Sắc trời đã tối, ẩn sâu trong biệt thự
bao quanh bởi núi rừng chỉ có đèn vàng ấm áp ở cửa lớn.
Căn phòng rộng lớn trống trải u tịch kỳ
lạ, đám người hầu lặng lẽ, đồng thời biến mất sạch sẽ trước khi mặt trời lặn
như đã định từ trước.
Khi những tia sáng cuối cùng trong phòng
phai mờ, Lâm Nhược Đinh mới từ từ tỉnh lại. Làn da xanh xao đã lâu ngày không
thấy ánh mặt trời dưới ánh trăng nhạt càng thêm tái nhợt. Lâm Nhược Đinh gian
nan đứng lên từ chiếc ghế sofa trong phòng khách ở tầng một.
Người tra tấn khiến thân thể cô rã rời đã
sớm rời đi, dấu vết đau đớn vẫn cfon lưu lại trên thân thể.
Lâm Nhược Đinh dùng cánh tay cố gắng
chống lên chiếc xe lăn bên cạnh, hàng lông mày tinh xảo xinh đẹp hung hăng nhíu
lại, con ngươi xinh đẹp tràn đầy tàn nhẫn, đôi môi đỏ thẫm phun ra những lời
nguyền rủa ác độc.
"Lâm! Quan! Nam! Tên khốn... Sớm
muộn gì cũng có một ngày, tôi sẽ giết chết anh..."
Lâm Nhược Đinh vất vả thành công chống đỡ
phần dưới vô lực của mình ngồi lên xe lăn, nhưng cô lại vấp ngã dưới công tắc
phòng khách.
Để phòng ngừa Lâm Nhược Đinh chạy trốn,
căn nhà này thậm chí còn được cải tạo lại. Sau khi tiến vào từ cửa chính, phải
đi xuống vài bậc thang mới có thể đến phòng khách. Nói cách khác, toàn bộ tầng
một, so với mặt đất bên ngoài thấp hơn rất nhiều.
Trong nhà không bật đèn, nhưng công tắc
lại nằm dọc theo bậc thang đầu tiên từ phòng khách đến cửa ra vào. Lâm Nhược
Đinh đẩy xe lăn đi lên bậc thang, dùng tay trái chống đỡ thân thể mình, liều
mạng duỗi dài tay phải, nhưng vẫn không thể chạm được tới công tắc cao hơn cả
một đoạn so với cô khi đang ngồi trên xe lăn, tiếp đó thân thể cô đã đập mạnh
xuống sàn.
"Đồ vô dụng… Đồ vô dụng...
Ưm..."
Lâm Nhược Đinh vô cùng uể oải, thấp giọng
oán hận, hai chân cô không có một mảnh vải che chắn nào, thậm chí còn có vết
bẩn chưa được rửa sạch sẽ, cho dù Lâm Nhược Đinh tức giận đánh vào chúng ngàn
lần vạn lần, thì chúng vẫn như cũ không có bất kỳ cử động nào.
......
Sau một thời gian dài, nhưng có lẽ nó chỉ
là một khoảnh khắc. Khi Lâm Nhược Đinh từ từ di chuyển đến trước, dựa vào
tường, thở dốc, cánh cửa phía trên bậc thang bị đẩy ra nhẹ nhàng.
Công tắc được bật lên, ánh sáng rực rỡ
nhất thời bao trùm cả căn phòng. Lâm Nhược Đinh nâng khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi
lên, nhìn thấy người đàn ông mặc âu phục cao ráo, trang phục nhã nhặn đứng ở
cửa, cô liền lộ ra nụ cười mỉa mai trước sau như một.
"Yo, tên khốn đã trở lại rồi
sao?"
Người ở cửa không đáp lời, cũng không tức
giận, chỉ tùy ý treo áo vest lên cửa chính, chiếc áo sơ mi màu trắng mỏng manh
càng lúc càng khiến đôi chân của hắn cao và dài hơn.
Lâm Quan Nam không kiểm tra người tuy
đang chật vật ngồi trong góc nhưng miệng lưỡi vẫn sắc bén. Hắn hơi nới cà vạt
trên cổ ra, tháo gọng kính bằng vàng xuống, khiến nốt ruồi ở đuôi mắt hiện ra
rất rõ ràng, thoáng chốc, khuôn mặt nhã nhặn lãnh đạm kia liền trở nên cực kỳ
mỹ miều.
Hắn chậm rãi đi xuống phía dưới, không
quản cô đang không ngừng mắng chửi ở góc phòng, tho ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.