Ảnh Đế Luôn Có Mưu Đồ Quấy Rối Tôi

Chương 1: Tấm hình cũ 30 năm trước


1 năm

trướctiếp

Hai giờ chiều, trong quán cà phê, Dung Thiển chống cằm ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, dùng thìa khuấy cà phê đã nguội vô cùng nhàm chán.

Người đàn ông ngồi đối diện liên tục nói không ngừng để thu hút sự chú ý của cô. Tuy nhiên sau khi nói hết mọi vấn đề, Dung Thiển vẫn không đáp lại.

Người đàn ông cười lắc đầu, trực tiếp hỏi cô: “Dung Thiển, cô không muốn nói chuyện với tôi sao?”

Nghe anh ta nói vậy, Dung Thiển quay đầu lại nhìn anh nói thẳng: “Anh Từ, lúc anh rủ tôi đi chơi tôi đã nói rất rõ ràng, hiện tại tôi không có ý định kết hôn, cũng không muốn đi xem mắt là anh nói không ngại nên tôi mới miễn cưỡng tới đây.”

Lòng Từ Dương dâng lên một sự chua xót, anh nghĩ rằng cô chỉ là đang khách sáo, không ngờ cô thật sự không muốn tiếp nhận anh như vậy.

“Dung tiểu thư, hình như tôi sơ ý rồi, tôi có ấn tượng tốt với cô nên nghĩ rằng cô cũng có ấn tượng tốt với tôi.” Anh dù sao cũng là du học từ nước ngoài trở về, ăn nói bất phàm, cư xử đúng lễ độ. Có thể nói với ngoại hình và địa vị của anh sẽ không có người phụ nữ nào dễ dàng từ chối. Chưa kể Dung Thiển cả ngày làm việc với một đám ông già thô lỗ, lẽ ra đối với anh ta phải càng hứng thú mới phải.

Nhưng Dung Thiển lại không có chút hứng thú nào với anh ta cả, vì vậy cô ấy thẳng thừng từ chối không để cho anh một cơ hội nào.

Từ Dương cũng chịu thua nhưng anh có chút tò mò liền hỏi cô: “Dung tiểu thư, cô đã có người mình thích chưa?”

“Không có, anh vì sao lại nghĩ như vậy?” Dung Thiển múc một thìa bánh mousse lớn cho vào miệng, ăn rất tự nhiên không thèm để ý đến hình tượng.

Từ Dương nhìn chằm chằm cô, một lúc lâu mới nói: “Dung tiểu thư hình như có tâm sự, đặc biệt là lúc thất thần trông như đang nhớ tới ai đó.”

“Có sao?” Dung Thiển nhíu mày, những lời này không phải là lần đầu tiên cô nghe được. Mỗi lần cô ngồi đờ đẫn không biết làm gì, sẽ có người đến hỏi cô có phải thất tình không, lần nào nghe xong cô cũng trợn tròn mắt.

Dung Thiển đến tận bây giờ còn chưa có người mình thích, làm sao có thể tan vỡ trong tình yêu. Chỉ là nhiều lúc cô cảm thấy trống rỗng trong lòng mà thôi.

Từ Dương muốn nói chuyện với cô nhiều hơn, đáng tiếc Dung Thiển có điện thoại nói rằng trong cục có một vụ án, cho nên cô phải vội vàng trở về. Nhìn bóng lưng cô rời đi, Từ Dương chỉ có thể tiếc nuối thở dài.

Sau khi Dung Thiển đến đồn cảnh sát, cô mới biết đây là một trường hợp đặc biệt, nghe nói có một công ty bất động sản đang xây dựng một khu biệt thự. Trong lúc thi công thì phát hiện có một chiếc ô tô bị chôn dưới đất, trong ô tô còn có một thi thể.

Công trường lập tức gọi báo cảnh sát, với sự giúp đỡ của cảnh sát, họ mới dám dùng xe cẩu cẩn thận đưa chiếc xe ra ngoài. Sau khi xác minh, đó là một chiếc ô tô cũ mang biển số Thượng Hải hơn 30 năm trước, đồng nghĩa chủ nhân của chiếc xe đã chôn dưới đất hơn 30 năm.

Ban đầu cảnh sát nghi ngờ đây là một vụ giết người, nhưng sau khi các chuyên gia địa lý thăm dò đất và lịch sử, thì cho rằng đây chỉ là một vụ tai nạn.

Hơn 30 năm trước, vùng đất này nằm dưới chân núi, do đất đai xói mòn nên khi có cảnh báo mưa bão cấp độ vàng sẽ xảy ra sạt lở. Nếu có một chiếc ô tô đi qua thực sự có khả năng bị chôn vùi.

Đối với suy đoán này Dung Thiển để các chuyên gia nghiên cứu, cô thì tập trung vào thi thể trong xe, vì đã bị chôn vùi nhiều năm giờ chỉ còn lại một bộ xương.

Từ kết cấu khung xương, kết luận được người chết là nam giới, sau khi kiểm tra kỹ lưỡng lại phát hiện người này khoảng 30 tuổi, trong xương không có vết thương, có thể loại trừ khả năng bị sát hại.

Trong xe một số đồ dùng của nạn nhân cũng được đào lên nhưng không nhiều, thậm chí giấy tờ cá nhân cũng không có. Chỉ còn lại một chiếc ví mục nát, chùm chìa khóa hoen gỉ, đĩa album của các ca sĩ nổi tiếng thời đó và vài tấm ảnh hư do chôn vùi dưới đất quá lâu không thể khôi phục lại.

Sau đó, tất cả các bên đã điều tra và chứng minh rằng dây là một vụ tai nạn do lở đất xảy ra hơn 30 năm trước, sau đó thông báo cho các phương tiện truyền thông để đưa tin về vụ việc này, hy vọng có người nhà nạn nhân biết được sự việc. Vào ngày tin tức được đưa ra, Dung Thiển mở điện thoại ra xem không khỏi nhíu mày. Trong các bức ảnh do phóng viên chụp có xuất hiện cả cô ở trong.

Mặc dù không rõ ràng nhưng vẫn có thể thấy được hình ảnh Dung Thiển đang gọi điện thoại. Tuy nhiên hình ảnh đã được đăng tải và lan truyền cô chỉ có thể giả vờ như không thấy.

Vài ngày sau, khi cô chuẩn bị tan làm vào buổi tối, phòng chứng cứ gọi cho cô và nói rằng tìm thấy một thứ rất kỳ lạ yêu cầu cô đến xem trực tiếp. Khi Dung Thiển đi tới, một sĩ quan cảnh sát đưa cho cô một bức ảnh cũ và nói: “Tôi tìm thấy bức ảnh này được kẹp giữ các đĩa album đó, trước đây không để ý cô nhìn xem có nhận ra gì không.

Dung Thiển nhận lấy những bức ảnh được đặt trong túi bóng, các bức ảnh cũ đã ngã sang màu vàng nhưng vẫn có thể nhìn rõ.

Bức ảnh được chụp trong nhà theo phong cách Châu Âu của thế kỷ trước, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đang ngồi trên chiếc ghế sô pha kiểu cổ điển, trên tay ôm một con mèo trắng.

Anh mang một cặp kính gọng vàng, ánh mắt ôn nhu, lông mày như tranh vẽ, rất cao quý và nho nhã. Sau anh ta là là một người phụ nữ mặc áo khoác giống như vệ sĩ, đứng khoanh tay, nở một nụ cười tự mãn đầy tinh nghịch, đôi mắt cô ấy sáng lấp lánh.

Dung Thiển chớp chớp mắt, không biết có phải ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy người phụ nữ này rất quen thuộc với mình, hình như cô đã từng gặp ở đâu rồi.

Thấy cô không có phản ứng gì, nam cảnh sát cười nói: “Cảnh sát Dung, cô không cảm thấy người phụ nữ này rất giống cô sao?”

Dung Thiển nhìn kỹ một chút, lập tức kinh ngạc: “Gì cơ? Trời ơi! Giống thật!”

Nam cảnh sát nói với cô: “Cảnh sát Dung, cô có thể chụp bức ảnh này để điều tra, có lẽ cô có thể tìm ra danh tính của người mất.”

Dung Thiển càng nhìn bức ảnh, lông mày cô càng nhăn lại. Đương nhiên, cô không ngây thơ cho rằng người trong bức ảnh này là mình, cô chỉ thắc mắc, sao có thể có người giống mình đến như vậy. Nếu người phụ nữ này còn sống, cô ấy có lẽ đã rất già?

Sau khi cảm ơn nam cảnh sát, Dung Thiển chụp lại bức ảnh rồi lái xe về nhà. Dung Thiển hiện đang sống với cha mẹ cô, hai vợ chồng luôn lo lắng cho vấn đề hôn nhân của con gái, họ luôn hỏi cô khi nào muốn kết hôn, điều này làm cho Dung Thiển rất phiền lòng.

Tuy năm nay cô đã 27 tuổi nhưng vẫn chưa từng hẹn hò, cô vẫn luôn miệng: “Tay chân không thiếu, dung mạo cũng không tồi sợ gì không lấy được chồng.”

Mỗi lần nghe cô nói như vậy, hai vợ chồng đều tỏ ra hiểu ý, liền hỏi tiếp: “Vậy khi nào con muốn kết hôn? cha mẹ tìm đối tượng cho con được không?”

Dung Thiển: “…” Cô tự nguyện đầu hàng.

Buổi tối tắm xong, nằm trên giường, Dung Thiển nhìn chằm chằm bức ảnh lúc chiều, càng nhìn càng cảm thấy người phụ nữ trong ảnh chính là mình, phong thái cho đến tư thế đều giống hệt cô.

Cô thậm chí còn có quần áo tương tự, vừa nghĩ đến đó, Dung Thiển ngay lập tức mở tủ quần áo tìm chiếc áo khoác và quần jean giống như trong ảnh. Cô so sánh chúng, tất cả đều giống nhau ngoại trừ một số chi tiết không nhìn rõ vì ảnh đã quá cũ và ố vàng. Do quá kỳ quái, Dung Thiển liên tục nhìn vào bức ảnh đến lúc ngủ thiếp đi.

Mãi đến nữa đêm, khi nghe thấy tiếng TV đang phát, Dung Thiển ngái ngủ ngồi dậy. Khi cô ra khỏi phòng và đi xuống cầu thang, TV trong phòng khách đang bật nhưng lại không có ai ở đó: “Đã hai giờ khuya rồi, ai lại mở TV được chứ?” cô cảm thán.

Dung Thiển vẻ mặt khó hiểu đi tới, tự hỏi có phải do cha cô quên tắt hay không, tiến lại gần nhìn video đang phát trên TV, cô sững người một lúc, sau đó từ từ ngồi xuống ghế sofa.

Một bộ phim chiến tranh đã rất cũ, không có màu là màn hình trắng đen, ngày tháng được ghi ở góc màn hình, là phim từ năm 1975. Thời đó công nghệ quay phim chưa phát triển như bây giờ, cảnh quay nhìn hơi rung nhưng cảm giác rất chân thực.

Dung Thiển quyết định xem nó, mặc dù không có phụ đề nhưng các diễn viên nói tiếng phổ thông rất chuẩn. Có lẽ vì chưa tiếp xúc với bộ phim nào như này, Dung Thiển xem một cách đầy hứng thú.

Rót cho mình một cốc nước, lại ngã vào ghế sofa tiếp tục xem. Kết quả là lúc đang uống nước, cô liếc mắt lên TV, “bốp” một tiếng, nước phun ra ngoài: “Ách”

Dùng khăn giấy lau, Dung Thiển che miệng ho khan vài tiếng, sau đó vội vàng đi tới TV.

Cô thấy người một người đàn ông mặc quân phục với chiếc áo choàng rất oai nghiêm xuất hiện trong phim. Nhưng đó không phải là trọng điểm, mấu chốt là nam nhân trong phim giống hệt nam nhân mà cô nhìn thấy trong bức ảnh vừa rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp