Tự Nguyện Mắc Câu

Chương 9


1 năm

trướctiếp

《 Tự Nguyện Mắc Câu- Calantha》

Hương vị giòn tan, nhai vài cái sẽ tản ra một chút hương vị tươi mới, không hề có một chút mùi tanh nào.

Tuy rằng ngon ngoài dự liệu, nhưng Yến Vi Sí lại bày ra một bộ biểu tình khó có thể nuốt xuống.

Có chết thì cũng phải giữ thể diện.

Điều này khiến Trần Vụ cho rằng cá Bạch Điều chiên không hợp khẩu vị của cậu, một mình ăn hết.

Yến Vi Sí gặp ác mộng cả đêm.

Bạch Điều trong mộng vẫy đuôi, trong miệng phát ra giọng nói của Trần Vụ, ủy khuất ai oán kêu: “Anh trai…. Ô ô…. Anh trai… Ô ô…. Anh trai…..”

Tỉnh lại cả người lạnh toát, nổi da gà nổi lên khắp người.

Còn thủ phạm thì đang ngáy ngon lành.

Ánh trăng chiếu vào cửa sổ mở qua một khe nhỏ dùng để thông gió, chỉ có một tia sáng đặc biệt mông lung lọt vào, không đủ để sáng bất cứ thứ gì.

Ngôi nhà vô tình bị bao phủ bởi hơi thở của cuộc sống giản dị mắc kẹt trong bóng tối.

Cái chăn trên giường gỗ nhỏ quấn chặt trên người Trần Vụ, tư thế ngủ của anh rất thành thật, Yến Vi Sí nhìn một lúc, cầm hộp thuốc lá cùng bật lửa đi ra bên ngoài.

Nửa đêm, một người câu cá đêm nhìn thấy ánh lửa lúc sáng lúc tối tưởng là đồng đạo, anh ta dắt xe đạp đạp đến gần một chút, há mồm muốn mượn một điếu thuốc.

Sau một giây liền giống như gặp lệ quỷ, túm đầu xe bỏ chạy.

Đạp nhanh đến nỗi chiếc xe đạp như muốn bốc khói.

Giống như là một giây sau sẽ chọc phải tai bay vạ gió, không phải xe thành phế liệu thì chính là người.

Trần Vụ dậy sớm đem một ít cá Cấn đi chiên rồi mang đến trường học.

Đến buổi trưa ăn cơm, anh mở hộp cơm nóng ra, mùi thơm liền tản ra bốn phía.

Các đồng nghiệp hỏi anh mua nó ở cửa hàng nào, anh nói là mình tự chiên.

“Wow.” Lão Lưu lấy tay cầm lấy đuôi một con cá mập nhất, xách nó lên ném vào miệng, rộp rộp giòn tan, giơ ngón tay cái lên: “Tay nghề này của cậu có thể mở cửa hàng được rồi.”

Hai đồng nghiệp khác cũng khen ngợi anh.

Trần Vụ lau mắt kính, khiêm tốn cười cười.

Lão Lưu nhai cá nhỏ, ăn cơm của Tiểu Trần, nghiêm túc thưởng thức.

Không giống mấy lão gia bọn họ, tùy tiện đến căng tin trường học ăn chút gì đó cho có đồ trong bụng là được.

Cá thực sự rất thơm.

“Tiểu Trần à, tôi ăn thêm một chút nữa nha.” Lão Lưu mặt dày tiến lại gần.

Trần Vụ đưa hết cho ông.

Lão Lưu đem bánh nướng của mình chia làm hai, sau khi ăn no uống đủ nhàn nhã xỉa răng, bất thình lình nói: “Kết bạn với con gái hiệu trưởng à.”

Trần Vụ cười sặc sụa: “Chú biết rồi.”

“Tôi ở trong một nhóm wechat của học sinh.” Lão Lưu vuốt vuốt hai chòm ria mép của mình: “Đánh vào bên trong, nắm giữ tư liệu trực tiếp.”

Trần Vụ vẻ mặt khiếp sợ “Còn có thể như vậy”.

“Không ngờ tới phải không.” Lão Lưu thích ý vểnh chân rung rung: “Không phải tôi không thêm cậu vào, mà là tâm tư của cậu quá đơn thuần, cũng không biết gạt người, không thích hợp cho việc nằm vùng.”

Trần Vụ không nói gì.

“Không có ý nói cậu ngu ngốc đâu.” Chân lão Lưu không run rẩy, nghiêm túc hẳn lên.

Trần Vụ: “Cháu cũng không cho là như vậy.”

“Vậy thì tốt rồi.” Lão Lưu tiếp tục run chân: “Thật ra tôi nằm vùng trong nhóm là hổ của cậu, tôi chủ yếu là vì phòng ngừa chệch khỏi đường ray xã hội, chúng ta phải theo kịp thời đại, không thể bị thời đại phát triển nhanh chóng bỏ lại phía sau. Giống như cậu còn trẻ, không cần lo lắng về điều này.”

Trần Vụ nói: “Chú còn hiểu biết nhiều về internet hơn cháu, tâm hồn còn rất trẻ.”

“Phải không?” Lão Lưu đỏ mặt: “Lại nói về con gái hiệu trưởng, càng nhiều bạn bè đường càng dễ đi.” Ông cầm chén trà, lấy nắp chén gạt qua nước trà: “Trên còn đường sinh tồn, hố lớn hố nhỏ khắp nơi đều là hố, nói không chừng ngày nào đó có thể cứu vớt cậu.”

Trần Vụ phun hạt cơm vừa cho vào miệng ra vội vàng nhặt lên, vứt đi.

“Vâng.”

Tuyết sắp tan bắt đầu đóng băng lại, lớp băng của hồ chứa nước cơ bản đều rất mỏng, diện tích cũng không lớn, đa số đứng câu cá thì không bị ảnh hưởng, nhưng lại có người nhất định phải vác đá đập ra một lỗ thủng trên mặt băng quăng cần câu, livestream sông băng cầu sinh.

Ống kính vừa chuyển, người đàn ông cầm cần câu treo bốn cái móc lên, luống cuống tay chân bắt cá từ thùng bên cạnh, bóp miệng cá cứng rắn móc lên bốn cái móc.

Móc toàn bộ cá lên, anh ta vừa ngẩng đầu, đối mặt với Trần Vụ.

“Anh bạn, tôi để trộn cơm ăn.” Người đàn ông hạ kính râm lớn xuống.

Trần Vụ đeo khẩu trang đội mũ lôi phong, che kín mít, chỉ lộ mỗi đôi mắt ra bên ngoài cũng nấp trong bóng tối của mép mũ. Tầm mắt của anh di chuyển từ con cá đẫm máu đến sợi dây thắt nút: “Bốn cái móc đều cắn câu, nhìn có giả tạo lắm không?”

Người đàn ông bừng tỉnh, anh cảm kích làm một động tác ôm quyền, ngồi xổm xuống đơn giản thô bạo dỡ cá ra.

“Đây là lần đầu tiên tôi làm việc này, không thuần thục, anh bạn, anh có thể hỗ trợ hướng dẫn không… A anh bạn này! Kết bạn WeChat nha?!”

Trần Vụ không dừng lại, băng trên sỏi đá bị anh giẫm phát ra tiếng kẽo kẹt, từ xa anh đã phát hiện ông chú trông coi hồ chứa bắt được một kẻ trộm thu phí câu cá, bộ dạng nói chuyện không thân thiện lắm.

Đối phương một bộ tư thế tùy thời đều có thể ra tay.

Trần Vụ còn chưa tới gần, ông chú đã giải quyết người đó xong, anh thấy thế liền quay đầu.

“Tiểu Trần.”

Ông chú vừa vẫy tay với anh, vừa chạy về phía anh, thân thể so với một vài thanh niên còn khỏe mạnh hơn, nói chuyện cũng không hề thở dốc: “Có chuyện muốn cậu giúp đỡ.”

Trần Vụ tháo khẩu trang ra: “Ngài nói đi.”

“Cậu có thể bảo tên nhóc ở chung phòng với cậu hơn nửa đêm đừng có ra ngoài hoạt động nữa được không.” Ông chú nói: “Mắt thấy sắp đến tết rồi, không ai hy vọng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cả.”

Trần Vụ chậm rãi gấp khẩu trang bỏ vào túi: “Nửa đêm cậu ấy đi đâu, làm cái gì?”

Bàn tay khô nứt của ông chú chỉ một ngón tay: “Ngồi ở kia.”

Trần Vụ nhìn qua.

Đối diện nhà gỗ, ra khỏi cửa đi hơn mười bước là có thể đến được.

“Tuy rằng trên đường có đèn, nhưng chỗ gần nước lại không có ánh sáng, đột nhiên nhìn thấy một người lù lù ở đó, có thể dọa người khác mất nửa mạng đấy.”

Ông chú lấy điếu thuốc nhét trên vành tai xuống, bóp bóp chỗ bị bẹp, hàm răng thưa thớt nghiến thuốc lá, ông từng hỏi Tiểu Trần có phải là họ hàng của tên nhóc kia hay không, Tiểu Trần nói là quen biết trước đó, đến ở nhờ vài ngày, thông qua sự quan sát trong khoảng thời gian này của ông, cảm giác quan hệ hai người cũng giống nhau hai người bình thường.

Nếu không phải không có biện pháp khác, đông chú sẽ không tìm Tiểu Trần làm người trung gian.

“Thời tiết ban đêm cũng rất lạnh, không bằng cứ ở trong phòng chờ, đừng ra ngoài lắc lư nữa.” Ông chú châm thuốc: “Tôi muốn cậu nói chuyện này với cậu ta.”

Trần Vụ nghe xong, khó xử nói: “Ngài xem a, cậu ấy cũng chỉ ngồi trước cửa nhà, không phải đến nhà người khác, cũng không làm chuyện gì khác, chỉ là ngồi bên bờ sông, không quấy rầy ai. Chúng ta ít nhiều cũng có lúc ban đêm không ngủ được, muốn ra ngoài đi dạo, cậu ấy cũng không ngoại lệ. Tuổi còn nhỏ cũng có chuyện phiền lòng.”

“Hơn nữa, có người câu cá đêm dọa tôi sợ, vậy tôi có thể nói không cho bọn họ câu cá đêm nữa sao?”

Anh thở dài: “Chắc chắn là không rồi, không có lý đó.”

Ông chú “lạch cạch” hút vài điếu thuốc: “Cậu nói cũng đúng, buổi tối tôi phải chạy đi chạy lại nhiều hơn mới được.”

Trần Vụ phủi tàn thuốc trước ngực ông chú: “Vất vả cho ông rồi.”

Ông chú xua tay: “Cậu cứ làm việc của cậu đi.”

Chờ Trần Vụ vào phòng, ông chú trốn ở bên cửa sổ, một con mắt kề sát vào khe cửa sổ, lén lút nhìn vào bên trong.

Đi học chưa về.

Trên bàn làm việc chỉ đặt một ly nước, trên võng lộn xộn ném mấy quyển truyện tranh, không thấy quyển nào có liên quan đến việc học tập.

Cành cây chọc vào chân khiến ông chú sợ hết hồn, ông chột dạ vội vàng rời đi.

Tên nhóc kia vừa mới tới nơi này thiếu chút nữa đã nháo ra mạng người. Cũng thuộc dạng mấy đứa không chịu an phận, học tốt không học toàn học mấy cái xấu, muốn thừa dịp người ta ngủ lẻn vào nhà ăn trộm đồ đạ, thậm chí còn trộm cả xe máy kia.

Bọn chúng cho rằng nơi này trước không có thôn xóm sau không có cửa hàng thuận tiện ra tay, kết quả là đá vào tấm sắt.

Những người đã từng chứng kiến hiện trường đều tình nguyện đi đường vòng cũng không đi tới đây, nhiều thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện. Mọi người thà đụng phải ma vào ban đêm còn hơn đụng phải cậu ta.

Chỉ có người mới đến hồ chứa câu cá không biết gì, còn muốn tới cửa xin nước uống, đi nhờ nhà vệ sinh.

Chắc cũng sắp tốt nghiệp rồi, tốt nghiệp thì nên dọn đi thôi.

Trần Vụ muốn mua một cái bể cá về nuôi số cá Cấn còn lại, Yến Vi Sí ngoài miệng thì nói nuôi mấy thứ đó làm gì, cùng lắm cũng chỉ sống hai ngày, lại đi theo.

Bể cá cũng phải đến chợ đồ cũ để mua, Yến Vi Sí kêu rêu suốt cả đường, Trần Vụ mua cho cậu một ly trà sữa nóng hổi, cậu vừa uống vừa phát biểu ý kiến khinh bỉ lúc Trần Vụ chọn bể cá.

Rõ ràng Trần Vụ không hề hỏi cậu.

Mua xong bể cá, Trần Vụ nói muốn trở về, Yến Vi Sí ôm cánh tay đứng ở ven đường: “Chỉ có vậy?”

“Cảm ơn bạn học Yến đã cùng tôi đi mua bể cá.” Trần Vụ kéo xe đẩy nhỏ nhìn cậu một cái, đột nhiên nhanh trí nói: “Tôi mời cậu ăn cơm.”

“Tôi thiếu anh bữa này.” Yến Vi Sí cúi đầu đẩy phật châu mát lạnh vào trong tay áo, nâng mí mắt cảnh cáo: “Lại giống như lần trước phải đóng gói thức ăn thừa, chính anh…”

“Tôi vệ sinh vệ chút, cậu giữ bể cá giúp tôi.” Trần Vụ nhanh chóng đưa xe đẩy vào tay Yến Vi Sí, đi về hướng nhà vệ sinh công cộng.

Không bao lâu sau, Trần Vụ đi vệ sinh xong quay lại, dùng sức vẫy vẫy tờ rơi trong tay: “Bạn học Yến, gần đây có một nhà hàng mới mở….”

“Anh Sí.”

Trên đường đột nhiên truyền đến một giọng nói trong trẻo, chặn lại lời nói phía sau của Trần Vụ.

Đó là Hoàng Ngộ. Bên cạnh cậu ta còn có mấy cô cậu trên người toàn đồ hiệu.

Yến Vi Sí chỉ nghiêng đầu về phía Hoàng Ngộ, chờ cậu quay đầu lại nhìn Trần Vụ, cũng chỉ bắt được thân ảnh đối phương chật vật chạy trốn.

Nhanh hơn cả chú chuột nhỏ.

Thể hiện một chút sức mạnh thể chất, thật sự không muốn, thậm chí kháng cự gia nhập hội của cậu.

Yến Vì Sí cười nhạt mở điện thoại di động, xem WeChat.

Trần Vụ: Bạn học Yến, tôi về trước nha!

Trần Vụ: Phiền cậu bảo quản bể cá giúp tôi một lúc! [Ôm quyền] [Ôm quyền] [Ôm quyền]

Yến Vi Sí: Ném đi rồi.

Thành phố giải trí dưới lòng đất, một đám người ăn uống no say đang hát K.

Hoàng Ngộ nằm trên sô pha tìm Yến Vi Sí nói chuyện, một hoa khôi trung học mời cậu ăn hoa quả, bộ dáng không được tự nhiên, cậu không thích chơi trò ép buộc, phất tay để cô ta đi.

Hoa khôi trường rời đi ngay lập tức.

“Chậc, nhiêu chướng mắt tôi đến mức nào vậy?” Hoàng Ngộ gọi một người tới, sai khiến: “Chỗ này không an toàn, đưa cô ấy về đi.”

Cậu ta bóc một quả quýt, tay dính đầy nước: “Anh Sí, kỳ nghỉ đông năm nay vẫn như cũ à?”

“Ừm.” Yến Vi Sí dựa vào lưng sô pha, chán nản nghịch nghịch bật lửa trong tay.

“Lại là một năm không thú vị.” Hoàng Ngộ nhìn chiếc xe đẩy trong góc, anh Sí nói trong thùng đó là bể cá.

Anh Sí muốn nuôi cá.

Lúc đó, cậu ta còn nghĩ lỗ tai mình có vấn đề.

Một kẻ suốt ngày vác cái bộ dạng thiếu ngủ, không có nhiệt huyết sống, giết từ hoa cỏ đến chim cá mà lại nuôi cá?!

Còn dùng xe đẩy đất.

Hoàng Ngọc lên mạng tìm kiếm loại cá nào có sức sống kiên cường nhất, đợi lát nữa Chiêu Nhi tới, bọn họ bàn bạc, mua thêm vài con cho anh Sí, bằng không không đủ chết.

Trong phòng đột nhiên bạo phát một tiếng cười nhạo.

“Mẹ kiếp, Lỗ Băng Hoa? Ai bật cái này vậy?”

“Tôi.” Hoàng Ngộ chậm rãi nói.

Người nọ là người có tâm tính mạnh mẽ, đang cười tự nhiên lại rụt mình vài cái, khen ngợi nói: “Hoàng thiếu mời.”

Cánh tay phải của Hoàng Ngộ giơ lên chỉ sang trái, ở giữa không trung vẽ một vòng tròn ngang trước người, hơi cúi người: “Bếu xấu.”

Cậu ta ngồi trên một cái ghế cao, lấy một cây đàn guitar chỉnh oss, bấm dây hai lần.

“Hằng đêm nhớ tới lời mẹ nói…”

Không một chữ nào đúng nhịp.

Người trong hiện trường nghe mà mất luôn chức năng quản lý biểu cảm.

“Hoàng thiếu đây là… Nhớ nhà rồi à?”

“Có thể hiểu được.”

“Tôi nghe mà muốn khóc luôn. Các cậu không cảm động sao?”

“Cảm động.”

Đang khóc đang khóc nè.

Yến Vi Sí có điện thoại, cậu đi ra ngoài nhận, hiệu quả cách âm không tốt lắm, ngoài hành lang bị giọng hát của mấy ca sĩ chuyên nghiệp kia oanh tạc, làm cậu đau cả đầu.

“Không nghe thấy gì hết.” Cậu không kiên nhẫn nói với Trần Vụ ở đầu bên kia.

Trần Vụ lớn tiếng lặp lại một lần nữa: “Bạn học Yến, giờ cậu vẫn còn ở khu vực cạnh Quảng trường phía Tây à?”

“Làm sao?” Yến Vi Sí đi về phía hành lang.

Trần Vụ cẩn thận từng li từng tí: “Vậy hiện tại cậu có rảnh không? Có thể ra sau Quảng trường phía tây không?”

“Không phải anh đã về rồi à?” Lông mày Yến Vi Sí nhảy dựng lên.

“Đúng vậy, đúng, vốn là như vậy.” Trần Vụ lắp bắp nói: “Nhưng mà sau đó, bể cá bị cậu ném đi rồi, tôi muốn mua thêm một cái nữa.”

Yến Vi Sí: “...”

Trần Vụ ấp úng nửa ngày mới nói ra sự thật: “Tôi quá xui xẻo, thật vất vả mới tìm được cái bể thích hợp, không cẩn thận đụng vỡ cái bát của một người nước ngoài, ông ta nói tiếng Anh tôi nghe không hiểu, cậu có thể đến giúp tôi không.”

Yến Vi Sí không lạnh không nóng nói: “Anh nghe không hiểu, thì sao tôi hiểu được?”

Trần Vụ khóc không ra nước mắt: “Vậy làm sao bây giờ, tôi muốn hỏi bao nhiêu tiền, để bồi thường cho ông ta.”

“Phần mềm phiên dịch thuật.” Yến Vi Sí ở cửa hành lang bắt gặp một đôi nam nữ quần áo xộc xệch, cậu đen mặt quay đầu: “Anh nói tiếng Trung, nó sẽ tự động phiên dịch.”

“Phần mềm nào, tên là gì, ở đâu? Có cần đăng ký thành viên không?”

Yến Vi Sí nghe Trần Vụ hỏi liên tiếp 4 câu, trái tim chịu không ít bạo kích: “Hiện tại tôi tin rằng anh chưa từng đọc qua quyển sách nào.”

Trong điện thoại im lặng, ngay cả tiếng hít thở cũng nhẹ như lông vũ, gãi vào màng nhĩ Yến Vi Sí.

“Đệt.”

Yến Vi Sí khẽ mắng: “Thật sự phục luôn.”

Cậu lạnh lùng hét lên: “Chờ ở đấy!”

Hoàng Ngộ đắm chìm trong ca hát, hát xong ba bài hát quay lại không thấy anh Sí đâu, cậu ta gọi hết người trong phòng đang nghiêng ngả dậy, từ trong miệng bọn họ biết được Anh Sí đi rồi, sắc mặt trong nháy mắt liền trở nên khó coi.

“Đi đâu?”

“Chúng tôi cũng không dám hỏi a.”

“Các cậu không biết gọi tôi một tiếng à?” Hoàng Ngộ trừng mắt nhìn bọn họ một cái: “Không làm được tích sự gì hết, điện thoại di động của tôi đâu, một hai ba bốn năm tên phế vật này, mau tìm điện thoại di động cho tôi, mẹ nó nhanh nhẹn lên một chút, tôi muốn gọi điện thoại.”

Điện thoại di động được một người móc ra từ khe sô pha, đưa tới tay cậu ta, cậu ta bấm một dãy số: “Anh Sí, sao lại đi rồi? Cuối tuần mà, không muốn chơi à?”

“Để hôm khác chơi.” Yến Vi Sí nói xong, bên cạnh cây thông Noel màu hồng phấn trong tầm mắt, Trần Vụ cùng một người nước ngoài đứng chung một chỗ, anh đang không ngừng khoa tay múa chân, từ đầu đến chân đều chứng minh cái gì gọi là bối rối bất lực.

“Cũng được. Anh Sí anh…” Hoàng Ngộ “Ơ” một tiếng: “Không đúng, hình như em đã quên mất một chuyện, anh Sí anh đi đâu vậy, em đi…”

Điện thoại bị cúp máy.

“Anh Sí làm gì vậy.” Cậu ta gãi gãi đầu, tiếp tục chơi.

Bên kia, Yến Vi Sí ngăn bàn tay muốn túm Trần Vụ lại, nói với người sắp khóc: “Đừng làm ra vẻ với tôi, nghẹn lại đi.”

Trần Vụ hít hít vào, cúi đầu nhìn thấy xe đẩy không khỏi trợn tròn mắt: “Không phải cậu nói…”

Yến Vi Sí: “Ngậm miệng lại.”

“Cho nên là cậu lừa tôi…” Đôi mắt Trần Vụ sau lớp kính mở lớn: “Cậu lừa tôi, tôi còn thật sự cho rằng…”

Một bàn tay che miệng anh lại, những lời phía sau bị chặn ở trong lòng bàn tay khô ráo lại cứng rắn.

Yến Vi Sí: “Nhìn.”

“Ưm, ưm, ưm.” Trần Vụ nhìn thẳng về phía người nước ngoài.

“Tôi bảo anh nhìn tôi.” Yến Vi di chuyển cái tay trên miệng Trần Vụ, giữ cằm anh, đầu ngón tay bóp mặt anh, xoay về phía mình.

Trần Vụ mơ mơ màng màng nhìn cậu.

Yến vì Sợi quét mắt nhìn cái túi trên tay người nước ngoài, từ trong túi lấy ra một trăm: “Ok?”

Người nước ngoài lẩm bẩm.

Yến Vi Sí rút thêm một trăm nữa: “OK?”

Người nước ngoài vẫn là lẩm bẩm.

Yến Vi Sí lại thêm một trăm nữa: “OK?”

Người nước ngoài: “OK.”

“Good.” Yến Vi Sí: “Bye.”

Cậu bỏ tay ra, nhìn Tràn Vụ đang ngơ ngác: “Học được chưa?”

Trần Vụ: “... Học được rồi.”

Lời không ít.

Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai lại gặp, vui lòng nhớ kỹ: cập nhật miễn phí và nhanh nhất, không chống trộm, không chống trộm.

《 Tự Nguyện Mắc Câu- Calantha》

The Calantha said: Mong mọi người đọc truyện dơ cao đánh khẽ, bộ này một chương rất nhiều chữ, beta có kĩ đến đâu cũng sẽ sai sót, nếu có sai bên team xin lỗi các huynh muội tỷ đệ, mong dơ cao đánh khẽ ạ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp