Tự Nguyện Mắc Câu

Chương 29


10 tháng

trướctiếp

Tự Nguyện Mắc Câu- Calantha   

Hai chữ “gió núi” kia của Trần Vụ khiến Yến Vi Sí phảng phất cảm nhận được cơn gió từ chỗ sâu trong núi lớn thổi tới chỗ cậu.

 

Trận gió kia thổi qua nhịp đập trái tim.

 

Có một vụ nổ kinh thiên động địa khiến trái tim cậu như tê dại.

 

Yến Vi Sí đổi điện thoại từ bàn tay phải nóng bừng sang tay trái, rồi sau đó lại đổi về tay phải, cậu cứ chuyển đi chuyển lại tay như một tên ngốc, cổ họng cậu chuyển động, giọng cậu hơi khàn: “Không nghe được.”

 

“Sao lại không nghe được chứ?” Trần Vụ khó hiểu nói: “Gió lớn như vậy, mấy bao nilon của tôi đều bị thổi bay đi rồi.”

 

“Để tôi tìm chỗ nào đó cao hơn để đứng xem xem.” Anh nhìn xung quanh và đứng lên trên một bãi đất.

 

Dòng điện bao quanh gào thét thành một cơn lốc xoáy, ở chính giữa cơn lốc là tiếng thét đầy trông ngóng của Trần Vụ: “Bạn học Yến, bây giờ cậu có nghe được không?”

 

Yến Vi Sí trả lời như trước: “Không nghe được.”

 

“Vẫn không nghe được à…….” Trần Vụ lại tìm một chỗ đứng cao hơn nữa, đôi giày đã lấm lem bùn, cỏ: “Bây giờ thì sao?”

 

Anh cố gắng như vậy chỉ để cho cậu nghe được tiếng gió thổi khắp núi.

 

Hai chữ “lãng mạn” trong từ điển của Yến Vi Sí nhảy ra và hiện lên trước mắt cậu.

 

Cậu không nói gì cả.

 

Trần Vụ cũng không hỏi lại nữa, chỉ là anh vẫn giơ điện thoại lên như vậy và chia sẻ một phần thế giới của mình cho đối phương.

 

Gió vẫn còn đang thổi.

 

Nhịp đập trái tim của người thiếu niên lúc này là giai điệu sôi nổi nhất của tuổi trẻ.

 

Yến Vi Sí nói: "Hình như là nghe được rồi.”

 

“Vậy là tốt rồi.” Trận Vụ từ trên cao bước xuống và tiếp tục đi về phía mục tiêu.

 

Yến Vi Sí hỏi: “Trần Vụ, tại sao cậu nhất định phải để tôi nghe?"

 

Trần Vụ giật mình: “Thế này rồi mà vẫn còn muốn hỏi tại sao à?"

 

“Ừm.” Yến Vi Sí khẳng định.

 

Trần Vụ im lặng một lúc: “Nếu cậu hỏi tôi ở đây có cái gì thú vị, thì tôi sẽ đề cử gió ở chỗ này cho cậu đầu tiên.”

 

Yến Vi Sí cười cười: “Còn gì nữa không?”

 

Tuy rằng miệng là đang cười nhưng giọng điệu thì lại nghiến răng nghiến lợi, nếu như không còn lý do nào khác thì chuyện này không xong đâu.

 

"Ờm, chỉ là tôi cảm thấy…… có thể cậu……." Trần Vụ chậm rãi nói: "Muốn nghe."

 

Yến Vi Sí đứng hình một lát, mặt đỏ tía tai: “Ai mà muốn nghe tiếng gió chứ, nghe tiếng gà gáy, heo kêu tính rara còn thú vị hơn đấy.”

“Cậu muốn nghe tiếng gà gáy, heo kêu sao?” Trần Vụ vừa kinh ngạc, vừa ra vẻ tôn trọng sở thích của cậu, anh giẫm lên một đám nấm nhỏ: “Thế thì phải đợi tôi xuống núi cái đã.”

 

Yến Vi Sí: “……”

 

“Tôi tới rồi, không nói nữa, tôi phải đi nhổ cỏ trên mộ đây.” Trần Vụ nói xong thì liền cúp máy.

 

Không phải cảm thấy không được tự nhiên hay ngại ngùng gì mà anh thật sự đang bận làm chuyện khác.

 

Yến Vi Sí đứng lên, nhìn lên mặt nước lấp lánh, cậu vẫn đang còn trẻ, lần đầu tiên có cảm giác ham muốn thể xác và tâm hồn đối với người khác lại thuần khiết và mãnh liệt đến thế.

 

Cũng không biết là tốt hay là xấu nữa.

 

Yến Vi Sí chạy vài vòng quanh rìa của đập chứa nước, người đầy mồ hôi trở về nhà, cậu cởi sạch giày thể thao, tất trắng và chiếc áo đen ra, móc lấy điện thoại từ trong túi quần, dang tay dang chân nằm ngửa trên mặt đất.

 

Toàn bộ tâm trí đều đang nhớ nhung cái người cho cậu nghe tiếng gió kia.

 

Hỏng rồi.

 

Cậu hỏng rồi.

 

Nói đúng ra, không phải bây giờ mới cảm thấy vậy, mà là càng nhận thức được rõ vấn đề hơn.

 

Yến Vi Sí nhắm mắt lại, thở hổn hển nặng nề, những đường nét từ cơ ngực đến cơ bụng của cậu giốnh như những ngọn đồi xanh hoang dã đang nhấp dưới cơn mưa xuân chảy dọc theo khối đá.

 

Chiếc điện thoại rung lên.

 

Yến Vi Sí nhấc máy, giọng điệu mệt mỏi, lười biếng sau khi vận động: “Cơm không ăn, rượu không uống, không muốn đi đâu hết.”

 

“Anh Sí à, bây giờ không phải lúc đùa đâu, chuyện này thực sự nghiêm túc.” Hoàng Ngộ ra vẻ thần bí: “Anh có ở nhà không? Để em qua đó tìm anh.”

 

“Có, đến đây đi." Yến Vi Sí vuốt mái tóc vàng đang ướt đẫm, rồi vào phòng tắm.

.

 

Hoàng Ngộ mang theo thước đo và một cuốn sổ nhỏ tới, xoa tay hầm hè: “Anh Sí, em và Chiêu Nhi muốn may cho anh mấy bộ chiến phục, đã tìm được nhà thiết kế rồi, bên nước ngoài, không cần lo rò rỉ tin tức, chỉ chờ em gửi số đo của anh qua đó thôi.”

 

Anh Sí quay lại, không chừng sẽ phải tham gia không ít bữa tiệc, trang bị nhất định phải có.

 

“Đây là chuyện nghiêm túc mà cậu nói à?" Yến Vi Sí mở lon bia: “Chỗ nào mát mẻ thì đến chỗ đó.”

 

Hoàng Ngộ cợt nhả: “Không nhất định phải thượng chiến trường xuyên, chính thức trường hợp cũng có thể xuyên.”

 

Yến Vi Sí đang định bảo cậu không cần, thì lại nghe Hoàng Ngộ nói bóng nói gió: �

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp