Tự Nguyện Mắc Câu

Chương 42


10 tháng

trướctiếp

Điện thoại đột nhiên bị cúp máy.

Trần Vụ bỏ điện thoại vào túi, tiếp tục đóng giá gỗ cho cây.

Bác Dư đi tới: “Thiếu gia nói bây giờ cậu có thể tan làm rồi.”

Trần Vụ cầm búa đóng đinh khúc gỗ dài vào trong đất: “Tôi làm xong giá gỗ này sẽ về.”

Anh xắn tay áo dài của chiếc áo khoác lên, giọng nói lạc trong tiếng ồn “bang bang.ư: “Trước khi đi phải tưới nước một lần nữa, đất đã được xới lên, nếu tối không tưới nước, ngày mai cỏ sẽ mọc lại.”

Bác Dư tán thưởng nhìn chàng trai trẻ một cái, làm việc không cần nói.

Nhưng chỉ dựa vào điểm này có thể khiến lão tiên sinh tự mình ra lệnh, tất cả dược liệu ở vườn phía nam tùy anh xử lý, vô luận là quý giá hay là bình thường

Lão tiên sinh hủy bỏ kế hoạch dưỡng lão chuyển về đại viện ở, rất có thể cũng là vì anh.

Chẳng lẽ gia thế của chàng trai trẻ này không đơn giản

Nếu thật sự là như vậy, vậy cũng có thể giải thích được, vì sao lão tiên sinh đối với hành vi quan tâm quá mức của thiếu gia dành cho chàng trai trẻ này mở một mắt nhắm một mắt.

Trái tim già của bác Dư đột nhiên đập thình thịch, vị trí thiếu phu nhân nhà họ Dư vẫn còn trống.

Trần Vụ nghi hoặc nói: “Bác còn có chuyện gì nữa không?”

Bác Dư ngừng suy nghĩ theo phương hướng thiên phương dạ đàm: “Không có gì, cậu cứ bận việc của mình đi.”

Trần Vụ không quan tâm ông nữa.

Lúc giá gỗ còn thiếu một cây, điện thoại di động của Trần Vụ vang lên, anh bắt máy: “A Sí.”

Đầu dây bên kia, thiếu niên thở dốc có chút không bình thường: “Đến trường đón tôi.”

Trần Vụ nhìn sắc trời: “Ngay bây giờ sao? Cậu còn có một tiết học mà.”

“Tút tút.”

Lại bị treo máy.

Trần Vụ mở khung chat WeChat gửi tin nhắn thoại: “A Sí, cậu chờ một chút, anh chưa làm xong việc.”

Không trả lời.

Trần Vụ tăng tốc đống xong khung gỗ, xách nước tưới nước cho vườn phía nam xong, khoác áo lái xe dưới hoàng hôn đến Gia Thược.

Có một người ngồi bên đường ở cổng trường.

Trần Vụ lái xe đến gần một chút, sau khi nhìn rõ ràng, vẻ mặt khó hiểu xuống xe: “A Sí, sao cậu lại ngồi ở chỗ này?”

Yến Vi Sí dùng một loại ánh mắt đen tối nhìn chằm chằm Trần Vụ, không mở miệng.

“A Sí…” Trần Vụ đi tới trước mặt Yến Vi Sí, bị phản ứng của cậu dọa đến có chút luống cuống, giọng nói nhỏ như thì thầm.

Yến Vi Sí vẫn nhìn chằm chằm anh như trước, giọng nói khàn khàn: “Anh nói gì trong điện thoại.”

Trần Vụ giật mình: “Cậu không nghe rõ à?”

“Giờ nói lại đi.” Yến Vi Sí dùng giọng điệu bình thường: “Nói trước mặt tôi.”

Trần Vụ gãi tóc sau gáy: “Là, là…”

“Đừng lắp bắp với tôi.”

“Tôi muốn cậu đóng giả bạn trai của tôi.”

Hai người đồng thời nói chuyện, lại đồng thời lạc giọng.

Yến Vi Sí cúi đầu, đưa tay kéo ống quần trên mặt giày Trần Vụ: “Anh muốn tôi giả thành gì của anh?”

Trần Vụ nuốt một ngụm nước bọt: “Giả làm bạn trai của tôi.”

Yến vì Sí chậm rãi: “Giả làm cái gì?”

Trần Vụ nói: “Bạn trai.”

“Ừm.” Yến Vi Sí đứng lên.

Trần Vụ đi theo cậu đến chỗ đỗ xe, đột nhiên kinh hãi nói: “A Sí, chân trái của cậu sao lại có chút …..”

Có chút khập khiễng.

Yến Vi Sí làm ngơ như không nghe thấy, tiếp tục bước đi về phía trước không phải là rất tự nhiên.

Trần Vụ đuổi theo: “Cậu lại bị người ta đánh sao?”

Yến Vi Sí vác khuôn mặt xấu hổ, đánh rắm một cái, ngã.

Đại não trống rỗng dưới chân giẫm hụt, trực tiếp từ trên cầu thang ngã xuống, mẹ kiếp.

Có chết cũng không thể nói ra chuyện xấu hổ như vậy được.

Bàn tay đút trong túi bị bắt lấy, Yến Vi Sí dừng lại, tùy ý Trần Vụ nhìn chỗ lòng bàn tay bị trầy xước của cậu.

Tầm mắt Trần Vụ nhìn qua nhìn lại trên vết trầy xước cùng với bụi bặm trên quần thể thao, thăm dò hỏi: “Bị ngã?”

Yến Vi Sí rút tay về: “Đừng động vào tôi.”

Trần Vụ nhẹ nhàng nhíu mày: “Hay là cậu vẫn không nên đi nữa?”

Thần sắc Yến Vi Sí trở nên đáng sợ: “Tôi không phải ứng cử viên duy nhất, chắc chắn anh đã chuẩn bị người thứ hai, thứ ba.”

“Không có lựa chọn nào cả, cậu là lựa chọn đầu tiên, cũng là duy nhất.” Trần Vụ vội vàng giải thích: “Tôi chỉ nghĩ là, lần này không cần cậu giúp nữa, lần sau lại nói.”

Yến Vi Sí vuốt ve vết trầy xước trên tay, lần sau chính là hứa suông.

Kẻ ngốc mới tin.

Lên xe, Yến Vi Sí nói: “Tôi chỉ bị va vào chân một cái thôi, không phải gãy.”

Trần Vụ nhẹ giọng: “Tôi muốn cậu ở nhà nghỉ ngơi.”

Yến Vi Sí túm dây an toàn cài trước người: “Tôi không cần nghỉ ngơi.”

“Vậy được rồi.” Trần Vụ nhìn gương chiếu hậu lùi xe: “Việc này vẫn phải nhờ cậu giúp.”

Ánh mắt Yến Vi Sí rơi ra ngoài cửa sổ xe.

Sao lại cảm thấy hoàng hôn ngày hôm nay lại mơ mộng hơn mọi ngày ta.

Xe chạy êm ái trong dòng xe giờ cao điểm, Trần Vụ tò mò nói: “A Sí, sao cậu không hỏi tôi vì sao lại bảo cậu đóng giả làm bạn trai tôi?”

Yến Vi Sí căn bản không thèm để ý cái gọi là nguyên nhân, trong đầu cậu đều là đêm nay phải vận dụng đặc quyền của bạn trai như thế nào.

Loại thời cơ tốt này lên chùa dập đầu cũng không cầu được, dù sao cũng phải để cho cậu ăn chút đường.

Khi Trần Vụ quay đầu lần thứ hai, Yến Vi Sí hỏi: “Vì sao?”

Trần Vụ lái xe, thành thật nói: “Dư tiên sinh trong đại viện đi công tác trở về mang quà cho tôi, một tiêu bản thực vật, anh ấy nói là  khoảng hai mươi ba mươi tệ, loại đồ vật này phỏng chừng phải mấy trăm ngàn, đồ vật quý giá như vậy tôi lừa anh ấy nói tôi không độc thân, đã có bạn trai. Vì vậy mới có một bữa ăn tối này.”

Trong mắt Yến Vi Sí hiện ra vài phần quái dị, họ Dư kia không có khả năng không biết phật châu trên tay Trần Vụ.

Không quan trọng.

Mặc kệ người kia nghĩ gì, người chiến thắng là cậu. Ván này còn không phải chỉ cần đánh bừa thôi sao.

“Thích tiêu bản thực vật kia?” Yến Vi Sí quan tâm cái khác.

Trần Vụ nặn ra một chút tươi cười thẹn thùng.

Yến Vi Sí: “Tôi sẽ mua cho anh.”

“Cậu nào có tiền, thẻ của cậu đều đưa cho tôi hết rồi mà.” Trần Vụ kỳ quái sao cậu lại nói như vậy: “Hơn nữa đấy cũng không phải mộ số tiền nhỏ, chúng ta phải tích cóp thật lâu mới đủ.”

Yến Vi Sí: “...”

“Tôi sẽ tự làm.” Tr

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp