Khi Đường Dạ cùng đại quân của Lưu Cảnh đuổi theo, Lưu Cảnh chưa từng liếc mắt nhìn Hoa Vô Đa ngã trên mặt đất, chỉ nghĩ là thị vệ thân cận của Ngô Dực, hiển nhiên bị trọng thương nên đã bị Ngô Dực bỏ lại. Binh lính tiến lên dò xét, phát hiện còn hơi thở, quay lại báo cho Lưu Cảnh biết. Lưu Cảnh đang định sai người bắt Hoa Vô Đa lại, liền nghe thấy Đường Dạ ở phía sau nói: “Đem nàng giao cho ta.”

   Lưu Cảnh liếc mắt nhìn hắn, hỏi: “Cô ta là người nào?”
  
   Đường Dạ nói: “Bạn cũ.”

    Lưu Cảnh nhíu chặt mày rồi lớn tiếng nói: “Tiếp tục đuổi theo.”

   Lưu Cảnh nóng lòng dẫn quân tiếp tục đuổi theo Ngô Dực, nhìn thân hình người nọ không giống Ngô Dực nên không thèm liếc mắt lấy một lần.

   Đường Dạ xuống ngựa nâng Hoa Vô Đa dậy, kiểm tra mạch đập của cô, tức khắc ôm lấy cô, không cùng Lưu Cảnh đuổi theo Ngô Dực nữa, mà quay ngựa lại cùng Phương Viên đem cô đưa đi.

   Đường Dạ cùng Phương Viên không đưa Hoa Vô Đa trở lại trong quân của Lưu Cảnh, chỉ ở trong một cái trướng trên núi giúp cô giải độc trị thương. Bởi vì cô trúng nọc độc rắn, lại quá mức mỏi mệt, thân thể vô cùng suy yếu. Hai ngày sau cô mới từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt ra thấy bên người mình là Đường Dạ, cô lập tức cảm thấy kinh ngạc. Cô cố gắng đứng lên, vừa muốn nói gì đó đã thấy vẻ mặt bình tĩnh của hắn, thản nhiên nhìn mình, sự hồi hộp trong lòng cô nhất thời nhạt đi, nhìn xung quanh lều không thấy có người khác, cô mới hỏi: “Ngươi đã cứu ta sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play