"Liên Cảnh Uyên, hôm nay cậu không phải đi làm à?" Hà Nguy nhìn đồng hồ :"Đã chín giờ rồi, tôi nhớ thứ Năm hằng tuần cậu phải dạy cả ngày mà?"
"Đổi tiết rồi."
"Thế hả?" Hà Nguy vuốt ve Stephen. Ăn xong bánh mỳ, anh lau tay rồi nói :"Tôi không thích ăn mỳ, buổi trưa tôi muốn ăn cơm gà Hải Nam."
Ngoài cửa không thấy tiếng trả lời, Hà Nguy thầm nghĩ, anh đâu phải phạm nhân, muốn chọn món cũng không được à. Một phút sau, Liên Cảnh Uyên bảo :"Đặt rồi, mười một rưỡi sẽ giao đến nơi."
Hà Nguy đứng dậy, thoải mái vươn vai, bắt đầu tìm kiếm công cụ để mở khóa. Mười lăm phút sau, Hà Nguy cảm thán, Liên Cảnh Uyên không hổ người cẩn thận tinh tế, anh chẳng kiếm được bất cứ thứ gì hữu dụng trong phòng, đến cả vật dụng có thể tháo rời trong buồng tắm cũng bị mang đi hết.
Nhưng nếu chuyện này có thể gây khó dễ cho Hà Nguy, vậy ba năm làm cảnh sát của anh coi như uổng phí hết. Cánh cửa lỏng lẻo này đâu thể chịu nổi sự tàn phá của anh. Nếu anh thực sự ra tay, chắc chắn Liên Cảnh Uyên phải thay hết cửa trong nhà.
Chẳng qua Hà Nguy không muốn giải quyết vấn đề bằng bạo lực. Nhất là với bạn bè đã kết giao nhiều năm và không có ác ý, thế nên cách xử lý sẽ đặc biệt hơn, cố gắng không khiến đối phương bị tổn thương. Hà Nguy khoanh tay đứng sau cửa, khuyên nhủ Liên Cảnh Uyên :"Liên Cảnh Uyên, cậu cũng biết tính cách tôi rồi đấy, tôi đã quyết thì sẽ không đổi ý đâu. Cậu mở cửa đi, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn là bạn bè."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.