Đối diện có một chiếc ghế trống, người tàng hình tự xưng "Hà Nguy" hỏi như thẩm vấn :"Nói đi, anh tới nhà tôi làm gì?"
Dù tình huống trước mắt rất quái đản, khó giải thích, Trình Trạch Sinh chẳng những không luống cuống mà còn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh :"Đây cũng là nhà tôi, tôi còn chưa hỏi anh đến đây làm gì đấy?"
"Nhà anh? Ha ha." Hà Nguy cười lạnh, vắt chân lên, chỉ một chiếc ghế khác :"Anh tự bê cái ghế ra đây ngồi đi, chúng ta từ từ nói chuyện."
Trình Trạch Sinh khoanh tay, nhìn chiếc ghế trống không :"Sao tôi phải làm theo yêu cầu của anh? Anh là cấp trên hay bố tôi?"
"Lúc nãy anh đã dùng từ 'cũng' để nhấn mạnh chủ quyền. Chứng tỏ trong tiềm thức anh đã ngầm thừa nhận quyền sở hữu căn hộ này của tôi. Nếu chúng ta đều đều tò mò mục đích của đối phương, sao không ngồi xuống nói chuyện?" Hà Nguy thản nhiên :"Còn anh muốn coi tôi là cấp trên hay bố anh thì tùy, tôi không quan tâm."
"..." Lần đầu tiên Trình Trạch Sinh gặp phải người khéo léo, biết lợi dụng sơ hở được nước lấn tới thế này. Trong hồ sơ ghi Hà Nguy trầm tính hướng nội, nhưng Hà Nguy này rất giỏi ăn nói, khiến người ta cứng họng không phản bác lại được. Trình Trạch Sinh khinh thường, tôi lại sợ anh quá cơ. Thế là hắn cũng bê ghế ngồi xuống đối diện.
"Được rồi, giờ chúng ta chính thức bắt đầu màn hỏi đáp." Hà Nguy lôi tập giấy nhớ to bằng bàn tay trong túi ra, móc thêm cây bút, cắn nắp mở bút, vừa định viết "Đối tượng tình nghi" thì cảm thấy không ổn lắm bèn sửa lại thành "Ghi chép buổi thẩm vấn đầu tiên của người chết Trình Trạch Sinh".
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.