Khuôn mặt công tử Tuần mang theo sự mệt mỏi, công tử Kỳ thấy hắn đi vào, tiến lên từng bước nói: “Sao rồi, có tin tức của Vô Đa không?”
Công tử Tuần lắc đầu, ảm đạm nói: “Mạt tướng suốt đêm tìm kiếm bốn phía thung lũng trong phạm vi vài dặm đều không thấy, chỉ tìm được vật này.” Nói xong, hắn từ trong lồng ngực lấy ra một vật đưa cho công tử Kỳ. Công tử Kỳ chưa kịp đón nhận đã bị công tử Dực vươn tay giành lấy. Đó là một bức tranh, dùng tơ lụa bao quanh, chắc chắn được chủ nhân của nó vô cùng quý trọng. Mà giờ phút này tấm lụa đã nhuộm một mảng máu lớn, còn có nước bùn.
Công tử Dực chậm rãi mở tấm lụa ra, vết máu đã lan tới bức tranh đang cuộn tròn. Bức tranh được mở ra, công tử Dực, công tử Kỳ đều thấy rõ bức tranh kia. Công tử Dực loạng choạng lùi về phía sau mấy bước, ánh mắt chợt biến đổi, hắn nói: “Sống phải thấy người chết phải thấy xác, ta tự mình đi tìm!”
Chàng cầm lấy mũ giáp trên bàn đi ra ngoài trướng, liền bị công tử Tuần ngăn lại, nói: “Thành vương, lúc mạt tướng mang binh đến, vết máu trên mặt đất đã rất loạn, giống như Vô Đa đã cùng bọn chúng giao chiến hồi lâu. Rất nhiều xác địch đã bị vùi lấp ngay tại chỗ, Vô Đa lại bị xem là mật thám, cho dù chết, có lẽ thi thể cũng bị bọn họ…”
“Cậu nói cái gì?” Ánh mắt công tử Dực đột nhiên nhìn về phía công tử Tuần, công tử Tuần đột ngột dừng những lời sắp nói ra lại, trên mặt hiện lên một tia sầu lo và thương tiếc, dằn từng chữ một nói: “Thành vương, rất có thể Vô Đa đã chết.”
Gặp phải tình cảnh như vậy, dường như không ai có thể sống sót. Dù võ công có cao cường đến đâu cũng không thể chống đỡ được thiên binh vạn mã.
Ánh mắt công tử Dực như một lưỡi đao. Chàng lạnh lùng nói: “Không thể, nàng không thể chết.” Công tử Tuần giật mình kinh hãi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.