Ảnh Đế Luôn Có Mưu Đồ Quấy Rối Tôi

Chương 14 Anh ta đỗ bệnh hơn hai tháng


1 năm

trướctiếp

Dung Thiển chỉ sửng sốt chưa đến ba giây liền phản ứng lại. Nhớ ra chỉ một vài phút sau liền có chuyện gì xảy ra, Dung Thiển liền ôm cô bé lên rời xa biển quảng cáo trên đỉnh đầu, ước chừng hai phút sau tiếng “ọp ẹp” lại vang lên, biển quảng cáo rơi ầm xuống.

Chứng kiến cảnh tượng này, Dung Thiển mơi tin chắc rằng cô thực sự đã quay về từ chuyến du hành thời gian đến mỹ năm 1968.

Trờ lại xe, Dung Thiển dựa đầu vào vô lăng, cả người ủ rũ, chuyện này quá đột ngột một chút chuẩn bị tâm lý cũng không có, Phó quản gia tại sao có thể chụp ảnh cô thời điểm đó chứ?

Bất quá nhớ tới bức ảnh trước đó cô thấy, Dung Thiển cũng ảo não, là do cô đã quên mất chuyện này.

Dung Thiển hiện tại không dám nghĩ khi Thẩm Kỳ tỉnh lại phát hiện cô không nói lời tạm biệt đã biến mất sẽ có tâm tình gì? Cậu có khi nào sẽ tìm cô không? Tìm không thấy cô liệu có hoảng hốt hay không?

Dung Thiển không chịu nổi, cô cần biết Thẩm Kỳ rốt cuộc không thấy cô sẽ như thế nào.

“Cô thực sự xuyên thời gian đến năm 1968 sao?” Thẩm Thư Hoài pha cho Dung Thiển một tách trà, nghe được lời cô kể trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, Dung Thiển gật đầu: “Đúng vậy, tôi đã xuyên không nhìn thấy Thẩm Kỳ khi mới 12 tuổi, cũng nhìn thấy ba mẹ anh ta Thẩm Trì và Nhan Thanh Dao”

“Nhan Thanh Dao?” Nghe được cái tên này Thẩm Thư Hoài dừng một chút rồi nói: “Cái tên Nhan Thanh Dao này ở Thẩm gia là điều cấm kỵ ai cũng không được nhắc đến, sau này tôi nghe được một ít lời đồn, nói bà bị quỷ ám, tinh thần xảy ra vấn đề, nhảy lầu tự xác”

Bị quỷ ám sao? Dung Thiển bật cười: “Cái gì mà quỷ ám chứ đều là giả”

“Vậy cô có biết chân tướng vì sao Nhan Thanh Dao tự sát không?” Thẩm Thư Hoài cảm thấy khó tin, phải biết rằng Nhan Thanh Dao trong trí nhớ của ông chỉ là một nhân vật trong lịch sử năm xưa chưa từng gặp mà thôi.

“Hiện tại đừng nói đến việc này” Dung Thiển hiện tại không có hứng thú tán gẫu những chuyện này, cô bức thiết hỏi: “Tôi hỏi ông, ông có biết sau khi Nhan Thanh Dao chết Thẩm Kỳ ra sao không?”

“Năm đó anh họ bị bệnh nặng một trận hơn hai tháng, sở dĩ tôi biết là bởi vì trận đại bệnh đã để lại di chứng cho cơ thể anh ta”

Dung Thiển nghe xong nhíu mày: “Di chứng gì?”

“Anh ta thường xuyên đau đầu, vô cùng đau đớn rất thống khổ” Sở dĩ ấn tượng của Thẩm Thư Hoài khắc sâu như vậy là vì ông đã từng thấy qua.

Thời điểm Thẩm Thư Hoài biết mình có người anh họ tên Thẩm Kỳ này, Thẩm Trì đã nổi tiếng ở hải ngoại, danh tiếng hiển hách nổi như cồn. giá trị hơn trăm triệu.

Thẩm Thư Hoài lúc ấy cảm thấy người như vậy tính tình nhất định rất lớn không để ai vào mắt.

Không ngờ sau khi gặp được Thẩm Trì lại không phải người như Thẩm Thư Hoài tưởng đượng. Thẩm Trì khiêm tốn nho nhã, đối đãi với mọi người hòa nhã, không một chút nào quái gỡ.

Mà khi đó, Thẩm Thư Hoài chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, ông rất thích người anh họ Thẩm Kỳ này, rảnh rỗi không có việc gì liền chạy đến công ty Thẩm Kỳ chơi.

Văn phòng của Thẩm Kỳ rất lớn, Thẩm Thư Hoài thường xuyên ở lại cả ngày, ông thích quan sát trạng thái làm việc của Thẩm Kỳ, Khi anh họ tâm trung đặc biệt đẹp trai mê người.

Nam nhân đeo một cặp kính gọng vàng, thần sắc nghiêm túc, cẩn thận nói cười xắn tay áo lên lộ ra một cánh tay gầy gò, bàn tay cầm bút màu vàng thon thỏ trắng trẻo, khi ký hợp đồng dứt khoát và lưu loát, rất có phong thái của một vị đại tướng.

Thẩm Thư Hoài còn thích nhìn anh nghe điện thoại, giọng nói của anh khàn khàn rất có từ tính, vô cùng dễ nghe.

Thẩm Kỳ có sở thích hóa thân thành bất kỳ ai, từ khống chế khuôn mặt, điều chỉnh giọng nói hay các cử chỉ hành động, anh luôn hóa thân vào nhân vật một cách hoàn mỹ không có bất kỳ khuyết điểm nào.

Thẩm Kỳ không có khuyết điểm nhưng anh lại có nhược điểm đó là đau đầu. Mỗi lần đau đầu đều thống khổ không chịu nổi, thường xuyên vội vàng lấy thuốc từ trong ngăn kéo ra, suy yếu đến mức ngay cả lọ thuốc cũng không mở ra nổi.

Một người như vậy, thân thể không tốt còn thường xuyên thức đêm làm việc, Thẩm Thư Hoài vì thế không ít lần lo lánh cho anh.

Dung Thiển nghe xong nhịn không được thở dài, xem ra Nhan Thanh Dao qua đời để lại cho Thẩm Kỳ một đã kích quá lớn.

Vừa nghĩ như vậy, cô liền nghe Thẩm Thư Hoài nói: “Tôi cho rằng anh chịu không nổi đã kích mới bị như thế, nhưng sau đó mới nghe nói cách vài ngày sau khi chứng kiến Nhan Thanh Dao tự sát mới phát bệnh nặng”

“Điều đó có thể chứng minh gì không?” Dung Thiển không nghe ra có điều gì không đúng.

Thẩm Thư Hoài nói: “Nguyên nhân thật sự khiến anh ấy bệnh nặng không dậy nổi là do mấy ngày sau khi anh tỉnh lại từ việc của Nhan Thanh Dao, lúc ấy hình như anh ta luôn tìm kiếm cái gì đó, tìm mấy ngày vẫn không tìm được mới ngã bệnh nặng.

Dung Thiển sững sờ, không phải chứ? Thẩm Kỳ bị dư chứng đau đầu thực sự là do cô gây ra?

Xong rồi, xong rồi cô thấy mình như một tội nhân.

Dung Thiển hiện tại vừa nghĩ đến Thẩm Kỳ tỉnh lại, bối rối cuống cuồng tìm kiếm bóng dáng cô khắp nơi liền khó chịu muốn khóc, lúc ấy anh có bao nhiêu bất lực chứ?

“Dung tiểu thư cô không sao chứ?” Thẩm Thư Hoài thấy mắt cô đột nhiên đỏ lên quan tâm hỏi một câu.

Dung Thiển lau nước mắt, cô điều chỉnh cảm xúc, hít sâu một hơi hỏi anh: “Sau đó thì sao? Chuyện gì xảy ra sau đó”

Tôi nhớ rõ năm Thẩm Kỳ 13 tuổi, Thẩm Trì mang một người phụ nữ về, người phụ nữ kia có một đứa con, là con riêng của Thẩm Trì ở bên ngoài, đã sáu tuổi”

Dung Thiển không dám tin tức giận chửi thề một cái: “Mẹ kiếp! ông ta còn dám ngoại tình có con cả 6 tuổi bên ngoài à?”

Dung Thiển càng nghĩ càng tức giận, cô thật sự không hiểu Thẩm Trì không yêu Nhan Thanh Dao vậy còn giam cầm cô làm gì? Chẳng lẽ làm cảm thấy tra tấn cô rất thú vị sao? Não ông ta có vấn đề à?

Theo lời Thẩm Thư Hoài Thẩm Kỳ ở nhà đó một năm rồi rời đi, cậu 14 tuổi liền đi học đại học, sau đó ở lại trường nội trú không về căn nhà kai nữa.

Nghe Thẩm Thư Hoài nói vậy, Dung Thiển tuyệt đối không cảm thấy ngoài ý muốn, sớm muộn gì Thẩm Kỳ cũng phải rời đi, không chừng sau này sở dĩ anh đi đóng phim cũng là vì để kiếm tiền.

Dung Thiển phát hiện chuyến xuyên không lần này của mình căn bản không điều tra được manh mối gì. Cái xác đó là ai? Sao bức ảnh đó có thể cho phép cô xuyên không? Cũng không biết ai muốn hại mình? Cái gì Dung Thiển cũng không biết vì không có manh mối nào.

Dung Thiển chỉ biết lý do Thẩm Kỳ quen biết cô là vì khi còn bé anh đã gặp cô, hơn nữa sau này bọn họ còn có thể gặp lại nhau.

Lý giải được những điều trên, Dung Thiển cũng biết hiện tại muốn tra được nhiều manh mối hơn chỉ có một cách, đó là phải tiếp tục xuyên về quá khứ để điều tra.

Bất quá lần này tuy không có thu hoạch gì, nhưng ít nhất cô cũng biết được ba mẹ Thẩm Kỳ, còn có người đàn ông tên là Từ Chí Vĩ, có lẽ bọn họ sẽ có manh mối gì cũng nên.

Dung Thiển hỏi Thẩm Thư Hoài có biết ai tên Từ Chí Vĩ không, Thẩm Thư Hoài lại lắc đầu tỏ vẻ chưa từng nghe qua, Dung Thiển chỉ có thể tự mình điều tra.

Thấy trò chuyện đã lâu, thời gian cũng không còn sớm, Dung Thiển lái xe trở về.

Đã ba tháng không về nhà, Dung Thiển vừa mở cửa liền chạy đến ôm lấy cha mẹ một cái thật lớn: “Ba tháng rồi không gặp cha mẹ, con nhớ hai người muốn chết a!”

“Đứa nhỏ này nói nhảm nhí gì vậy chứ? Không phải mới ra ngoài một ngày thôi sao?” Mẹ Dung vẻ mặt không hiểu nổi con gái mình.

Dung Thiển cười hắc hai tiếng: “Con đùa một chút mà, không phải có câu nói một ngày không gặp như cách tam thu hay sao, cả ngày nay con không gặp hai người giống như đã ba tháng không gặp vậy”

“Con a, chỉ biết dẻo miệng, dính chúng ta như thế, sau này lập gia đình phải làm sao bây giờ?” Mẹ Dung xoa xoa đầu con bà, ngoài miệng ghét bỏ trong lòng lại yêu thương nuông chiều. Nha đầu này rất ít khi làm nũng với bọn họ, sao hôm nay lại trở nên dính người như vậy?

Phát hiện đề tài bắt đầu lệch lệch, Dung Thiển kịp thời dừng lại lấy cớ đi tắm liền chuồn đi trước.

Ba Dung nhìn bóng dáng chạy trối chết của con gái đột nhiên nói đùa một câu: “Mẹ con bé ơi, bà có thấy hình như hôm nay con bé có gì đó không giống mọi ngày không?”

“Không phải đúng vậy sao? Anh không thấy quầng thâm mắt con bé à? Không biết mấy ngày nay bận rộn cái gì lại nhìn phong trần mệt mỏi như vậy, trông giống như mấy tháng rồi không sống tốt vậy” Bình thường mẹ Dung rất thương con gái sợ cô đi làm mệt mõi nên bà hay chú trọng đến chế độ ăn uống.

Cho nên Dung Thiển tuy rằng làm cảnh sát công việc rất vất vả, nhờ có mẹ Dung quan tâm mỗi ngày ăn ngon ngủ ngon, khí sắc hồng thuận, rất được nuông chiều.

“Nhưng cũng không biết hôm nay con bé đã đi đâu làm gì? Vừa về lại làm điều như vậy?” Cha Dung chớp chớp mắt, bọn họ nói chuyện hình như không cùng một chủ đề. Ông cảm thấy tuy mới chỉ một ngày không gặp, nhưng lại có cảm giác đã rất lâu không gặp con gái vậy, hình như cô còn trưởng thành hơn không ít, là ảo giác sao?

Dung Thiển về phòng lăn lộn trên chiếc giường của mình, ba tháng rồi cô không được ngủ trên giường a. Ba tháng nay làm cô mệt muốn chết, Dung Thiển đột nhiên nghĩ, mình ở nơi đó ba tháng liền không chịu nổi, còn Thẩm Kỳ vẫn ở nơi đó năm này qua năm khác: “Đứa trẻ tội nghiệp, lớn lên trong một môi trường như vậy thật không dễ dàng mà!” Cô nguy nghĩ.

Dung Thiển vốn định sắp xếp lại mọi chuyện trong mấy tháng vừa trải qua, kết quả vừa nằm xuống giường liền ngủ, hơn nữa còn ngủ say đến nổi trời sập cũng không biết.

Cô quá mệt mỏi, ba tháng không ngủ ngon, vừa ngủ liền ngủ đến hai giờ trưa hôm sau mới tỉnh, Dung Thiển hoảng sợ mình ngủ lâu như vậy rồi sao, cô còn phải đến cục cảnh sát đi làm a!

Kết quả vừa gào thét đánh răng rửa mặt xong Dung Thiển một thân trang phục chỉnh tề chuẩn bị ra cửa đi làm thì thấy cha Dung nhàn nhã xem TV ở phòng khách nói với cô: “Con làm gì vậy? vội vàng đi đâu, hôm nay không phải là ngày nghỉ sao?

“Đúng vậy! Hôm nay là cuối tuần a, không cần phải đi làm” Dung Thiển gõ đầu một cái không nói gì nữa quay đầu về phòng tiếp tục ngủ. Chỉ còn lưu lại vẻ mặt cha Dung ngây ra, đứa nhỏ này sao vậy chứ? Đến ngày nghỉ cuối tuần cũng quên?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp