Tự Nguyện Mắc Câu

Chương 98: Phiên ngoại 4


9 tháng

trướctiếp

Tự Nguyện Mắc Câu- Calantha 

“Đùng đoàng -—–”

Sấm chớp lóa mắt đánh vào đài quan sát, tia sáng lóe lên trong phòng khách tối mờ.

Cơn mưa chờ đợi hàng chục tiếng đồng hồ cuối cùng cũng trút xuống.

Hạt mưa to như hạt đậu nành, lộp độp rơi.

Mưa lớn kèm sấm sét ầm ầm không phải là hiện tượng phổ biến vào mùa đông, nhưng cũng không tính là bất thường.

Chỗ huyền quan tràn ngập sự im lặng như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài. Trần Vụ bắt lấy bàn tay trên mặt mình, bả vai bị người dùng sức siết chặt, anh đau đến phát run: “Để anh nâng mái vòm đài quan sát lên đã.”

Yến Vi Sí nhẹ tay lại, lườm Trần Vụ: "Bây giờ mà anh còn để ý đến mái vòm á hả?”

Trần Vụ yếu ớt nói: "Bàn ghế dính mưa lau đi là được, nhưng nếu kính thiên văn không cất đi sẽ bị hỏng…”

Yến Vi Sí: “Hỏng cũng kệ mẹ nó!”

Trần Vụ cúi đầu: "Vậy anh đem hoa…."

Bàn tay trên vai anh run lên, ẩn chứa cảm xúc mãnh liệt muốn phun trào. Anh không nói thêmgì nữa.

“Anh mới về nước, ảnh hưởng của lệch múi giờ chắc đã mệt rồi, em cũng mệt lắm, đêm nay em còn muốn quậy một trận với anh, ngày mai đi hẹn hò dẫn anh ngồi vòng đu quay, chúng ta nói chuyện cho ra nhẽ.” Một tay Yến Vi Sí ôm eo Trần Vụ, sống lưng người nọ căng chặt dựa trên vách tường, cậu trầm giọng: “Ngẩng đầu lên, nhìn em đây này.”

Trần Vụ nhẹ nhàng hít vào một hơi, chầm chậm ngẩng đầu lên.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt hơi híp lại của Yến Vi Sí sâu không thấy đáy: “Nói quên mất em là có ý gì hả Trần Vụ?”

“Thì là lúc trước…”

Trần Vụ vừa mới mở miệng đã tiếng sấm thứ hai cắt ngang.

Ngay sau đó, Tam Hoa và Hoàng Cẩu cũng gia nhập vào.

Yến Vi Sí kéo Trần Vụ vào phòng ngủ thứ hai gần hành lang nhất, cánh cửa ‘ầm’ một tiếng Đừng đập cửa mạnh thế chứ.” Yến Vi Sí cáu kỉnh giải thích: “Gió thổi đấy, quán tính mà.”

"Anh biết." Trần Vụ đặt hoa tươi trên chiếc bàn hình chữ U kê sát tường, anh đưa lưng về phía Yến Vi Sí, đối mặt với bức tranh trên tường, từ từ nói: “Anh chẳng thể nhớ rõ bất cứ thứ gì về em khi còn nhỏ. Trong đoạn ký ức lúc anh còn ở miếu nhỏ đó không có em.”

Luồng không khí xung quanh từng chút từng chút trở nên nặng nề, tạo hình thành tảng băng lạnh lẽo, phản chiếu gương mặt đờ đẫn của Yến Vi Sí.

Một ít mảnh vỡ quá khứ mà cậu không chú ý đã không thể khống chế mà chui ra khỏi từ một góc nào đó, xâm nhập vào trái tim, trong nháy mắt kia cảm giác đau đớn của cậu lan tràn đến tột đỉnh.

“Bảo sao…”

Trên mặt Yến Vi Sí lộ vẻ giật mình: “Bảo sao anh lại hỏi em uốn tóc ở đâu.”

"Lúc đầu em còn tưởng rằng anh đang tìm đề tài nói chuyện, muốn làm thân với em. Phải cái anh không có thành ý, dùng loại câu hỏi thiểu năng này qua loa với em.”

Nói xong tự cậu cũng phải bật cười: “Thật ra anh không biết em là tóc vàng tự nhiên, cũng không biết rõ em sợ mấy thứ dính tới cõi âm. Anh chỉ tập trung xem phim ma của anh, không biết thật ra em chỉ giả vờ bình tĩnh, hộp bánh quy trong tay tí thì vỡ vụn.”

“Bảo sao anh chưa bao giờ nói với em rằng khi còn bé em không giống bây giờ, hay là em vẫn như hồi còn bé, hóa ra là anh quên mất, không nói là vì sợ mình bị lòi đuôi.”

Yến Vi Sí nhìn chằm chằm sau ót Trần Vụ, âm thanh trầm thấp hòa với ý cười khó tả: “Em bảo anh gọi em như hồi còn nhỏ, anh nói em lớn rồi, em nói em không quan tâm, bảo anh gọi em là A Sí mà anh cũng đồng ý.”

"Thật ra là anh đã quên mất trước kia anh gọi em là gì, chỉ có đáp án của em mới có thể điền vào chỗ trống kia.”

Trần Vụ vẫn quay lưng lại với Yến Vi Sí, không phát ra âm thanh, không rõ vẻ mặt của anh bây giờ thế nào.

“Anh nói mẹ em thật trẻ, em không hiểu tại sao anh lại nói như vậy, hơn nữa đây đâu phải lần đầu gặp mặt. Anh liền thay đổi câu từ, anh nói vẫn còn trẻ như hồi đó.”

“Hóa ra anh đã quên sạch rồi.”

Yến Vi Sí lục tìm thuốc lá trong túi quần, cổ họng khô khốc như có ngọn lửa đang âm thầm thiêu đốt, mỗi một hơi thở đều có thể tác động đến đáy lòng: “Anh hỏi em đứng thứ mấy trong nhà, em tưởng lúc nhỏ em đã kể qua chuyện nhà mình cho anh nghe.”

“Anh nói đâu có, em cũng tin. Anh nói cái gì em đều tin hết.” Giờ cẩn thận nghĩ lại, lúc đó hoặc là cậu không ý thức được sự bất thường, hoặc là tùy ý tìm một cái lý do thuyết phục bản thân.

Có lẽ không chỉ có nhiêu đó.

Ánh mắt của Yến Vi Sí dời xuống, dán chặt vào bàn tay trái đang buông thõng của Trần Vụ.

Vết bỏng nho nhỏ hình đám mây trên hai đầu ngón tay đâm thẳng vào mắt cậu, cậu nhấc chân lại gần, lòng bàn tay phủ lên hai vết bỏng: “Làm sao lại có thể quên sạch không chừa lại chút gì chứ?”

Trần Vụ nhẹ giọng nói: "Là trận tuyết lớn lần đó.”

Hô hấp của Yến Vi Sí chợt như bị bóp nghẹt, Trần Vụ xé mở góc khuất không muốn ai biết, đó là nơi cất chứa phần yếu ớt bất lực của anh.

Năm đó băng tuyết trắng trời, anh chịu đựng không biết bao nhiêu ngày đêm bên ngoài nhà kho, trong lúc hỗn loạn được Quý Trường Hà cứu về, lại không hề hay biết bản thân mình đã quên mất một phần ký ức.

Trong nhận thức của Trần Vụ, ngôi miếu nhỏ chỉ có sư phụ, sư huynh và anh, ngoài ra không còn ai khác.

Cho đến nhiều năm sau gặp lại sư huynh.

Đối với nhữ

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp