Đừng Nảy Sinh Ý Đồ Với Tôi

Chương 7


1 năm

trướctiếp

“Cô tới trễ một tiếng.”

Có nghĩa là, anh đã ngồi trên tảng đá này đợi cô cả tiếng đồng hồ rồi.

Chuyện đến nước này, Tang Ngâm sững người, dần cảm thấy mất tự tin, sự áy náy trỗi dậy từng chút một: “Tôi…”

“Trong vòng một giờ, tôi có thể xử lý ba phần tài liệu, ký mười cái hợp đồng và tổ chức một cuộc họp quốc hội.”

“?”

Hoắc Nghiên Hành biến chuyển quá nhanh, đến nỗi Tang Ngâm không theo kịp anh, vẻ mặt cô vô cùng ngơ ngác.

Hoắc Nghiên Hành thấy thế còn vô cùng tốt bụng mà dừng lại, cho cô thời gian để thích nghi, thấy cô dần nhíu hai hàng chân mày, anh mới tiếp tục cất lời: “Sau khi nói xong việc hợp tác với Cục du lịch vào quý sau, tôi còn có thể…”

“Dừng!” Tang Ngâm phục hồi lại tinh thần, cô đập bàn tay về phía mặt anh, cắt ngang việc liệt kê của anh.

Hoắc Nghiên Hành cũng không ép, anh ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhấc cánh tay lên rồi liếc nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay: “Về nhà thôi, không còn sớm nữa rồi.”

Dứt lời, anh lập tức bước lên xe.

Kéo cửa ghế lái phụ rồi ngồi vào.

Tang Ngâm: “???”

Tốc độ của anh nhanh thế!

Thấy cô vẫn còn đứng im tại chỗ, Hoắc Nghiên Hành kéo cửa sổ xuống, ngồi sát vào thành ghế, chống cánh tay lên cửa sổ xe, đưa bàn tay thòng ra bên ngoài, sau đó gõ gõ vào cửa xe tay lái phụ: “Lên xe.”

Anh thật sự đã coi cô là tài xế rồi.

Tang Ngâm quay đâu trừng anh, nhưng mà Hoắc Nghiên Hành đã nhắm nghiền đôi mắt, hoàn toàn không cảm nhận được cơn tức giận của cô.

Cô hít sâu một hơi, lên xe rồi đóng cửa một cái “rầm” thật mạnh.

Hoắc Nghiên Hành ngồi ở ghế lái phụ chẳng mảy may bị ảnh hưởng, anh nhắm mắt, thậm chí ngay cả lông mày cũng không nhíu lại, như thể đã thật sự chìm vào giấc ngủ.

Tang Ngâm cài dây an toàn, lúc nghiêng đầu nhìn gương chiếu hậu thì không thấy Hoắc Nghiên Hành thắt dây an toàn, ban đầu cô không muốn quan tâm đến anh, nhưng lại sợ anh say xỉn sẽ làm ra những hành động không đàng hoàng. Mặc dù cô chưa từng thấy dáng vẻ lúc say rượu của Hoắc Nghiên Hành, nhưng mà để phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, cô vẫn ngừng xe lại, tháo dây an toàn của mình ra, sau đó vươn người sang thát dây cho anh.

Những sợi tóc mềm mại lướt qua khuôn mặt Hoắc Nghiên Hành, mùi vải thiều dịu nhẹ thoang thoảng tiến vào xoang mũi, cho dù cách một khoảng cũng có thể cảm nhận rõ ràng hơi nóng tỏa ra từ da thịt.

Chỉ có ánh đèn đường màu cam thoáng chiếu vào, ánh sáng trong xe khá mờ mịt, Tang Ngâm không để ý nhiều đến thế, và hiển nhiên là cô cũng chẳng chú ý tới yết hầu của người đàn ông ở phía dưới đang chuyển động.

Cài dây an toàn chỉ mất có vài giây, nhưng khái niệm về thời gian của hai người ngồi trên xe lại hoàn toàn khác biệt.

Tang Ngâm cụp mắt, nhìn thoáng qua Hoắc Nghiên Hành.

Người đàn ông hơi nghiêng đầu, góc nghiêng của khuôn mặt dưới ánh đèn chập chờn và bóng tối càng lộ ra sự anh tuấn, chắc là vì anh đã uống rượu, hơn nữa cổ áo sơ mi được cài thắt cẩn thận vào ban ngày, nay đã bị cởi ra hai nút.

Xương quai xanh hơi lộ ra ngoài.

Tang Ngâm lẩm bẩm một câu: “Ngủ nhanh thế, đúng là vua tốc độ.”

“Cạch” một tiếng, cô cài dây an toàn của ghế phụ lái vào trong khoá.

***

Đến một ngã tư đường, Tang Ngâm mới chợt nhớ ra cô vẫn chưa hỏi Hoắc Nghiên Hành rằng phải đi về đâu, nhân lúc gặp đèn đỏ, cô vươn tay lay anh.

Lay một cái, vẫn chưa dậy, cô lại lay lần thứ hai.

Cuối cùng, cô dứt khoát nắm lấy cánh tay anh rồi lắc lắc.

“Hoắc Nghiên Hành, tỉnh dậy đi.”

Không biết là chất lượng giấc ngủ của người này quá tốt, hay là vì mệt quá mà gọi mãi vẫn ngủ li bì.

Tang Ngâm trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào anh một hồi lâu, tiến tới nhéo mặt anh, chốc lát lại ghé sát vào lỗ tai: “Hoắc Nghiên Hành! Tổ tiên anh bảo anh thức dậy đi kìa!”

Bị cô làm phiền hết lần này tới lần khác, cuối cùng người đàn ông cũng có chút phản ứng, lông mày nhíu lại, đầy vẻ mất kiên nhẫn: “Ầm ĩ cái gì đấy?”

“Tôi hỏi anh đi về đâu?!” Tang Ngâm thấy dáng vẻ của anh như thế này, lại càng thêm tức giận, cô nhéo khuôn mặt anh: “Bắt tôi nửa đêm tới đón anh thì thôi đi, vừa lên xe đã nằm ngủ như chết, còn chẳng thèm nói với tôi phải đi đâu. Tôi đã tốt bụng đánh thức anh dậy để hỏi, thế mà anh còn nổi cáu. Anh cáu bẳn cái gì, anh…”

“Đi về nhà cũ.” Hoắc Nghiên Hành liếc nhìn cô, giơ tay che lại cái miệng đang liến thoắng không ngừng, rồi anh lại nhắm nghiền mắt: “Im đi, ồn ào quá.”

“?”

Sao anh dám lớn giọng như vậy ở trên xe của cô?

Tang Ngâm dùng sức đẩy tay anh ra, cổ tay của anh đập vào hộp tay vịn giữa hai ghế, vang lên một tiếng.

Hoắc Nghiên Hành cau mày, liếc nhìn cánh tay của mình, rồi lại nhìn sang Tang Ngâm ngồi ở bên cạnh.

Tang Ngâm mấp máy môi, há miệng muốn nói gì đó, cuối cùng cô chỉ “hừ” nhẹ một tiếng, ngồi lại vị trí, đợi đến lúc đèn chuyển sang xanh thì đạp ga đi tiếp.

Cô chăm chú nhìn đường, ánh mắt cũng không hề ngó sang ghế lái phụ nữa.

Biến Hoắc Nghiên Hành trở thành không khí.

Xúc cảm mềm mại vẫn còn vương vấn nơi lòng bàn tay, Hoắc Nghiên Hành rút tay về, bình tĩnh xoa xoa lòng bàn tay hai lần, lông mày dần giãn ra.

Ngôi nhà cũ của hai gia đình Hoắc và Tang đều tọa lạc tại biệt thự Phong Kiều phía nam thành phố, cách khách sạn Lai Cảnh ở trung tâm thành phố khá xa. Tang Ngâm ngại đường xa nên ngày thường cô đều ở chung cư Ngự Thuỷ Loan, cô nhớ Hoắc Nghiên Hành cũng có một căn hộ ở Ngự Thuỷ Loan, không hiểu sao anh lại bỏ gần tìm xa thế này.

Không phải tốn xăng của xe anh là anh liền nhiệt tình hành hạ cô

Tang Ngâm thầm mắng anh suốt đường đi, xe vừa mới dừng lại trước cửa nhà cũ của nhà họ Hoắc, cô đã bắt đầu lay anh: “Đến nhà rồi, dậy đi.”

Lần này Hoắc Nghiên Hành không để cô nói nhiều nữa, chỉ mới gọi một lần anh đã tỉnh dậy.

Tang Ngâm ngồi vững vàng ở ghế lái, tay chống đầu, nghiêng người nhìn anh: “Anh có đi được không? Có cần tôi đỡ anh vào nhà không?”

Hoắc Nghiên Hành thản nhiên liếc nhìn cô, không nói lời nào, nhưng mà Tang Ngâm hiểu rõ ý của anh - “Tôi đây không chịu được nữa, cô muốn đi hóng mát ở đâu thì đi.”

Sau đó anh tháo dây an toàn ra và xuống xe.

Tang Ngầm khịt mũi, quay đầu chuẩn bị khởi động xe rời đi, khoé mắt lại thoáng trông thấy cửa sổ ghế lái phụ bị một bóng đen lón che khuất.

Cô lại quay sang chỗ khác, trầm tư hai giây rồi bật cười.

Tang Ngâm cũng bước theo xuống xe, cô uể oải khoác cánh tay lên trên cửa xe, nhìn thoáng qua Hoắc Nghiên Hành đang dựa vào thân xe phía đối diện: “Tổng giám đốc Hoắc làm cái gì đấy, nếu là ăn vạ thì kỹ thuật của anh trai đây cũng khá tốt đấy,”

Hoắc Nghiên Hành hơi nghiêng đầu nhìn cô, hai ngón tay khép lại rồi ngoắc ngoắc về phía cô.

Tang Ngâm hiểu những vẫn cố tình hỏi: “Anh làm gì vậy?”

“Lại đây.”

“Anh gọi thì tôi phải qua à?” Tang Ngâm đứng im tại chỗ, kiêu ngạo hất cằm: “Trừ phi anh cầu xin tôi.”

Sắc mặt của Hoắc Nghiên Hành rất bình tĩnh, không hề lộ ra chút men say nào, toàn thân toả ra phong thái “cô đang mơ mộng cái gì vậy”.

Tang Ngâm ung dung đối mặt với anh, dáng vẻ nhàn nhã.

Thật ra cô cũng không kiên quyết bắt Hoắc Nghiên Hành phải cầu xin cô, nhưng mà kiểu gì anh cũng phải nói vài câu êm tai cho cô nghe.

Vừa nghĩ dứt câu thì đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ hé mở, tuôn ra hai chữ: “Xin cô.”

Hai chữ mang tính yếu đuối được Hoắc Nghiên Hành nói ra, không hiểu sao lại trở nên mạnh mẽ, từng câu từng chữ đều biểu lộ ý “tranh thủ còn sớm thì nhận lấy đi, đừng có mà được đằng chân lên đằng đầu, tôi khuyên cô nên thức thời thì hơn”.

Tang Ngâm đóng cửa xe, vừa đi vòng qua trước đầu xe vừa mở phần mềm ghi âm trong điện thoại: “Anh nói lại lần nữa đi, thái độ khiêm tốn một chút.”

Vừa dứt lời, cô đã bước đến bên cạnh Hoắc Nghiên Hành, bả vai lập tức trùng xuống.

Hoắc Nghiên Hành khoác cánh tay lên trên người cô, cô không kịp phòng bị nên đã va vào lồng ngực của anh.

Lẫn bên dưới mùi rượu là hương trầm hương nồng nàn, vây quanh cả cơ thể cô.

Tang Ngâm sững người, cong khuỷu tay lên và mắng anh: “Tôi còn chưa nói hết câu! Đồ vô liêm sỉ!”

Hoắc Nghiên Hành nghiêng đầu, ghé sát vào tai cô nhắc nhở: “Cô mà lớn giọng hơn xíu nữa là ông cụ sẽ bị cô đánh thức đấy.”

Tang Ngâm lập tức im miệng, nhưng vẫn cảm thấy cực kỳ tức giận, bèn lén lút tiến sát lại gần anh hơn rồi đánh một cái.

Hoắc Nghiên Hành hơi ngửa cổ ra đằng sau, cúi đầu nhìn Tang Ngâm giống như một con mèo mắc bệnh tăng động giảm chú ý đang quơ tay loạn xạ trong ngực anh, mãi cho đến khi bị cô véo một cái thật mạnh vào eo, anh mới bắt lấy tay cô: “Cô vừa vừa phải phải thôi.”

Tang Ngâm đạp anh một cái, khẽ mắng anh: “Tay anh đang đè lên tóc tôi!”

Hoắc Nghiên Hành hơi giơ cánh tay lên, đợi cô vén tóc sang một bên, lại tiếp tục đè tiếp.

Tang Ngâm: “...”

Hít một hơi thật sâu, cô thầm nghĩ, không nên chấp nhặt với con quỷ say rượu như anh lúc nửa đêm nửa hôm. Cô nắm lấy cánh tay đang khoác trên vai mình, rồi kéo anh đi về phía trước.

Mặc kệ anh có theo kịp hay không, cũng chẳng buồn quan tâm xem anh có thoải mái không, cô cứ một mực lao đầu về phía trước, rất có khí thế như đang “giết người vứt xác”.

Hoắc Nghiên Hành chậm rãi đi theo sau lưng cô.

Ánh mắt anh rơi xuống một bên mặt của cô, có một sợi tóc vướng ở ngay khoé miệng, tay anh khẽ nhúc nhích, chưa kịp hành động thì Tang Ngâm đã “hừ” một tiếng, lắc lắc đầu, khiến sợi tóc bay đi mất.

Hoắc Nghiên Hành quan sát toàn bộ quá trình, tiếng cười khẽ của anh tan vào màn đêm dày đặc, không ai phát hiện ra ngoại trừ chính anh.

Đã gần đến rạng sáng, người nhà họ Hoắc đã say giấc nồng từ lâu, hai người họ nhẹ chân nhẹ tay đẩy cửa bước vào.

Dì Tôn đi vệ sinh đêm thì bắt gặp hai bóng người ở cửa, dì ấy bất giác lên tiếng, đồng thời bật đèn phòng khách: “Ai đó!”

Tang Ngâm đứng thẳng người, giơ tay lên: “Dì Tôn, là cháu ạ.”

Sau khi dì Tôn thấy rõ được là người nào, dì ấy mới thả lỏng, đặt chiếc gậy đánh gôn đang nắm chặt trong tay lại chỗ cũ, dì vỗ ngực, vẫn còn kinh hãi: “Hai cô cậu hù tôi sợ chết khiếp, về muộn thế này mà còn không phát ra một tiếng động nào.”

Dì Tôn là người làm cũ của nhà họ Hoắc, dì ấy đã nhìn hai anh em Hoắc Nghiên Hành, Trần Tự Chu và Tang Ngâm cùng nhau lớn lên, từ lâu bọn họ đã coi dì ấy là bậc trưởng bối trong gia đình. Khi nói chuyện, giọng điệu của dì Tôn đầy sự oán trách.

Hoắc Nghiên Hành rút cánh tay đang khoác trên vai Tang Ngâm về, tiện thể đè lại động tác không khác gì đầu hàng của cô: “Cháu sợ làm ổn mọi người.”

Tang Ngâm thêm mắm dặm muối: “Anh ấy uống say, về nhà sợ bị đánh nên mới lén lén lút lút thế này đó ạ.”

“Uống rượu?” Dì Tôn tiến tới hai bước, ngửi thấy mùi rượu, dì ấy thốt lên hai tiếng “chao ôi”: “Cháu uống bao nhiêu vậy hả, lại vì công việc mà bỏ bê sức khoẻ nữa rồi. Người trẻ tuổi các cháu, chỉ toàn ỷ vào sức trẻ mà muốn làm gì thì làm, đợi đến lúc già rồi sinh bệnh xem. Mau nhanh nhanh lên lầu tắm rửa đi, để dì nấu chút canh giải rượu cho.”

Dì Tôn đuổi Hoắc Nghiên Hành lên lầu, sau đó kéo Tang Ngâm lại: “Muộn vậy rồi, cháu đừng về nữa, ở lại đây một đêm đi. Có một căn phòng dành cho cháu đó, vừa hay hồi tối ăn cơm ông lão cũng có nhắc tới cháu.”

Tang Ngâm và Hoắc Nghiên Hành không có lấy một cơ hội để chen vào nói, dì Tôn đuổi hai người bọn họ lên lầu ba như thể xua vịt, rồi sau đó dì ấy vội vã đi xuống lầu nấu canh giải rượu.

Tang Ngâm đưa mắt nhìn bóng người của dì Tôn biến mất nơi góc cầu thang, cô quay đầu lại nhìn Hoắc Nghiên Hành, chỉ ngón tay trỏ về phía anh: “Anh nhìn đi, đều tại anh cả đấy. Hại dì Tôn nửa đêm nửa hôm còn phải nấu canh giải rượu cho anh, thật không biết xấu hổ.”

“Ai là người lắm mồm nào?”

“Vậy thì ai là người khăng khăng uống rượu?”

“...”

Hoắc Nghiên Hành hừ lạnh một tiếng, quay người trở về phòng.

Phòng của Tang Ngâm đối diện với phòng anh, cô cũng khịt mũi giống anh, vặn nắm cửa bước vào trong.

Đêm đầu thu có chút se lạnh, nhưng mà giày vò như vậy một chuyến, trên người cũng ra chút mồ hôi, còn dính một ít mùi cơ thể của Hoắc Nghiên Hành.

Tang Ngâm cầm lấy góc áo đưa lên mũi ngửi, mùi cũng không tệ, mùi rượu rất nhẹ, thêm nữa còn có mùi trầm hương tao nhã, nhưng cô vẫn bĩu môi tỏ vẻ chán ghét, tìm quần áo trong tủ và đi vào phòng tắm để tắm.

Tang Ngâm bận rộn cả ngày không có lấy một hạt cơm vào miệng, lúc làm việc cô không nhận ra nhưng hiện tại nửa đêm lại đói bụng không chịu nổi, Tang Ngâm tắm rửa qua loa rồi xuống phòng bếp lầu dưới tìm chút đồ ăn, vừa xuống lầu liền trông thấy dì Tôn bưng canh giải rượu đi lên, cô chào hỏi rồi đưa tay cầm lấy: “Dì Tôn mau đi ngủ đi, cháu mang lên Hoắc Nghiên Hành dùm cho ạ.”

Dì Tôn không nghi ngờ gì, dì ấy dặn dò cô: “Cháu cũng tranh thủ còn sớm đi ngủ, con gái thức khuya không tốt đâu.”

Tang Ngâm gật đầu liên tục như gà mổ thóc: “Cháu biết rồi ạ.”

Sau khi dì Tôn rời đi, Tang Ngâm cúi nhìn chiếc khay trong tay.

Nước canh giải rượu có màu nâu được đựng trong bát sứ màu trắng khẽ lay động, lê tuyết và táo nổi lên trên mặt nước, mùi hương nhàn nhạt ngọt ngào bay vào xoang mũi.

Cô bưng khay lên lầu, dứt khoát trở về lại căn phòng của mình, nhẹ nhàng ngồi trên ô cửa sổ, ngắm nhìn ánh trăng ngoài khung cửa, chậm rãi uống canh.

Cái bụng trống rỗng đã được lấp đầy một chút, không còn ầm ĩ nữa, sau khi ăn hết miếng ttáo cuối cùng, Tang Ngâm chép miệng chậc lưỡi, xỏ vào đôi dép lê, cầm lấy cái chén cùng cái khay trống rỗng đi sang phòng bên cạnh.

Vừa dựa vào định gõ cửa thì cánh cửa đã được mở ra từ bên trong, cô bất chợt mất đi trọng tâm và ngã vào bên trong.

Cô kêu lên một tiếng, cái khay trên tay cũng rung lên.

Một giây sau, khuỷu tay được ai đó đỡ một cách vững vàng, cái trán cô tê rần, có vẻ đã đụng phải thứ gì đó rắn chắc.

Cô cau mày và ngẩng đầu lên.

Chóp mũi lướt qua cằm của Hoắc Nghiên Hành, đụng phải đôi mắt đen láy của anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp