Tự Nguyện Mắc Câu

Chương 6


1 năm

trướctiếp

Yến Vi Sí nhăn mặt, không biết đang nghĩ gì, cậu không nói gì cả, Trần Vụ cũng sẽ không nói thêm.

Một lúc sau, những bông tuyết nhỏ bắt đầu rơi.

Tuyết lại bắt đầu rơi.

“Trở về đi.” Yến Vi Sí xoay người, đi về hướng xe mô tô đang đậu.

Có tiếng nói yếu ớt vang lên từ phía sau: "Tôi vẫn chưa kết thúc ca làm việc."

"Trần Vụ, anh có bị bệnh không?" Yến Vi Sí quay lại và mắng mỏ.

Trần Vụ nheo đôi lông mày mềm mại như nước, bấu lấy tay áo đồng phục, cơ thể run rẩy nhẹ do rét, anh hắt xì hơi.

Yến Vi Sí nhìn chằm chằm anh ta một lúc, "Đợi mười phút, sau đó tiếp tục làm việc của anh."

Nói xong, cậu ta lên xe máy và rời đi.

Khi Trần Vụ trở lại trường học, cổng trường vắng tanh không có dấu vết của bất kỳ trận đánh nhau nào.

Không hề có rác trên mặt đất, kể cả dấu vết máu.

Như thể chỉ trong nháy mắt từ một cuộc chiến đang rực lửa, rồi đột nhiên ngừng chiến và bắt đầu dọn dẹp hiện trường.

Trần Vụ đóng cánh cửa nhỏ của phòng bảo vệ lại, anh ngồi trên ghế một lúc rồi cởi hết những chiếc cúc còn lại của bộ đồng phục và che bụng bằng một quả cầu tuyết mang từ bên ngoài vào.

Vài giờ sau đó, mọi thứ trở nên yên tĩnh. Nhân viên thay ca đến muộn, giả vờ xin lỗi với Trần Vụ, nhưng Trần Vụ cũng không nói gì, chỉ đổi ca và rời đi.

Trần Vụ đi thẳng đến cửa hàng kính mắt gần nhất sau khi ra khỏi trường.

Người bán hàng giới thiệu cho anh ấy những chiếc gọng kính trong cửa hàng và bảo anh ấy hãy xem trước, anh ấy nhắm đôi mắt khô khốc và nói: "Hãy lấy cái rẻ nhất. "

"Loại nào ạ?" Nhân viên chỉ đến bộ sưu tập có giá trị ngoại hình cao và khá phổ biến, "Đây có phải là cái anh đang cần không?"

"Không phải, tôi muốn cái rẻ nhất." Trần Vụ nói.

Nhân viên bán hàng không hề tỏ ra khinh thường anh, nụ cười nhiệt tình trên mặt vẫn không thay đổi, " Vâng, mời anh đi vào đây với tôi để kiểm tra mắt ạ."

Trong suốt quá trình kiểm tra, Trần Vụ rất hợp tác. Khi không hỏi đến anh ấy, anh ấy im lặng ngồi đó. Nhân viên đo mắt chủ động bắt chuyện với anh ấy: "Anh đẹp trai, độ cận của anh hơi cao một chút đấy."

"Đọc nhiều sách." Trần Vụ ngáp một cái và nói, ánh mắt rã rời.

Nhân viên đo mắt hỏi: "Anh đang học đại học à?"

"À, không." Sự mệt mỏi trong mắt Trần Vụ dịu đi một chút, "Kiểm tra xong chưa? Tôi có thể ra ngoài được chưa?"

"Được chứ." Nhân viên đo mắt gọi nhân viên bán hàng và nói cô ấy đưa Trần Vụ đến chỗ chọn kính.

Nhân viên cửa hàng nghĩ rằng Trần Vụ sẽ chọn tròng kính rẻ nhất như cách chọn gọng kính. Cô ta đưa Trần Vụ đến quầy thanh toán, viết hóa đơn cho anh. Ngay khi cô ta vặn nắp bút, không ngờ anh liền đột nhiên nói ra một loại tròng kính nhập khẩu.

“Cô có loại này không?”

“Có, có.” Người bán hàng không khỏi kinh ngạc, đi kiểm kho giúp anh, quay đầu về phía anh. muốn chọn gọng kính rẻ nhất nhưng lại chọn loại tròng kính đắt nhất, thật là một người kỳ quặc.

Trần Vụ mua bữa sáng trở về nhà, phát hiện rằng Yến Vi Sí không có ở nhà, rất có thể cậu ta đêm qua đã không về.

Trong phòng không có máy sưởi cũng không có điều hòa, gió thổi khắp nơi, chỗ nào cũng lạnh, Trần Vũ không thể ăn được, anh tháo cặp kính mới, ngồi ở bên chiếc giường nhỏ, cởi áo khoác, co quắp tay chân dưới chăn bông, và trong lúc chập chờn, anh nhận được cuộc gọi của lão Lưu.

"Tiểu Vụ, tôi đã nghe về những gì đã xảy ra tối qua. Cậu có khỏe không?"

Trần Vụ cố gắng trấn tĩnh lại, "Cháu không sao."

"Làm việc ca đêm thì dễ có rắc rối, tôi đã bảo anh ở trong phòng bảo vệ, khóa cửa lại, là không cần lo lắng." Lão Lưu hỏi: "Anh đã làm như thế chưa?"

Trần Vụ nói một cách buồn tẻ, "Cháu quên mất."

"Quên mất." Lão Lưu lo lắng hỏi: "Anh đang ở bệnh viện nào, có bị thương xương khớp hay nội tạng, phải phẫu thuật gì không?"

"Không, cháu đang ở nhà." Trần Vụ nói, "Vẫn khỏe mạnh."

Lão Lưu không tin, bởi đây là bài học xương máu đã từng xảy ra.

“Lúc đó có một học sinh đã cứu cháu.” Trần Vụ nhét cái gối ra sau đầu, “Cháu không bị thương nhiều lắm.”

Lão Lưu nghi ngờ “Trường Tây Đức vẫn còn có thể loại học sinh đó sao.”

“Có thể không phải từ trường học của chúng ta." Trần Vụ hỏi, "Chú, trường học đã nói gì chưa?"

“Làm sao mà nói được gì, chỉ giống như là không có chuyện gì xảy ra." Lão Lưu nói chậm, nhấm nháp tách trà đậm, càu nhàu: "Trường trung học Tây Đức là trường hỗn loạn nhất ở Xuân Quế, nhiều vụ án bạo lực đến nỗi chúng tôi đã bị tê liệt, anh mới đến tất nhiên khó thích nghi, đụng vài lần rồi thì sẽ quen thôi."

Trần Vụ thắc mắc "Ồ, nhóm sinh viên tối qua đột nhiên giải tán."

"Đám xã hội đen cũng có kẻ đứng đầu, chỉ cần vài lời nói thôi." Phía bên kia có người gọi tên lão Lưu, ông ta bỏ điện thoại xuống để đi làm.

Trần Vụ không cúp điện thoại, anh nằm úp sấp, mí mắt nhấp nháy vài cái rồi sụp xuống.

Không lâu sau đó, giọng nói rắn rỏi lại vang lên từ điện thoại: "Tiểu Vụ, tôi đã đăng ký cho anh, tôi sẽ cấp cho anh một dùi cui điện".

Trần Vũ rất biết ơn: "Cảm ơn chú."

"Chúng ta không cần phải nói cảm ơn, nhưng anh phải nhớ kỹ, lần sau đừng rời khỏi phòng bảo vệ nữa." Lão Lưu thở dài: "Tạm thời thế này là đủ, anh hãy đi ngủ, các chuyện khác chúng ta sẽ nói khi anh đi làm vào ngày mai."

Trần Vũ lại một lần nữa rơi vào giấc ngủ, mùi rượu thuốc cay nồng kéo anh ta trở lại thực tại, anh giật mình ngồi dậy, phát hiện Yến Vi Sí đang nhìn vào bữa sáng anh ta mua.

"Cậu không đi học sao?"

"Tôi lười đi." Yến Vi Sí đẩy bữa sáng trên bàn qua một bên, "Tất cả đều lạnh, không có gì để ăn cả."

"Tôi sẽ hâm nóng nó cho cậu." Trần Vụ mở chăn ra, anh lấy chiếc quần bông cũ nhỏ bên gối và mặc vào. Anh đứng dậy và nắm lấy cạp quần kéo chúng lên, khiến khuôn mặt và cổ của anh đỏ bừng.

Yến Vi Sí không thể nhìn trực tiếp: "Thời gian lạnh nhất của Xuân Quế cũng không đến âm năm độ, cần phải mặc như vậy sao?"

"Tôi không cảm thấy an toàn nếu tôi không mặc quần bông dày trong mùa đông. Tôi đã quen rồi." Trần Vụ giậm chân trên chiếc chăn lông vũ trên giường, thì thầm: "Như chiếc chăn này, rất nhẹ, khi che chắn lên không thấy chắc chắn như khi được làm bằng bông."

Yến Vi Sí "…"

Cậu liếc nhìn cặp kính của Trần Vụ trên đầu giường, tiến lại gần để lấy “Mới đặt à?”

Trần Vụ gật đầu.

"Anh không có chút mắt thẩm mỹ nào cả", Yến Vi Sí không thể tin được, "Gọng kính xấu như vậy, anh cũng mua à?"

"Ờ, cũng được mà" Trần Vụ nói nhỏ, ngẩng đầu lên.

Với độ cận thị cao tương đương với một nửa mù mắt, nếu không có kính, dù có cố gắng mở to đôi mắt để tỏ ra nghiêm túc và sáng suốt, đối với người khác, ánh mắt của anh vẫn sẽ mơ hồ.

Yến Vi Sí giật mình một chút, ném chiếc kính lên giường và nói "xấu quá đi mất thôi".

Trần Vụ vén mái tóc đen mềm mại của mình, và từ từ đeo kính vào. đường nét khuôn mặt của anh mờ nhạt, gọng kính da báo trở thành một món trang sức.

Yến Vi Sí muốn thốt ra hai từ "trần tục và quyến rũ", cậu cau mày, giống như một người cha già cứng nhắc, nhưng ngay lập tức nghẹn lại không nói nên lời.

Bỏ qua đi.

Anh ta xấu xí cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi.

Ngoài cửa có tiếng bước chân giẫm lên tuyết, là một vài người câu cá, họ đang mang giày cao su và cầm đồ câu, thở hổn hển với tham vọng to lớn của ngày hôm nay.

Một lúc sau, những người đó quay trở lại đầy tuyệt vọng.

Họ đi đi lại lại trên con đường này, nhưng không tìm thấy điểm tập trung để câu cá.

Trời lạnh cóng.

Yến Vi Sí nằm trên giường nghe nhạc, thỉnh thoảng liếc nhìn bóng dáng người đang nấu lại bữa sáng nóng hổi từ khóe mắt, lúc này đột nhiên rơi vào trầm tư, không biết tối hôm qua phản ứng của mình có phải là hơi quá đáng hay không.

Trần Vụ giơ tay áo lên, quay đầu nhìn về phía Yến Vi Sí.

Yến Vi Sí bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của Trần Vụ, suy nghĩ của cậu bị gián đoạn. Cậu lên tiếng trước: "Bữa sáng đã nấu xong chưa? Nhanh lên đi."

Trần Vụ bận rộn cho nước vào nồi, đặt tô lớn chứa bánh bao vào đó.

“Trần Vụ, lại đây.” Yến Vi Sí đột nhiên nói, “Lau rượu thuốc đi.”

Trước tiên Trần Vụ đưa sữa đậu nành nóng cho Yến Vi Sí, sau đó đi tới bàn làm việc, cầm lấy chai rượu thuốc nhìn.

“Nó đã được mở ra rồi.” Anh lẩm bẩm.

“Không phải hàng mới thì không dùng nữa à?” Yến Vi Sí ngậm túi sữa đậu nành nhảy xuống khỏi giường, làm động tác muốn lấy lại rượu thuốc.

“Tôi đâu nói là không dùng.” Trần Vụ vội vàng rót rượu thuốc vào tay, thậm chí không thèm đóng nắp, thò tay vào trong quần áo chậm rãi xoa xoa chỗ bị thương.

Tác dụng của rượu thuốc đến rất nhanh, khu vực da bị thương nhanh chóng từ mát mẻ trở thành nóng bỏng. Trần Vụ thở dài, "Đêm qua thật sự đáng sợ, chúng ta là bạn cùng lớp, tại sao lại đánh nhau, may mà mặt đất không bị đóng băng, nếu bị đóng băng, ngã một cái xuống, rất nguy hiểm."

Anh liếm môi, tìm kiếm sự đồng thuận, “Bạn cùng lớp, cậu nghĩ thế nào?”

“Chà, sữa đậu nành này ngon.”

Trần Vụ, “Vậy mai tôi sẽ mua cho cậu.”

Yến Vi Sí không để ý đến những gì Trần Vụ nói, tập trung vào hai dấu vết trên tai trái của mình.

Không cần nhiều sức lực, tại sao lại xanh thế này.

Thật mềm mại

Yến Vi Sí vô thức nhớ lại cảm giác bị kéo tai, nó dường như rất dịu dàng, anh nhận ra mình đang nghĩ gì, cơ hàm căng thẳng nuốt xuống từng ngụm sữa đậu nành nóng ngọt, đi ra ngoài đón làn gió mát thổi vào trán.

Tự nhiên sao lại kéo tai mọi người?

Chưa bao giờ làm điều này trước đây.

Động tác ngồi xổm xuống của Yến Vi Sí đột nhiên cứng ngắc.

Thực ra đã được thực hiện trước đây, với cùng một người.

Nắm.

Yến Vi Sí uống xong một túi sữa đậu nành trong gió, không suy nghĩ gì cả, bước đi về phòng ngủ một cách lười nhác.

Đã vài ngày trôi qua kể từ cuộc ẩu đả, Yến Vi Sí phát hiện ra rằng Trần Vụ cúi xuống vẫn rất vất vả, tiếng thở dốc của anh ấy cũng trở nên nhanh và không ổn định.

Nếu không phải Trần Vụ mang mùi rượu thuốc trên người suốt cả ngày, Yến Vi Sí sẽ nghi ngờ anh ta không dùng thuốc đúng cách.

"Vết thương trên bụng sao lại không hết," Yến Vi Sí dựa vào cửa phòng tắm, "Kéo áo lên, tôi xem nào."

Trần Vụ đang rửa mặt, sửng sốt một chút.

"Tôi sẽ đếm đến năm. Nếu anh không tự làm điều đó, tôi sẽ làm." Yến Vi Sí nhìn chằm chằm vào Trần Vụ trong gương bằng đôi mắt đen xuyên thấu của mình, nói với giọng điệu tùy tiện, "Một, hai ", những giọt nước thơm mùi xà phòng ngưng tụ trên mặt Trần Vụ.

Vừa quay người lại đã bị một lực đè lên bồn rửa mặt.

"Bạn học Yến, xin hãy để tôi đi trước."

Trần Vụ im lặng.

Yến Vi Sí vén chiếc áo khoác bông, áo len và quần áo mùa thu của Trần Vụ lên, để lộ vòng eo trắng nõn và một vết bầm tím đáng sợ.

Nó không giống với những gì Trần Vụ đã tường thuật cho cậu ta.

Yến Vi Sí trơ mắt, mặt tái nhợt. "Anh thật sự là...".

Cậu nhận ra Trần Vụ đang nổu một lớp da gà trên cơ thể và cậu cũng nhận thấy tư thế không đúng nên bước lùi một bước, quay đầu hút một hơi thuốc. "Ai đã đá anh, còn nhớ không?"

Trần Vụ cúi mặt chỉnh lại quần áo, "Tôi không nhìn rõ"

"Vậy thì tất cả đều có khả năng." Yến Vi Sí cắn mạnh điếu thuốc, giọng trầm trầm. không nghe được, "Tất cả đều tính."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp