Trong màn sương mù không cảm nhận được dòng chảy thời gian. Hà Nguy không biết đang mấy giờ, còn bao lâu nữa mới tới thời gian xảy ra vụ án, nhưng anh biết rõ vụ án vẫn chưa bắt đầu. Theo lộ trình đã được định sẵn, khoảng ba giờ kém sẽ ra khỏi đây.
Ánh đèn pin chẳng có tác dụng gì nhiều, không thể chiếu qua màn sương để thấy được xa hơn, nhưng vẫn đủ giúp Hà Nguy nhìn rõ con đường trước mắt. Địa hình núi Phục Long vô cùng phức tạp, chỉ có một con đường lớn duy nhất được xây dựng, Hà Nguy men theo con đường này, cứ đi thẳng về phía trước là đến được biệt thự.
Nhưng chuyện không như mong đợi, Hà Nguy phát hiện nhựa đường dưới chân đã thay đổi, "rắc" một tiếng, anh cúi xuống nhìn, thấy mình vừa giẫm phải một lon nước.
Hà Nguy nhặt lên xem, là một lon Pepsi đã uống hết, ký hiệu Pepsi trên lon bị người ta sửa thành mặt cười. Con đường dưới chân còn khiến người ta chú ý hơn, nó đã trở thành đường đất đầy lá cây từ lúc nào. Anh đã đi chệch ra khỏi đường lớn, chẳng biết tới xó xỉnh nào rồi.
Thật kỳ lạ. Hà Nguy quăng lon nước đi, chỉ nghĩ đến tính từ này. Anh soi đèn pin mà vẫn lạc đường, chuyện này còn khó tin hơn cả quỷ che mắt.
Anh ngẩng đầu lên, sương mù dày đặc giăng kín, không nhìn thấy cả một ngọn cây. Hà Nguy không xác định được phương hướng, đành đi loanh quanh tìm lối ra. Anh vén tầng cây bụi cao bằng nửa người, bất ngờ thấy một bóng dáng quen thuộc đang thơ thẩn giữa rừng cây rậm rạp.
Hà Nguy tiến tới gần, cẩn thận nhìn thật kỹ. Người đàn ông đang đi loanh quanh này không phải anh sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.