Cướp Nam Phụ Xong Chuồn Kích Thích Thật

Chương 47: Làm chú khó lắm (4)


10 tháng

trướctiếp

Thấy Lâm Nhiên rời đi, Lâm Túc ngồi yên tĩnh trên ghế, lần này không còn ai quấy rầy sự yên tĩnh của anh nữa. Tuy rằng anh định giở chút trò vặt làm Ngụy Nguyên sốt ruột, nhưng cũng không hề muốn có lời đàm tiếu.

Tuy rằng lời đe dọa lúc trước chỉ là đùa giỡn, nhưng nếu kêu anh làm thật thì cũng được thôi, cứ nhắm thẳng khớp xương mà đánh, trật khớp thì bẻ lại, có thể làm người ta đau đến chết đi sống lại, nhưng cuối cùng ngay cả vết thương nhẹ cũng chẳng phải.

Tuy không có ai nói ra nói vào, nhưng Lâm Túc lại bị giáo viên các môn gọi lên hỏi một lượt, sau khi xác định trạng thái của anh không ổn thật, giáo viên gọi điện thẳng cho Ngụy Nguyên.

“Tụt xuống hạng 99 trong lớp?” Từ lúc Ngụy Nguyên nhận được phiếu điểm của Lâm Túc tới nay, chưa bao giờ có thành tích kém như vậy: “Vì sao?”

“Em ấy không chịu nói, phía chúng tôi đang cần sự hợp tác của phụ huynh, xem có phải em ấy bị đe dọa hay gì không, hoặc là gặp phải chuyện gì đó.” Giáo viên nói.

“Được, tôi biết rồi.” Ngụy Nguyên cúp máy, xoay người gọi trợ lý điều tra tình hình gần đây của Lâm Túc.

“Cháu là Lâm Túc đúng không?” Một người phụ nữ trang điểm đậm tấp xe vào lề, hạ cửa sổ chào Lâm Túc: “Ôi chao, nhiều năm không gặp, cháu đã lớn vậy rồi à, quả là một đứa trẻ điển trai.”

“Cô là ai thế ạ?” Lâm Túc lễ phép hỏi.

Cơ hội mà cậu chờ đã tới rồi.

Người phụ nữ kia vuốt tóc, mùi nước hoa nồng nặc bay ra, mùi hương rẻ tiền kia làm Lâm Túc phải nín thở.

Cô ta cười nói: “Cũng khó trách cháu không biết cô, cô là cô họ của cháu đây mà, bao nhiêu năm rồi cô mới tìm được cháu.”

“Là cô họ thật ạ, nhưng cháu chưa từng gặp cô, nhỡ cô là bọn buôn người thì sao?” Lâm Túc cười nói.

Sắc mặt người phụ nữ kia chợt cứng đờ, rồi lập tức cười bảo: “Thằng nhóc này nói gì thế không biết, mẹ cháu tên La Quyên có phải không? Cha cháu tên Lâm Văn Bân, ông nội cháu tên...”

Cô ta liệt kê ra đầy đủ, hơn nữa còn rất chi tiết.

Lâm Túc không gật đầu cũng không lắc đầu, nhưng thái độ kia chính là ngầm thừa nhận.

“Cô họ tới tìm cháu có chuyện gì không?” Lúc Lâm Túc nói tiếp thì đã sửa xưng hô, rõ ràng đã tin rồi.

“Năm đó, lúc cha mẹ cháu mất đúng lúc cô tới vùng duyên hải gây dựng sự nghiệp, nhiều năm không về, vừa trở về đã nghe nói cha mẹ hai đứa không còn nữa, còn hai đứa thì được nhà họ Ngụy nhận nuôi.” Người phụ nữ lau khóe mắt, nói: “Bắt hai đứa ở nhà người khác chắc chắn rất khó chịu, lần này cô trở về chính là để đưa hai đứa đi.”

“Nhưng cô nói với cháu cũng vô dụng thôi, quyền giám hộ nằm trong tay chú.” Lâm Túc bình tĩnh nói: “Hay là cháu dẫn cô đến gặp chú nhé?”

Thật ra thân phận của người phụ nữ này là thật, chỉ tiếc cô ta là một trong những kẻ lừa đảo ở trong tuyến thế giới gốc, đương nhiên mục đích của cô ta không phải là muốn nuôi hai đứa trẻ, mà là lăm le tài sản nhà họ Ngụy, định kiếm chác chút đỉnh.

Đương nhiên Lâm Túc phải để cô ta đến gặp đương sự, nếu không người này nào sẽ để yên, sẽ còn quấy rầy đến cả Lâm Nhiên.

Người phụ nữ không ngờ lại có thể được dẫn đến gặp người nhà họ Ngụy dễ dàng như vậy, lập tức nhiệt tình nói: “Vậy cháu lên xe đi, cô dẫn cháu đi tìm chú cháu.”

“Cô họ à, muốn gặp chú cháu thì cần phải hẹn trước, bây giờ chú đang rất bận, mấy ngày nữa đi ạ.” Lâm Túc cười nói: “Đến lúc đó cháu gọi điện thoại cho cô.”

Hai người lưu số điện thoại của nhau, Lâm Túc vừa mới đi không lâu, xe của người phụ nữ kia đã bị chặn lại.

Trợ lý ăn mặc chỉnh tề, khách sáo nói: “Xin chào cô Vương Hoa, sếp Ngụy của chúng tôi muốn gặp cô nói vài câu.”

“Sếp Ngụy? Ngụy Nguyên à?” Người phụ nữ giật mình: “Là Lâm Túc gọi điện thoại cho sếp Ngụy à?”

“Đúng vậy.” Trợ lý cười nói.

Lúc họ bắt đầu điều tra cậu chủ Lâm Túc đã phát hiện người phụ nữ này theo dõi cậu chủ mấy hôm liền, hình như đang đợi cơ hội gì đó, chắc chắn được xếp vào những người có thể ảnh hưởng đến thành tích của cậu chủ.

Người phụ nữ nghe xong liền cười hả hê: “Được chứ, dẫn đường đi.”

Về phía Ngụy Nguyên cũng đã nhận được tất cả thông tin về người phụ nữ này, cô ta là cô họ của Lâm Túc và Lâm Nhiên, là họ hàng với hai đứa nhỏ, nếu dựa theo thứ tự nhận nuôi thì chắc chắn cô ta xếp trước hắn.

Nhưng bản tính người phụ nữ này chẳng lương thiện gì, sống dựa vào nghề lừa đảo, nhiều lần ra vào đồn cảnh sát, cũng là đối tượng giám sát hàng đầu của cảnh sát.

Chắc không còn đi lừa đảo được nữa, cho nên mới có ý đồ với Lâm Túc.

Ngụy Nguyên yên tĩnh chờ trong phòng nghỉ, lúc Vương Hoa đi vào liếc thấy dáng người kia thật sự không kìm được mà nuốt nước miếng, một là bởi vì tiền, hai là do người đàn ông kia thật sự quá tuấn tú, nghe nói người này vẫn chưa kết hôn.

Từ lúc đi vào cho đến khi ngồi xuống, ánh mắt cô ta chưa từng rời khỏi Ngụy Nguyên, cứ nhìn hắn đăm đăm rồi hỏi: “Sếp Ngụy tìm tôi có việc gì?”

“Tôi muốn biết mục đích cô đến tìm Lâm Túc.” Ngụy Nguyên thấy phát ớn với ánh mắt của cô ta, hắn nhíu mày, cuối cùng người phụ nữ kia mới cảm thấy hơi sợ hãi.

Nhưng sự sợ hãi này không thắng nổi khát vọng tiền tài, cô ta cười nói: “Sếp Ngụy hỏi sai rồi, tôi chính là cô họ của Lâm Túc và Lâm Nhiên, năm đó lúc cha mẹ chúng qua đời tôi không biết tin, bây giờ biết rồi đương nhiên đến đưa hai đứa về nhà mới phải lẽ.”

Cô ta nói như lẽ thường tình, ỷ vào huyết thống kia mà tỏ ra như chuyện đương nhiên, nhưng Ngụy Nguyên lại rất ghét điều đó.

“Hơn nữa Lâm Túc còn nói mấy ngày nữa anh rảnh thì gọi điện thoại cho tôi đấy, chắc chắn là nó đã đồng ý...” Cô ta đang nói thì bất ngờ bị ngắt ngang bởi một tiếng động lớn bất ngờ.

Ngụ

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp