Tiếng cười còn chưa dứt, đã nghe thấy một người đẩy cửa nói: “Ai nha, các công tử thật là hào hứng, không biết là đang cười cái gì vậy?” Nàng kia nói xong, liền lộ ra một cái đầu, nhưng lại đeo một cái mặt nạ tự chế, là mặt nạ có bộ dạng của một em bé, bên hông còn đeo một cái trống cơm. Hai người sửng sốt, nàng kia thấy hai người trố mắt nhìn liền nhảy dựng lên, khoa tay múa chân, đập trống cơm mà đầu đong đưa, hai người nhìn một hồi lâu, công tử Dực lắc đầu bật cười, đã thấy Tống Tử Tinh nét mặt vẫn vậy. Nàng kia nhảy một lát, thấy thế liền không bỏ qua mà đến gần Tống Tử Tinh, kéo lấy cánh tay hắn nói: “Ai nha, công tử sao lại không cười, Ỷ Thúy nhảy đến đổ hết cả mồ hôi rồi, Ỷ Thúy không chịu đâu, công tử mau cười một cái, cười một cái đi.”
   Tống Tử Tinh giống như lơ đãng mà phẩy ra cánh tay đang bị cô gái nắm lấy, cười một cái, công tử Dực liếc mắt, không nói hai lời ném ngân phiếu ra ngoài. Ỷ Thúy vội tháo mặt nạ em bé trên đầu xuống, phúc thân tạ ơn, cầm lấy ngân phiếu, cười tươi như hoa đi ra ngoài.

   Nàng vừa mới đi ra ngoài, người thứ hai liền tiến vào.

   Tống Tử Tinh nhìn các loại tiết mục chọc cười của mười mấy cô gái, uống một chút rượu rồi cùng công tử Dực rời khỏi Hạnh Hoa Xuân Vũ, phía sau còn có một đám oanh oanh yến yến vẫy khăn đưa tiễn lưu luyến không rời, công tử Dực cười tươi roi rói.

   Tống Tử Tinh lần đầu tiên thấy công tử Dực tiêu tiền như nước. Trong mắt mọi người ở kinh thành, hắn là thiếu gia quần là áo lượt, quả thực xem ra cũng có vài phần bộ dáng, nhưng nói đến háo sắc, thì lại là nói quá sự thật. Ánh mắt công tử Dực nhìn các cô gái tuy rằng phong lưu nhưng cũng không bỉ ổi, cho dù đối mặt với Đỗ Thiên Thiên xinh đẹp tuyệt trần cũng vẫn là như vậy.

   Tống Tử Tinh dạo qua Hạnh Hoa Xuân Vũ, cũng gặp Đỗ Thiên Thiên, việc này sau đó đã truyền khắp kinh thành, tự nhiên lại làm người khác nhớ tới việc con diều làm bằng cái yếm ở Giang Lăng kia, xem ra Tống Tử Tinh và Đỗ Thiên Thiên quả là có quan hệ không hề bình thường nha.

   Trăng sáng thỉnh thoảng bị mây mờ che lấp, đoàn người bọn họ cưỡi ngựa đi trên đường cái, bên người Tống Tử Tinh chỉ có một người là Vũ Chính, mà phía sau công tử Dực lại có chín người.

   Hôm nay hai người bọn họ ở chung thật vui, khi chia tay, hai người hẹn nhau, ngày mai cùng đi Nam Thư thư viện, liền đều tự trở về trong phủ của mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play