Chỉ chốc lát sau, một tên tiểu binh chạy tới, nói nhỏ nơi lỗ tai Từ Thanh: “Không thấy đâu cả.” Từ Thanh lộ ra vẻ mặt xanh xao, bùm một tiếng ngồi dưới đất, bộ dạng như ba hồn bảy vía đã bay mất nửa làm cho tên tiểu binh hoảng sợ. Tiểu binh vội hỏi: “Tham tướng, người làm sao vậy? Người không thoải mái sao?”
Hoa Vô Đa đang nhìn một màn này, đột nhiên thấy phía xa, mành ở một doanh trướng bị người xốc lên, một người đi ra ngoài. Người nọ vừa lộ ra nửa thân mình, Hoa Vô Đa liền trượt ngay từ trên đỉnh doanh trướng xuống, vững vàng đứng trước mặt Từ Thanh. Từ Thanh vừa nhìn thấy cô, thoáng cái đã từ trên mặt đất nhảy dựng lên, xúc động đến nỗi suýt nữa bổ nhào lên phía trước mà ôm lấy, nhưng nghĩ đến gì đó liền vội vàng dừng lại. Hắn lau mồ hôi trên trán, trợn mắt lên liếc một cái nhìn tên tiểu binh kia, nghiêm mặt nói: “Ngươi lui xuống trước đi.”
Tiểu binh vội vàng đáp lại Từ Thanh, chạy thật xa.
Từ Thanh thu lại ánh mắt nhìn tiểu binh, đang muốn mở miệng nói chuyện, lại thấy Hoa Vô Đa lưng thẳng tắp, lớn tiếng hô to : “Tướng quân.”
Từ Thanh vội xoay người, nhìn Tống Tử Tinh đi đến đây, vội nói: “Tướng quân.”
Tống Tử Tinh đi tới, liếc mắt một cái nhìn Từ Thanh, nói: “Sao lại chảy nhiều mồ hôi thế?”
Từ Thanh đột nhiên quỳ xuống, nói: “Mạt tướng có chuyện muốn báo cáo với tướng quân.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.