"Anh đang nghĩ tôi không dám làm gì anh vì còn chuyện muốn hỏi phải không?"
Nghe vậy, Hà Nguy mỉm cười :"Anh đang nghĩ tôi không dám bất cẩn vì đạn của anh chắc chắn nhanh hơn động tác của tôi phải không?"
Họ đã hoàn toàn vạch trần suy nghĩ của nhau. Mấy phút sau, Hà Nguy là người phá vỡ cục diện bế tắc trước. Anh buông tay ra, Hà Nguy mặc đồng phục ngồi dậy ôm cổ ho sù sụ, cất súng đi.
"Tôi buông tay trước nhưng không có nghĩa tôi yếu thế đâu." Hà Nguy ngừng lại một lát :"Tôi là anh, anh là tôi. Theo lẽ thường, chúng ta không nên gặp nhau. Tôi sẽ không trả lời và không thể trả lời câu hỏi của anh, không muốn chết thì đừng hỏi nhiều."
"..." Hà Nguy đối diện ngồi xếp bằng dưới đất, vẻ mặt rất buồn bực :"Tôi có thể hỏi chuyện không liên quan tới Trình Trạch Sinh không? Ví dụ anh xuất hiện từ bao giờ? Trước đây anh và Trình Quyến Thanh có liên lạc với nhau không? Hai người đang âm mưu chuyện gì?"
Quả nhiên sẽ kéo cả Trình Quyến Thanh và chuyện này. Những vấn đề Hà Nguy hỏi đều đúng trọng tâm, dù anh trả lời thế nào, Hà Nguy đều có thể suy luận đại khái mọi chuyện. Anh thầm nghĩ, không hổ là mình, đặt câu hỏi rất chuẩn xác.
Vì thế, anh từ chối trả lời. Hà Nguy ngồi đối diện không chịu từ bỏ, hỏi thêm mấy câu nữa. Anh bực bội :"Sao anh không hỏi tôi giải độc đắc là bao nhiêu?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.