Tiết trời càng ngày càng lạnh, mấy ngày nay, tình cảm của công tử Tu đã rất rõ ràng. Hắn đã quyết tâm từ nay về sau sẽ bỏ mặc hết thân phận và địa vị của mình, cùng cô hành tẩu khắp chốn giang hồ, sống một cuộc sống vô ưu vô sự, lại có Hoa Vô Đa biết thuật dịch dung nên nguyện vọng này đối với bọn họ cũng chẳng khó khăn gì…
Hoa Vô Đa nghe xong lại vui buồn lẫn lộn, vui vì công tử Tu đối với mình bằng tấm chân tình thật lòng, có thể vì cô mà từ bỏ tất cả. Buồn là vì mình che giấu thân phận khiến hắn phải rơi vào tình huống khó xử như thế. Mỗi khi nhìn thấy hắn nhíu mày trầm tư nhìn về phía xa xa, cô lại rất muốn nói hết cho hắn biết, nhưng lời đến bên miệng lại không thể cất thành tiếng, nếu hắn biết thân phận của cô rồi, liệu có đưa cô về kinh thành không? Nhớ tới Lưu phủ lắm phép tắc quy củ, trong lòng Hoa Vô Đa lại cảm thấy sợ hãi…
Điều cô luôn hướng tới chính là cuộc sống thoải mái vô tư lự ở chốn giang hồ, làm một người ung dung tự tại, nếu nói ra thân phận kia, mong ước ấy chắc chắn sẽ tan thành bọt nước, cô do dự, rồi quyết định tạm thời không nhắc đến nó nữa. Đời người là phải sống sao cho vui vẻ, không bị ràng buộc bởi bất cứ thứ gì. Chỉ cần mình và công tử Tu sát cánh bên nhau sống một cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn là tốt rồi, Hoa Vô Đa cứ thế tự an ủi mình…
Hai người đều nhất trí rằng rừng trúc là nơi định cư tốt nhất, bốn bề non xanh nước biếc, không khí cũng rất trong lành, lại không bị ai quấy rầy phiền nhiễu, liền quyết định đi kiếm dụng cụ làm nhà ở trước cái đã, rồi sau đó về rừng trúc dựng nên một mái nhà nhỏ của riêng hai người họ. Hai người đắm chìm trong bầu không khí ngọt ngào như mật, họ cùng vẽ nên một tương lai tươi sáng cho đôi mình, thế là cả hai bắt đầu mua sắm những vật dụng cần thiết, đặng để đem về rừng trúc bắt đầu cuộc sống mới…
Từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên công tử Tu cùng một cô gái đi dạo phố, thế mới biết đi mua sắm với đàn bà con gái quả thật là chuyện cực khổ nhất trần đời. Nhưng thấy cô vui vẻ như thế, hắn cũng cảm thấy quá đỗi hạnh phúc, thế là vẫn cùng cô cuốc bộ ghé khắp tất cả các cửa hàng ở thành Lư Châu, không than vãn lấy một lời. Lúc hắn nghe Hoa Vô Đa kêu la chân mỏi quá, không đi nổi nữa, thế là không thèm để ý đến ánh mắt của biết bao người đang qua lại trên đường, đi đến cõng cô trên lưng…
Lại ghé qua một cửa hàng, Hoa Vô Đa không mua thứ gì, chủ quầy đứng sau lưng mắng nhiếc bọn họ: “Tưởng cao sang gì chớ, té ra là không tiền mà thích đua đòi.”
Công tử Tu có khi nào lại bị người ta mắng nhiếc như thế, nghe vậy hừng hực lửa giận định quay đầu lại tính sổ, lại bị Hoa Vô Đa kéo lại, cô nói: “Hành tẩu chốn giang hồ là phải chịu đựng tất thảy thái độ của đủ thứ người, nên nhớ, chàng không còn là công tử cao sang như trước kia nữa, giờ đây chàng là người mà Vô Đa ta mong rằng có thể cùng nhau chia ngọt xẻ bùi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT