23.
Mũi tên được rút ra, đại phu băng bó vết thương cho Đỗ Như Tùng, còn lau chùi vết máu trên người hắn một phen, tránh nhiễm trùng. Hai tiểu cô nương đứng tiếp ở chỗ này có chút không thích hợp, chỉ đành ra ngoài.
"Như Tùng, ta đi nấu cháo cho huynh, huynh uống cháo rồi ngủ tiếp, như vậy vết thương sẽ tốt nhanh hơn." Trước khi đi, Lâm Đạm cố ý dặn dò một câu.
"Được, cảm ơn Đạm Nhi." Đỗ Như Tùng mỉm cười gật đầu, thân thể vẫn có chút yếu ớt, cõi lòng lại như phình căng ra. Lần bị thương này, hắn lại thấy một mặt khác của Lâm Đạm, kiên cường, quả cảm, cho dù đối mặt với khó khăn lớn hơn nữa cũng có thể ứng đối ung dung. Có cô ở đây, hắn an lòng, lòng em gái cũng an.
Lâm Đạm vừa dùng khăn lau chùi vết máu trên tay, vừa đi nhanh ra ngoài, đầu không dám ngẩng lên. Ánh mắt Đỗ Như Tùng quá mức thâm thúy chuyên chú, khiến cô có chút không tự nhiên. Đỗ Như Yên lon ta lon ton đi theo sau cô, giống một cái đuôi nhỏ.
Chờ hai người rời đi, Đại Hoàng tử mới tự mình mang nước nóng tới lau chùi thân thể cho Đỗ Như Tùng, thở dài nói: "Như Tùng, đây là cô nương ngươi coi trọng? Thật khỏe a!"
Đỗ Như Tùng nhất thời cười trầm thấp, làm động tới vết thương, nhất thời đau đến liên tục hít hà. Nhưng, chút đau đớn này không hề làm giảm vui vẻ trong nội tâm của hắn, hắn từ từ mở miệng: "Lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Đạm, ý nghĩ của ta giống ngươi như đúc. Lúc ấy nàng mới bắt đầu học thêu, căn bản ngồi không yên, thêu một hồi không nhịn được chạy đi đốn củi, một cái đôn gỗ đang êm đẹp bị gọt chỉ còn hai thước. Gọt xong nàng lại ngồi xuống, tiếp tục học thêu, không nhịn được lại chạy đi gọt, cứ thế lặp đi lặp lại. Ta tận mắt nhìn nàng từ việc chém đôn gỗ mài mòn góc cạnh của mình, dù phiền loạn nữa, dù mất kiên nhẫn nữa, cũng chưa từng muốn buông tha. Trên người nàng lộ ra loại ngoan độc không đạt được mục đích thề không bỏ qua, tựa như chỉ cần nàng có lòng, trên đời không có bất kỳ việc gì có thể làm khó nàng. Ta lúc ấy đã nghĩ, tiểu cô nương này tương lai ắt sẽ thành công, bởi trong lòng nàng không hề có sợ hãi, chỉ cần nhắm chuẩn mục tiêu, thì sẽ kiên trì chưa từng có. Sau đó, nàng quả nhiên luyện thành kỹ thuật thêu, chỉ tốn nửa năm, kỹ thuật của nàng đã vượt qua tú nương tốt nhất Chiết Giang. Bởi vì ở chung một chỗ với nàng, Như Yên rốt cuộc thoát khỏi tâm sự nặng nề, bắt đầu tiến về phía trước. Có thể gặp nàng, ước chừng là điều tốt đẹp nhất chúng ta nhận được sau khi rời Kinh thành..."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play