Quốc Sư Mang Theo Tiểu Kim Khố Của Hoàng Đế Xuyên Không

Chương 42


9 tháng

trướctiếp

Sau khi ăn sáng xong, Tạ Thanh Phong và Cảnh Tỳ liền đến nhà cha mẹ nuôi, mà đêm qua Tạ Thanh Phong đã thông báo trước với họ.

Cái cơ tìm được là do Cảnh Tỳ định cư ở đây, nhà mua được vừa vặn ở bên cạnh đại học C, cho nên, chờ sau khi khai giảng xong, đến lúc đó Tạ Thanh Phong sẽ đến ở nhờ.

Tuổi hai người đều không lớn, không quá hiểu rõ thành phố C này, cho nên muốn nhờ cha mẹ nuôi giúp đỡ mua đồ nội thất.

Tạ Thanh Phong sợ hai ông bà không nỡ tiêu tiền, nên còn đặc biệt nói Cảnh Tỳ không thiếu tiền, cho nên mua phải mua đồ tốt một chút.

Từ khi cha mẹ nuôi phát hiện ra chuyện ôm nhầm con, thì không dám đề nghị Tạ Thanh Phong về ở, biết Tạ Thanh Phong vẫn ở nhờ nhà bạn, bọn họ không dám hỏi nhưng cũng lo lắng cậu ở nhà bạn ăn không ngon ngủ không ngon, mà không ngờ cậu lại chủ động tìm hai ông bà nhờ hỗ trợ mua đồ nội thất.

Giới thiệu người bạn này cho bọn họ quen, còn hỗ trợ cùng nhau mua đồ nội thất, tự nhiên được biết cậu sống tốt hay không nên hai ông bà không từ chối.

Lần trước cha nuôi bị bệnh, trong khoảng thời gian này còn đang dưỡng bệnh cho nên vẫn chưa khai trương lại, dù người đã khoẻ, nhưng vẫn cần chọn một ngày để khai trương, lúc này cũng đang rảnh rỗi, đặc biệt là Tạ Thanh Phong chủ động nhờ vả, làm cho bọn họ cảm thấy như chưa từng xảy ra chuyện ôm nhầm con, sáng sớm đã ra con ngõ nhỏ để chờ, nhìn thấy hai người tới, họ nhiệt tình với Cảnh Tỷ hơn lúc trước rất nhiều.

Cảnh Tỳ được yêu mến mà lấy làm lo sợ, trên danh nghĩa họ là cha mẹ nuôi, nhưng anh quá hiểu rõ quốc sư, sau khi từ cha mẹ ruột, cậu ấy xem cha mẹ nuôi nuôi mình từ nhỏ đến lớn cũng tương đương với cha mẹ ruột. Là người thân, cậu tất nhiên sẽ thật lòng quan tâm đến cha mẹ nuôi, nói cách khác, họ không khác gì cha mẹ ruột.

Mặt của Cảnh Tỳ tuy có lạnh lùng, nhưng lớn lên đẹp trai, thật sự muốn kết giao với một người, tự nhiên là dễ như trở bàn tay, lần trước không phát huy tốt, lúc này nịnh hai ông bà làm họ mặt mày hớn hở, còn ước gì có thể nhận làm con nuôi luôn.

Mà lời này chỉ dám để ở trong lòng, người trẻ tuổi này có gia cảnh tốt người cũng đẹp trai, mà bọn họ chỉ là yêu ai yêu cả đường đi, không dám trèo cao.

Tạ Thanh Phong đội mũ đeo khẩu trang, lặng lẽ đi theo phía sau, nhìn ba người phía trước rất hài hòa, sao cậu lại cảm thấy tiểu hoàng đế cùng cha mẹ nuôi giống như một nhà ba người nhỉ?

Nhưng tiểu hoàng đế như vậy thì cũng giúp cậu tránh được ít rắc rối, tính tình cậu luôn luôn độc lai độc vãng (một mình đến, một mình đi; nghĩa là làm gì cũng làm một mình) không quá am hiểu đối phó với tình huống thế này, lúc trước ở trong nhà còn tốt, cậu đợi một lát rồi liền rời đi, bây giờ phải dạo rất lâu, Tạ Thanh Phong lo lắng cha mẹ nuôi sẽ phát hiện manh mối.

Bọn họ đến cửa hàng đồ nội thất, đặt đầy đủ đồ nội thất, trực tiếp báo địa chỉ với mật mã cửa để họ đi lắp đặt trước, sau đó lại đi dạo cửa hàng bách hóa, mua một ít đồ gia dụng, những thứ này tự nhiên cũng là mua dựa theo sở thích của cha mẹ nuôi.

Chờ sau khi mua xong, thuận tiện tính toán mua cho cha mẹ nuôi chút quà, dùng cớ Cảnh Tỳ muốn mua quà cho trưởng bối, mà mắt nhìn của người trẻ khác với trưởng bối, cho nên muốn cha mẹ nuôi chọn cho.

Cha mẹ nuôi không ngờ Cảnh Tỳ là người hiếu thuận như vậy, cái nghĩa cái tình là không thể từ chối, rồi cùng hai người và Tạ Thanh Phong liền lên lầu.

Cảnh Tỳ dẫn cha mẹ nuôi đi ở phía trước, sau khi đạt được mục đích còn quay đầu nháy mắt với Tạ Thanh Phong, sâu trong đáy mắt ấy là ý cười mà Tạ Thanh Phong chưa từng thấy qua, nên trong đáy mắt cậu cũng không khỏi có ý cười và liền nháy mắt lại với anh.

Cảnh Tỳ chưa từng thấy quốc sư như vậy, nên sửng sốt một lát, rồi nhanh chóng quay đầu đi sợ mình để lộ ra cảm xúc, nhưng vẫn không thể đè nén nụ cười ở dưới lớp khẩu trang.

Đến khi Cảnh Tỳ tiến về phía trước được vài bước, đột nhiên phát hiện cha mẹ nuôi lúc nãy vẫn đang đi đã dừng lại, anh nghi hoặc quay đầu lại, thấy hai ông bà đứng ở đó, đứng yên, cau mày nhìn đằng trước, với vẻ mặt có cảm xúc phức tạp.

Cảnh Tỳ rất giỏi trong việc nắm bắt cảm xúc của người khác, loại cảm xúc ấy là tiêu cực.

Anh nhìn theo tầm mắt của hai ông bà, thấy ở phía trước có hai người trẻ tuổi, ăn mặc rất thời thượng, trong đó một người có sắc mặt tái nhợt giống như bị bệnh lâu mới khỏi, người còn lại giống như bạn của đối phương, không biết nói cái gì, chọc cho người trẻ tuổi sắc mặt trắng bệch cười tươi ôn hoà, chỉ là nụ cười kia nhìn thế nào cũng làm cho người ta không thoải mái, vì có chút giả tạo.

Ánh mắt Cảnh Tỳ đảo qua lại giữa người trẻ tuổi kia và hai ông bà, đã đoán được thân phận của đối phương, chẳng lẽ đó là đứa

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp