh khắc ấy.

“Thưa anh, Latte của anh đây.” Phục vụ bưng cà phê lên.

“Cảm ơn.” Lâm Túc chuyển tầm mắt đi, cầm muỗng lên khuấy cà phê của mình, thờ ơ nói: “Nếu chú biết dì can thiệp vào cuộc sống của chú ấy như vậy, chỉ e mối quan hệ khó khăn lắm mới hòa hoãn sẽ lại đổ vỡ mất.”

“Cậu đã biết gì rồi?” Địch Lộ vẫn còn đang hoảng hốt vì ánh mắt vừa rồi, bây giờ lại chuyển sang bất an: “Ngụy Nguyên nói với cậu sao?”

“Chú ấy không nói gì cả, nhưng cháu có thể tự điều tra được mà.” Lâm Túc nâng chăn lên, hai chân vắt chéo, ra vẻ vô cùng nhàn hạ.

Không phải anh giả vờ không sợ, mà là không sợ thật.

Địch Lộ hỏi: “Cậu đã biết những gì?”

“Tất cả.” Lâm Túc nhìn bà, khóe miệng vẫn mỉm cười, ánh mắt chỉ có vẻ lạnh nhạt: “Dì muốn cháu nói ra hết à?”

“Cậu làm bộ làm tịch cũng hay đấy.” Địch Lộ nhìn anh rồi nói.

Làm sao có thể dễ dàng điều tra ra chuyện của nhà họ Ngụy được chứ? Nhất là với một người chưa thành niên.

“Được rồi, nếu dì không tin, cháu chỉ có thể chứng minh cho dì thấy thôi. Năm xưa nhà họ Địch và nhà họ Ngụy kết thông gia, ban đầu dì và ba của chú cũng có tình cảm, cả hai đều làm việc ưu tú, gia đình hòa thuận, có thể nói là tấm gương trong các cuộc hôn nhân thương mại.” Lâm Túc lạnh nhạt nói: “Nhưng năm Ngụy Nguyên được hai tuổi, cuộc hôn nhân của dì xuất hiện nguy cơ, cháu đoán là vì dì không muốn làm bà chủ gia đình cả đời bị vây trong bốn bức tường. Năm Ngụy Nguyên ba tuổi, dì không thể chịu cảnh bản thân không có công việc nữa, dì lựa chọn ly hôn để theo đuổi sự nghiệp, vứt bỏ Ngụy Nguyên vừa tròn ba tuổi.”

“Ba của Ngụy Nguyên bộn bề công việc, lúc nhỏ chú ấy chỉ có bảo mẫu chăm sóc, đến năm năm tuổi thì bị bắt cóc, phải trải qua bao khó khăn vất vả mới được cứ về, từ đó tính cách thay đổi hẳn... Dì còn muốn nghe tiếp không?” Lâm Túc hỏi.

“Không cần.” Địch Lộ nuốt một ngụm nước miếng nói: “Sao cậu biết được?”

“Thời đại công nghệ thông tin mà, có nhiều thứ muốn điều tra cũng chẳng khó gì.” Lâm Túc vẫn lễ phép khách khí: “Xét

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp