Ảnh Đế Luôn Có Mưu Đồ Quấy Rối Tôi

Chương 2: Anh ta tên là Nguy Long


1 năm

trướctiếp

Ban đầu Dung Thiển còn tưởng rằng mình nhìn nhầm, nhưng khi cô chạy vào phòng lấy bức ảnh ra so sánh, cô đã đúng là cùng một người.

Nam diễn viên này thuộc tuýp người khán giả chỉ cần liếc nhìn là không thể quên, vừa đẹp trai lại phong trần tự nhiên không phải dạng tầm thường, trong thời nay vô cùng hiếm.

Dung Thiển khoanh chân ngồi trên sàn nhìn vào màn hình không bở lỡ bất kỳ cảnh quay nào. Trong phim, anh ấy dường như vào vai phản diện, vừa thiện vừa ác, khiến người ta khó đoán. Nhưng chỉ cần nhìn một cái là có thể biết được việc anh ta sắp làm là tốt hay xấu.

Anh ta không có nhiều cảnh quay, bộ phim kết thúc, Dung Thiển tua lại tiếp tục xem anh ta diễn. Đôi khi cô còn nhấn nút tạm dừng để nhìn chằm chằm khuôn mặt ấy thật kỹ như đang mê mẫn.

Đến khi trời rạng sáng, Dung Thiển nhìn người trên TV chửi rủa: “Người đàn ông này sao có thể đẹp trai tuyệt đối như vậy?” Cô không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị một người đàn ông thu hút cả đêm như vậy: “Nhưng anh chàng đẹp trai này đã không còn tồn tại nữa rồi! Nếu diễn viên này bây giờ vẫn còn sống chắc hẳn phải là một ông già, phải không?” cô nuối tiếc cảm thán.

Nghĩ đến đây Dung Thiển sửng sốt một chút, tại sao cô lại dùng nếu? chẳng lẽ trong tiềm thức của cô nghĩ anh ta đã chết sao? Hay, người đàn ông đã chết trong xe thực sự là anh ta?

Dung Thiển đột nhiên nghĩ đến một chuyện, vội vàng xem đến cuối phim. Trên màn hình hiển thị tên của các diễn viên đảm nhận vai diễn, Dung Thiển cẩn thận xem xét, khi dòng chữ chạy gần hết, cô liền thấy chữ “Vai diễn đặc biệt”, theo sau là một cái tên Nguy Long.

Phản ứng đầu tiên của Dung Thiển là tra cứu trên máy tính, nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán của cô. Cô đã nhập tên Nguy Long vào ô tìm kiếm nhưng lại không tìm thấy người đó, không có một thông tin nào cả, toàn là những thứ linh tinh. Dung Thiển không tin, cô tiếp tục kiểm tra bộ phim mình vừa xem, hóa ra mọi việc còn kỳ quái hơn. Bộ phim vẫn còn nhưng tất cả các cảnh quay về Nguy Long đều không còn nữa, chúng đã bị cắt bỏ hoàn toàn.

Dung Thiển nghi ngờ cô bị sốt nên sờ trán, thấy mọi thứ vẫn bình thường, cô vội vàng chạy lại TV mới phát hiện cô đang xem đĩa lậu a.

Lúc này cha Dung đu ngang qua vừa ngáp vừa nói: “Thiển Thiển, sao con dậy sớm vậy?” Nói xong đã thấy cô chạy vụt tới giơ cái đĩa trên tay lên hỏi: “Cha, cái đĩa lậu này ở đâu ra vậy?”

Cha Dung hoảng sợ một lúc rồi nói đùa một cách khô khan: “À, đó là quà từ một người bạn, tối qua không có việc gì làm nên lấy ra xem.”

“Vậy cha xem xong có tắt TV không?” Dung Thiển nghi ngờ chất vấn

Cha Dung cau mày: “Có chứ, cha nhớ là đã tắt rồi. Sao con lại hỏi như vậy?”

Dung Thiển đau đầu nhăn trán: “Cha, cha là đội trưởng, cha không biết vụ án đội con tiếp nhận sao?”

“Cha tất nhiên là biết, nhưng có liên quan gì đến diễn viên mà con hỏi chứ?” Cha Dung vẫn không trả lời trực tiếp vài câu hỏi của cô.

Để ngăn cha mình đặt câu hỏi, Dung Thiển không còn cách nào khác đành phải nói cho anh ta biết những gì mình phát hiện ngày hôm qua, Cha Dung sau khi nghe xong ồ lên một tiếng rồi nói: “Cha không biết!”

Dung Thiển: “…” Bây giờ cô thật sự nghi ngờ rằng cha mình đang cố tình hỏi chỉ để biết cô đang nghĩ gì, ông già này thật xảo quyệt.

Bởi vì chuyện này quá kỳ lạ, Dung Thiển vội vàng đi tắm, thậm chí còn chưa ăn sáng đã vội lái xe đến đồn cảnh sát nhờ đồng nghiệp trong đồn điều tra giúp cô. Không biết có phải do xui xẻo hay không, trong lúc chờ đèn giao thông, một chiếc ô tô từ phía sau lao tới tông vào đuôi xe cô. Vụ va chạm đã hất văng xe của cô ra một đoạn lao vào lan can đường. Dung Thiển giữ tay lái thầm nghĩ: “Không biết ai không có mắt lại dám đâm vào xe của cảnh sát hình sự?”

Tháo dây an toàn, Dung Thiển chuẩn bị xuống xe, khóe mắt liếc kính chiếu hậu rồi đột nhiên nhíu mày. Cô nhìn thấy hai người đàn ông vạm vỡ mặc vest đen bước xuống từ xe phía sau, khi xuống xe đồng loạt đưa tay đỡ lưng của mình.

Những người khác có thể không biết điều này có ý nghĩa gì nhưng Dung Thiển biết rất rõ rằng chỉ khi bọn họ giấu một khẩu súng sau lưng mới có thể thực hiện hành động như vậy trong tiềm thức khi xuống xe.

Dung Thiển hơi híp mắt, cô không hoảng hốt, liếc nhìn đèn giao thông, còn bảy giây nữa, cô lập tức ngã người ra sau, từ kính chiếu hậu có thể thấy rõ khuôn mặt của bọn họ. Đáng tiếc tất cả đều đeo kính râm nhưng Dung Thiển vẫn thầm nhớ đặc điểm của họ.

Khi bọn họ đến gần hơn và định mở cửa xe của cô, Dung Thiển đã nhắm vào thời điểm đó nhấn đạp ga, chiếc xe ngay lập tức băng qua vỉa hè và phòng đi.

Thông qua kính chiếu hậu có thể thấy hai người đàn ông đều sửng sốt trong chốc lát, hiển nhiên không ngờ rằng cô sẽ trực tiếp lái xe đi như vậy. Bọn họ lập tức quay lại xe tiếp tục đuổi theo cô.

Dung Thiển một tay giữ vô lăng, một tay cầm điện thoại gọi cho đồng nghiệp trong phòng phụ trách giám sát tình hình giao thông nhờ anh ta kiểm tra biển số của chiếc xe vừa đâm mình.

Sau khi đặt điện thoại xuống, Dung Thiển nhìn ra ngoài cửa sổ thấy chiếc xe vừa rồi đã đuổi kịp mình. Cô thấy cửa kính ô tô đã hạ xuống, đối phương làm động tác bắn về phía cô, đồng thời ra hiệu cho cô tấp vào lề.

Dung Thiển cau mày, cô xác định bọn họ không dám nổ súng, rõ ràng họ chỉ muốn làm phiền cô mà thôi. Dung Thiển phớt lờ họ, tiếp tục lái xe, nhưng vào lúc này, họ lại đụng vào xe cô, một tiếng “rầm” vang lên như thể sắp húc đổ chiếc xe của mình. Dung Thiển nắm chặt vô lăng, đạp ga, vừa tăng tốc vừa tiếp tục vượt xe phía trước, xét về kỹ thuật đua xe cô chưa từng thua bất kỳ ai.

Nhưng người tính không bằng trời tính, Dung Thiển không ngờ rằng khi qua ngã tư, một chiếc xe khác lao ra từ bên cạnh đâm thẳng vào xe của cô. Bánh xe trượt điên cuồng trên mặt đường ma sát tạo ra âm thanh chói tai “Éc…”

Khoảnh khắc chiếc xe bị hất tung, Dung Thiển thốt lên: “Chết tiệc!”

Túi khí tự động bung ra sau khi va chạp một lực quá lớn, túi trên ghế phụ do chưa kéo khóa đóng toàn bộ đồ bên trong rơi ra ngoài bao gồm cả bức ảnh cũ đó. Bức ảnh bị gió thổi từ từ bay về phía cô. Trán bị mảnh kính vỡ va vào, Dung Thiển mặt đầy máu cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy bức ảnh, cô vô thức đưa tay ra chộp lấy. Khi tay cô chạm vào bức ảnh, bức ảnh đột nhiên biến thành tro tàn và biến mất trong tay cô.

Dung Thiển sửng sốt, nhưng cô không có thời gian để kinh ngạc. Ngay sau đó, cô liền rơi vào bóng tối.

Không biết sau bao lâu, Dung Thiển mới mở mắt ra. Đập vào mắt cô là trần nhà màu trắng, cô nghĩ mình đang ở trong bệnh viện nên lại chậm rãi nhắm mắt lại. Vào lúc này, bên tai cô truyền đến một âm thanh quen thuộc, âm thanh không lớn lắm tựa như từ ngoài phòng truyền đến.

Dung Thiển cau mày mở mắt ra, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, cô lập tức ngồi dậy, dùng tay mò mẫm khắp người mình. Không bị thương cũng không đau: “Kỳ quái, mình không phải bị tai nạn xe hay sao?”

Dung Thiển lập tức kiểm tra lại toàn thân một lần nữa, quần áo cô mặc khi ra ngoài vẫn vậy, điện thoại di động cũng ở trong túi, điểm khác biệt duy nhất là cô không bị tông xe và nơi đây hoàn toàn xa lại với mình.

Cô cảnh giác bước xuống giường, nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài trời tối như mực, bây giờ đã làm đêm rồi. Dung Thiển lcus này đang rối bời thất thần bước ra ngoài, phát hiện bên ngoài trời đang mưa lập tức lui về sau.

Dung Thiển dựa lưng vào tường, nín thở, quan sát tình hình bên ngoài. Lúc này, cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc nghi ngờ hỏi: “Có phải Thiến Thiến không?”

Dung Thiển sửng sốt một lúc: “Thiến Thiến là ai tại sao giọng nói người này lại quen thuộc đến vậy”

Dung Thiển cẩn thận suy nghĩ, sau đó đột nhiên nhớ tới đây không phải là giọng nói của Nguy Long mà cô đã xem cả đêm qua hay sao.

Đúng lúc đó, Dung Thiển thận trọng thò đầu ra ngoài, liền nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đang ngồi trên sô pha trong phòng khách mang phong cách Châu Âu, trong tay ôm một con mèo trắng.

Nhìn thấy cảnh này, Dung Thiển ngẩn ra, cô không thể vì đàn ông mà phát cuồng được, cô chỉ đang nằm mơ thôi phải không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp