Đừng Nảy Sinh Ý Đồ Với Tôi

Chương 6


1 năm

trướctiếp

Trên tầng sáu của khách sạn Lai Cảnh, căn phòng nghi ngút khói, trong lúc nâng ly cạn chén, những bình rượu rỗng càng ngày càng nhiều.

Hoắc Nghiên Hành ngồi ở vị trí chính giữa, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, không thấy được chút men say nào.

Tay phải anh cầm điện thoại, bấm vào tấm ảnh Nghiêm Minh gửi tới.

Ánh đèn chân không sáng loáng ở đại sảnh chung cư chiếu rọi bên trên đầu, một nam một nữ đan chặt mười ngón tay vào nhau, Sở Nhân cúi đầu, mỉm cười nhìn Tang Ngâm, đang nói điều gì đó.

Tang Ngâm chỉ khẽ nghiêng người, không nhìn được biểu cảm, nhưng một bên mặt vẫn thoáng lộ ra, có thể trông thấy khoé miệng cong cong của cô.

Tang Ngâm mặc bộ váy dự tiệc, còn Sở Nhân thì giản dị hơn nhiều, trang phục đúng chuẩn nam sinh viên, nhưng cả hai đúng cạnh nhau lại vô cùng xứng đôi vừa lứa.

Hoắc Nghiên Hành xem hết các bức ảnh, anh không trả lời Nghiêm Minh mà mở ra khung trò chuyện với Tang Ngâm.

Nội dung cuộc trò chuyện chẳng được bao nhiêu câu, phía trên vẫn là hai chữ “cảm ơn” Tang Ngâm gửi tới hồi sáng, anh không có đáp lại.

Người ngoài để ý tới hành động của anh, khuôn mặt người đó đỏ bừng, chứng tỏ đã ngà ngà say, anh ta nói đùa: “Tổng giám đốc Hoắc đang đợi tin nhắn của ai à? Cứ cầm điện thoại mãi không buông.”

Hoắc Nghiên Hành để lại điện thoại lên bàn, cười trừ không nói, sau đó nâng ly rượu lên và hướng về phía anh ta.

***

Vốn dĩ ở trong xe rất buồn ngủ, nhưng sau khi về nhà tắm rửa lấy lại tinh thần thoải mái, Tang Ngâm buộc tóc lên, khoanh chân ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.

Sở Nhân ở phòng cho khách tắm rửa xong, cậu ấy lau khô tóc, lại gần cô rồi ngồi xuống bên cạnh, thấy cô bận rộn với buổi thử giọng, cậu ấy quan tâm hỏi cô: “Bảo bối ơi, biểu hiện hôm nay của anh như thế nào?”

Tang Ngâm tạm dừng video và đặt bút xuống: "Sao đột nhiên lại đi thử vai? Em chưa từng nghe anh nhắc đến chuyện này với em."

"Anh muốn tạo cho em một điều bất ngờ." Sở Nhân vòng tay qua người cô, cầm tay cô đùa nghịch: "Vậy thì em thấy biểu hiện hôm nay của anh như thế nào? Anh không làm em mất mặt chứ?"

Sở nhân vốn có thực lực tốt, chẳng qua là quá nóng vội muốn phô trương thực lực ra bên ngoài, trái lại thành hăng quá hoá dở.

Tang ngâm vốn là người thẳng thắng: “Anh không thích hợp với nhân vật nam chính này đâu.”

Sở nhân đang tươi vui bỗng sượng cứng lại, khóe miệng chậm rũ xuống: “Chính vì vậy nên là biểu hiện của anh không tốt phải không?”

“Ngoại hình của anh không phù hợp với vai nam chính, hay anh thử đóng một đoạn ngắn của vai nam phụ thứ ba đi.”

“Nhưng anh không thích vai nam thứ ba đó, anh muốn diễn nam chính, em có thể thay đổi hình tượng nhân vật mà, chẳng phải em là đạo diễn sao? Một câu nói của em là được thôi mà.” Sở nhân bấm đầu ngón tay lẩm bẩm, lầm bầm.

“Đúng, em là đạo diễn, nhưng cần phải tôn trọng kịch bản gốc cửa nhân vật. Em không thể vì anh mà muốn sửa là sửa được.” Tang Ngâm rút về tay, sống lưng thẳng tắp, thể hiện sự nghiêm túc, khuôn mặt cô trầm xuống, lạnh lùng nói: “Em sẽ cho anh thêm một cơ hội nữa, để anh diễn thử vai nam phụ thứ ba, anh thấy như thế nào?”

“Thế còn em thì sao.” Sở Nhân bắt đầu tranh cãi với cô: “Lúc mà cái tên xấc xược kia nói xấu anh, em cũng chẳng thèm nói giúp anh biết một câu, cuối cùng em có phải là bạn gái của anh không vậy?.”

Tang Ngâm nhíu mày: “Tính cách của anh ta là như thế.”

Sở Nhân lớn tiếng phàn nàn: “Vậy thì em cũng không chịu giúp anh, bản thân anh ngày đêm đóng phim ở Hàng Châu, trong đầu luôn muốn mau mau quay về gặp em, thế mà bây giờ em như đang tạt vào mặt anh xô nước lạnh vậy. Vốn dĩ, khi người yêu sống chung bên nhau thì họ luôn luôn ủng hộ, giúp đỡ nhau, cùng nhau phát triển ngày càng tốt hơn. Thế mà tại sao em lại chẳng thèm ngó ngàng đến anh, cho dù anh không đi thử vai thì em cũng nên sắp xếp một vai diễn tốt cho bạn trai của mình chứ.”

Tang Ngâm nghe cậu ấy nói, ồn ào tới mức đầu cô ầm ầm tiếng vang, cô đau đầu nhéo nhéo ấn đường, chỉ tay về hướng phòng ngủ: “Em không muốn tranh cãi với anh thêm một câu nào nữa, anh đi ngủ đi.”

Sở Nhân mở to tròn mắt nhìn cô, nhưng Tang Ngâm lại chỉ thờ ơ, cô quay đi chỉ để cậu ấy thấy được một bên mặt.

Chờ một lát sau, cậu ấy thấy Tang Ngâm vẫn không để gì tới mình, cậu ấy bực tức đứng dậy, không đi vào phòng ngủ mà dứt khoát bỏ ra khỏi nhà.

Cánh cửa bị đóng sầm lại với một tiếng “rầm”, nhờ vậy mà phòng khách trở lại bầu không khí tĩnh lặng. Tang Ngâm thở dài một tiếng, cảm thấy trong lòng mình có một chút khó chịu, cô cởi dây buộc tóc ra, luồn năm ngón tay vào trong tóc vuốt ve.

Bỗng điện thoại của cô đột nhiên vang lên, cô lục lọi trong đống giấy tờ và tìm kiếm, cô không nhìn thông báo cuộc gọi mà lập tức bắt máy, lên tiếng “alo” với một giọng nói hung dữ.

Đầu bên kia điện thoại im lặng một lát, khoảng nửa giây sau người đó mới nói lại: “Đang ở Lai Cảnh, tới đón tôi đi.”

Tang Ngâm vừa nghe thấy giọng nói liền biết là ai, lập tức càng thêm tức giận: “Anh gọi nhầm số rồi, tôi không phải tài xế của anh.”

Hoắc Nghiên Hành trầm giọng, nói: “Tôi thích trả ơn bằng hành động.”

Tang Ngâm sững sờ một lúc trước những lời nói của anh.

Sau khi nhận ra rằng anh đang nói đến lời cảm ơn mà Nghiêm Minh đã mang cơm trưa đến cho cô, cô tiện tay gửi lại một câu cảm ơn với anh..

Tang Ngâm trợn tròn mắt không nói nên lời: "Anh biết làm ăn thật đấy, tiện tay đưa một bữa cơm, đổi lại là bắt tôi đi đón anh lúc nửa đêm nửa hôm."

“Ừ.” Hoắc Nghiêm Hành không nói nhảm, lời ít ý nhiều: “Hai mươi phút, ở Lai Cảnh.”

“Tài xế của anh đâu?”

“Không có ở đây.”

“Nghiêm Minh đâu?”

“Đi rồi.”

“Thế thì anh tự mà bắt taxi về đi.”

Hoắc Nghiêm Hành nhẹ giọng nói: “Cô nói cảm ơn tôi cơ mà.”

“…”

Tang Ngâm hít một hơi thật sâu: “Khách sạn là của anh, anh có một căn phòng riêng cơ mà.”

“Tôi không muốn ngủ.” Hoắc Nghiên Hành không chịu, kiên quyết làm theo ý mình: “Cô nói muốn cảm ơn tôi.”

Anh nhắc lại những lời trước đó: “Hai mươi phút, Lai Cảnh.”

Sau đó “bụp” và cúp điện thoại.

Tang Ngân ngồi trên sô pha, cầm điện thoại di động nghe bên tai, tiếng “bíp” đều đặn phát ra từ loa, khiến cô tức giận phì cười.

Anh ra lệnh cho cô đón anh một cách ngạo mạn như vậy, còn cúp điện thoại cô nữa cơ chứ

Cô có thiếu nợ anh đâu.

Ngay khi cô đang suy nghĩ như vậy, điện thoại phát lên âm thanh “ting”, và một dòng tin nhắn WeChat được gửi đến.

Là một tin nhắn thoại từ ông lão Hoắc.

Cô bấm vào, giọng nói trầm ấm đầy yêu thương của ông lão vang lên: “Tang nha đầu, trở về từ khi nào mà không biết đến nhà thăm ông, cả hai tháng trời cũng không thèm đến, nếu không phải có người nói với ông là thấy cháu ở tiệc sinh nhật của Tiểu Tưởng thì ông vẫn nghĩ cháu còn đang ở Tây Bắc đấy.”

Tang Ngâm đột nhiên vỗ vào trán, bảo sao tối qua cô về nhà cứ cảm thấy như đã quên mất chuyện gì đó.

Nhà họ Tang và nhà họ Hoắc là bạn bè, hai ông lão là một đại đội từng sinh ra tử như anh em, có mối quan hệ rất tốt. Hai gia đình cũng gần nhau, một nhà ở đằng trước, một nhà ở ngay phía sau. Hồi Tang Ngâm còn nhỏ không thích ở nhà mình, lại cứ thích chạy qua nhà họ Hoắc chơi.

Cô và Hoắc Nghiên Hành cách nhau năm tuổi, khi còn bé thì khoảng cách này không quá rõ ràng, họ có thể chơi cùng nhau, nhưng sau khi trưởng thành thì quan hệ giữa hai người có chút xa cách. Hơn hết, cô với Trần Tự Chu đều bằng tuổi, họ học cùng nhau từ mẫu giáo lên cấp ba, tính tình hoà hợp, hơn nữa Tang Ngâm càng lớn ăn nói càng ngọt ngào, còn hai người con trai của nhà họ Hoắc, người thì cau có, người thì phóng túng. Vì vậy, mọi người trong nhà học Hoắc đều vô cùng thích cô nàng Tang Ngâm này.

Chỉ là cô không hoà hợp được với Hoắc Nghiên Hành mà thôi, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng tới tình cảm của Tang Ngâm dành cho nhà họ Hoắc.

Sau này, khi ông lão Tang qua đời, ông lão Hoắc càng thêm yêu thương Tang Ngâm như cháu ruột của mình, thỉnh thoảng sẽ gọi điện thoại kêu cô tới ăn tối.

Cô dùng ngón tay cái ấn xuống nút trả lời bằng tin nhắn thoại, vội vàng xin lỗi ông cụ: “Cháu xin lỗi ông, mấy ngày nay cháu bận việc tuyển diễn viên, quên mất thời gian sang thăm ông. Hôm qua cháu có gặp được Hoắc Nghiên Hành ở buổi tiệc, cũng có nói mấy câu với anh ấy, ông cũng biết hai bọn cháu không hợp nhau rồi mà ạ, nên cháu cũng quên béng mất.”

Nói xong cô thả ngón tay ra, tin nhắn thoại “vèo” một cái được gửi đi.

Có lẽ ông lão Hoắc đang đợi cô trả lời tin nhắn, cô vừa gửi tin nhắn thoại đi là chỉ trong vòng vài giây, khung chat lập tức xuất hiện dòng chữ “đối phương đang trả lời”.

Ngay sau đó, tiếng hét giận dữ của ông lão hoàn toàn nằm trong dự liệu của cô: "Thằng nhóc khốn nạn đó! Nó có miệng mà không biết nói. Kệ nó đi, cháu cứ về nhà ăn cơm, khỏi cần nhà sắc mặt nó làm gì"

Tang Ngâm chống khuỷu tay lên đầu gối, đặt lòng bàn tay lên trán, khóe miệng nở một nụ cười đắc thắng: “Dạ thưa ông nội, ngày mai cháu còn có một buổi tuyển chọn nữa, ngày kia cháu sẽ sang nhà ăn cơm với ông, cháu có mua nhiều đặc sản của Tây Bắc cho ông với chú, dì lắm ạ.

Ông lão Hoắc đã lớn tuổi, đọc không rõ chữ nên chỉ có thể trò chuyện bằng giọng nói, ông liên tiếp trả lời "được" mấy lần.

Vừa thuận lợi vu cáo anh một trận nên tâm trạng của Tang Ngâm tốt hơn hẳn, cô ngâm nga bài hát và tiếp tục xem video thử vai của ngày hôm nay.

Về phần Hoắc Nghiên Hành, ai muốn đón thì tới mà đón.

Cô không tin cô không đón anh, anh còn có thể ngủ ngoài đường sao?

Vừa bắt đầu làm việc, Tang Ngâm đã quên mất thời gian trôi qua, xem được một nửa video thử vai thì điện thoại của cô lại reo lên.

Một cuộc gọi tới từ Nghiêm Minh.

Với chiếc nắp bút đang ngậm trên miệng, câu “alo” của Tang Ngâm trở nên mập mờ không rõ ràng.

Giọng điệu của Nghiêm Minh có phần lo lắng: "Cô Tang, cô có đi đón tổng giám đốc Hoắc không vậy?”

"Không, tại sao tôi phải đón anh ta?"

Nghiên Minh dừng một chút: "Vậy tôi đi đón tổng giám đốc Hoắc đây, muộn như vậy còn làm phiền cô.”

“Khoan, anh đợi một chút.” Tang Ngâm gọi với lại anh ấy: “Anh ta vẫn chưa về à?”

"Chắc là vậy. bữa tiệc tối nay có mấy vị lãnh đạo chuẩn bị lên máy bay, tôi và chú Lý đều bị tổng giám đốc Hoắc gọi đi tiễn bọn họ. Tổng giám đốc Hoắc bảo sẽ gọi cô đến đón, thành ra tôi cũng không quan tâm tới nữa." Nghiêm Minh kể lại từ đầu tới cuối: "Vừa rồi tôi có gọi cho tổng giám đốc Hoắc mà không liên lạc được. Sau đó, lễ tân của Lai Cảnh gọi cho tôi và nói rằng hình như cô ấy có nhìn thấy tổng giám đốc Hoắc, nhưng cô ấy không chắc chắn lắm."

Tang Ngâm chỉ ra những gì cô ấy không hiểu: "Không chắc?"

Nghiên Minh trầm mặc: "Tôi cũng không biết có chuyện gì, bây giờ tôi đi đón tổng giám đốc Hoắc đây, nhưng mà nhà tôi ở xa, tổng giám đốc Hoắc phải chờ khá lâu đấy."

"Được rồi, cậu nghỉ ngơi đi. Tôi…" Tang Ngâm thở dài một hơi, từ trên sô pha đứng dậy, vừa đi tới cửa vừa nói với Nghiêm Minh: "Chỗ tôi gần đó hơn."

Cô xỏ đại chân vào đôi giày Cavans, lấy chìa khóa xe rồi mở cửa đi xuống nhà.

Thủ đô luôn được mệnh danh là thành phố không bao giờ ngủ, dù là nửa đêm vẫn sáng trưng ánh đèn, dăm ba nhóm người vừa mới chơi vui vẻ trong hộp đêm đang khoác vai nhau đi ra, âm thanh vui đùa không rõ ràng truyền vào trong xe qua khung cửa sổ được hạ xuống một nửa.

Đường xá thông thoáng, cô không gặp đèn đỏ, lái xe một mạch đến khách sạn Lai Cảnh. Vòng qua đài phun nước trước cổng, khi ánh đèn pha lướt qua, Tang Ngâm nhìn thấy một người ngồi trên ghế đá trước cổng khách sạn.

Tư thế ngồi thẳng, hai tay đặt trên đầu gối, đầu hơi cúi, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Ánh đèn vàng rực rỡ trong đại sảnh khách sạn từ phía sau chiếu tới bao trùm lấy anh, khiến anh có phần cô đơn vô cớ.

Rốt cuộc Tang Ngâm cũng hiểu tại sao lễ tân khách sạn không thể xác nhận danh tính của Hoắc Nghiên Hành.

Người ngồi trên tảng đá hoàn toàn rơi vào trạng thái cô đơn tịch mịch, điều này hoàn toàn không giống với tính cách thường ngày của anh.

Cô đạp ga, chiếc xe vừa khéo dừng lại bên cạnh anh.

Hoắc Nghiên Hành vẫn thờ ơ như cũ.

Tang Ngâm đẩy cửa xe xuống, đi tới trước mặt hắn, vươn ngón trỏ thăm dò chọc vào vai hắn: “Anh bạn, anh có ổn không đó?"

Men rượu khiến cho phản ứng của Hoắc Nghiên Hành chậm hơn một chút, anh từ từ mở mí mắt ra, đôi mắt sau tròng kính đã mất đi sự khôn khéo thường ngày.

Anh ngẩng đầu lên và nhìn về phía Tang Ngâm.

Anh không nói gì, cũng chẳng cử động, chỉ lặng lẽ nhìn cô.

Tang Ngâm không hiểu, chớp mắt một cái: "Gì vậy?"

Hoắc Nghiên Hành vẫn không nói lời nào, chỉ nhìn cô.

Tang Ngâm chợt cảm thấy áy náy, sờ sờ mũi mình: "Tôi không nói nhất định sẽ đón anh, hơn nữa tôi cũng không phải tài xế của anh, cho nên không có nghĩa vụ phải tới đón anh…”

Anh ngắt lời: "Cô đến trễ một tiếng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp