Đóa Hồng Nơi Hoang Vu

Chương 4


1 năm

trướctiếp

Edit: Hiền

Sau khi trằn trọc cả đêm, hôm sau thức dậy Khâu Triệt mơ hồ pha cho mình một cốc Americano nóng, cuối cùng lại bị cái đắng làm cho rùng mình tỉnh cả ngủ.

Còn chưa kịp uống hết thì cửa quán trà mở ra, cô cứ tưởng là chị gái người Tây Tạng đến làm việc, không ngờ lại là Cam Lâm.

Anh đã thay bộ quần áo khác, sắc mặt tái nhợt bước vào cửa, liếc nhìn Khâu Triệt rồi lại ngồi vào vị trí tối ngày hôm qua.

Khâu Triệt thay nhân viên phục vụ đi đến bên cạnh anh hỏi: “Anh muốn uống gì?”

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lắc đầu.

Khâu Triệt đành phải rời đi, mặc kệ anh.

Hai ngày kế tiếp bất cứ khi nào Khâu Triệt ra vào quán trà đều nhìn thấy Cam Lâm. Anh không chủ động bắt chuyện với Khâu Triệt hay những người khác mà chỉ gọi một bình trà ngọt rồi ngồi vào một góc, yên tĩnh đến mức giống như đang ẩn thân vậy.

Quan trọng nhất là anh không nghịch điện thoại, chỉ uống trà, hút thuốc, đầu óc lơ mơ… Thỉnh thoảng có du khách đến bắt chuyện, anh chỉ lạnh lùng lắc đầu rồi lại tiếp tục ngồi yên suy nghĩ chuyện gì đấy.

Nếu Khâu Triệt ra ngoài anh cũng sẽ rời đi, đi theo cách rất xa phía sau cô, chờ Khâu Triệt quay trở lại quán trà thì anh cũng đi theo về.

Nhìn không giống như quấy rầy, nhưng lại đi theo như hình với bóng. Khâu Triệt chỉ mong sao anh đến đây với tâm trạng vui vẻ, nhưng nhìn anh lúc nào cũng buồn chán. Điều này khiến Khâu Triệt có hơi khó chịu, trong lòng xuất hiện một tia sợ hãi, không tìm được chỗ đặt chân.

Cảnh sát hỏi cung cô giống như kề dao cạnh con cá thu, mấy cân mấy lạng chắc cũng có thể đoán ra được, Khâu Triệt thuật lại đúng sự thật, quang minh chính đại chả có gì phải giấu giếm. Cam Lâm thì khác, giống như cầm dao đâm thẳng vào cá thu, giấu tận sâu bên trong, khiến cho người ta sờ không thấy tìm không ra, rất khó có thể tìm ra được chỗ đâm, một nhát chí mạng…

Nhưng cái trò chơi vô hình này khá buồn cười, chiếc áo khoác gió anh mặc giống hệt của Khâu Triệt, có màu đen tuyền của đá keller, chỉ là khác kích cỡ mà thôi.

Buổi sáng lần đầu tiên mặc áo trùng nhau, hôm đó rõ ràng cả hai rất sửng sốt, sau đó lại vội vàng tiếp tục công việc của mình như không có chuyện gì xảy ra.

Nghĩ chút thôi cũng biết đối phương không hề cố ý, dù sao bây giờ có đi mua thì cũng đã muộn, chuyển phát nhanh ở đây chỉ có thể qua bưu điện, mà chuyển phát một chiều ít nhất phải mất một tuần, chậm muốn chết.

Về việc “giám sát” của Cam Lâm, nếu nói không ảnh hưởng chút gì đến Khâu Triệt thì là giả. Ví dụ như trước đây khi quán trà không có khách, Khâu Triệt sẽ vô tư nằm trên băng ghế rồi ngủ gật từ lúc nào không hay. Nhưng kể từ khi Cam Lâm xuất hiện, giống như trong vô hình cô không còn được tự do như trước.

Nhưng tình huống này chỉ duy trì hai ngày, đến ngày thứ ba anh không quay lại nữa.



Ngày ba tháng bảy, sau khi không nhận được tin gì từ cảnh sát, Khâu Triệt đến nhà ga để mua vé từ sông Đà Đà đến Golmud, cũng chủ động báo cáo hành trình cho Tiểu Đỗ - một cảnh sát tại đồn công an.

Vừa mới đặt điện thoại xuống một cảnh sát lớn tuổi đã đi tới, Khâu Triệt nhận ra ông ấy là người ngồi bên cạnh, giữ im lặng khi thẩm vấn cô tại đồn cảnh sát ngày hôm đó.

“Cô phải đi rồi à?”

“?” Khâu Triệt sửng sốt.

Đối phương nhận thấy hỏi như vậy có hơi đường đột, chuyển chủ đề: “Xin chào, Khâu Triệt phải không?”

Cô siết chặt vé xe lửa: “Đúng vậy.”

Tình huống gì đây? Còn định hỏi chuyện gì nữa sao? Bây giờ cô nhìn thấy cảnh phục thì tinh thần lại vô thức trở nên căng thẳng.

Chú cảnh sát đứng thẳng người, nhưng lưng vẫn hơi khom: “Tôi đến nhà ga có chút việc, không ngờ lại gặp cô.”

Vẻ mặt nghiêm túc, giống hệt như khi ở trong phòng thẩm vấn.

Cảnh sát có năng lực ghi nhớ đã gặp qua là không thể quên được. Khâu Triệt âm thầm thở ra một hơi… Vừa định chào hỏi rồi rời đi thì lại nghe thấy ông nói: “À? Cô ghi lại số điện thoại của tôi đi, nghĩ ra được bất cứ điều gì thì có thể gọi cho tôi.”

“Được.”

Cô lấy điện thoại di động ra bấm vào danh bạ nhập số điện thoại, hai người chỉnh sửa ghi chú, chú cảnh sát vẫy tay sau đó đi vào trong nhà ga.

Bóng dáng của ông ấy có vẻ còng hơn so với lúc nãy một chút, thoạt nhìn trông ông cũng đã năm mươi tuổi. Không biết có phải do giác quan thứ sáu thần kỳ hay không, Khâu Triệt cảm thấy ông ấy có gì đấy không đơn giản. Bộ dạng nghiêm túc giống như cao thủ xuất thế, có lẽ lúc trẻ ở Tangola ông là một nhân vật không tầm thường.



Sau khi rời khỏi nhà ga Khâu Triệt không trực tiếp quay lại quán trà ngọt mà lại đi đến bờ sông. Mỗi đêm trước khi rời khỏi đây, cô sẽ vô thức ở lại bên bờ sông lâu hơn.

Nhà ở đuôi Trường Giang, cô ở đầu Trường Giang, mười lăm nghìn km, đi cũng xa thật.

Lúc bước lên chuyến bay rời khỏi Thượng Hải, trong đầu Khâu Triệt chỉ có một suy nghĩ, đi thôi, đi càng xa càng tốt, không cần quay lại. Nhưng cũng chính nơi đó cô đã gắn bó trong một thời gian dài, trong lòng lại nảy sinh một nỗi nhớ khó tả về thị trấn nhỏ bé Tây Bắc không người thân này.

Người vô cảm cũng nhớ nhà sao? Thật khó hiểu.

“Tôi pha cho cô một bình trà ngọt để đi đường mà uống.”

Trên sân ga, Đại Xuyên cầm bình giữ nhiệt của Khâu Triệt trong tay, Nghệ Tư Trúc đã tốn mấy trăm để mua nó. Lang thang mấy năm nay, thân bình giữ nhiệt đã bị tróc vài mảng sơn, nhưng rất may không ảnh hưởng đến tác dụng giữ nhiệt của bó.

Anh ta giao cửa hàng cho chị gái người Tây Tạng tạm thời trông coi, nhất quyết muốn tiễn Khâu Triệt ra ga. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Độ cao ở Yên Chướng Quái cao hơn mặt biển nhiều, còn có đủ loại thú hoang, chú ý an toàn của bản thân, lỡ mà nhìn thấy sói thì chạy đi, đừng có mà mù quáng nghiên cứu, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.”

Vẻ mặt Đại Xuyên buồn rầu hoảng hốt.

Khâu Triệt cầm lấy bình giữ nhiệt: “Biết rồi, anh về đi.”

“Có chuyện gì thì gọi điện thoại, bật tiếng điện thoại của cô lên, lần nào gọi cô cũng không nghe thấy, tôi rất lo lắng đấy.”

“...”

Cái tên này còn cằn nhằn hơn cả Nghệ Tư Trúc nữa!

“Được rồi, về đi.”

Tiếng xe lửa “ầm ầm” tiến vào ga vừa nặng nề vừa cảnh giác, Khâu Triệt xoay người đưa lưng về phía Đại Xuyên. Anh thở dài, đợi đoàn tàu rời sân ga mới rời đi.



Chín giờ sáng hôm sau, tàu chầm chậm dừng lại ở ga Golmud.

Khâu Triệt trở lại Golmud quen thuộc như trở về nhà của chính mình. Cô xuống xe vừa đi vừa gọi điện thoại, gặp nhân viên công tác đến đón ở trạm ra vào.

“Anh Tài Nhân, xin chào.”

“Chào, Khâu Triệt!”

Anh Tài Nhân là người Tây Tạng, cùng vợ chăn thả gia súc ở gần hẻm núi Yên Chướng Quải, con cái đang học ở Golmud. Anh ấy làm người hướng dẫn cho hoạt động lần này nên anh ấy đã đến nội thành Golmud để đón mọi người.

“Không có vali sao?” Tài Nhân không tin nhìn phía sau Khâu Triệt.

“Không, chỉ có một cái ba lô lớn thôi.”

Khâu Triệt quay người lại chỉ chỉ.

Tuy chỉ có một chiếc túi nhưng nó có thể đựng rất nhiều đồ, hơn nữa vật liệu làm chiếc túi này là tái chế từ chai nhựa, rất thiết thực và thân thiện với môi trường.

“Thầy, chúng ta đi thôi.”

“Đợi đã, vẫn còn một người nữa.”

Vẫn còn? Khâu Triệt biết có khoảng sáu hoặc bảy người tham gia dự án này, nhưng họ đều đến từ các thành phố đông bắc, tây bắc hoặc là phía nam, sao lại không ngồi chung một chuyến với cô chứ.

Tài Nhân nhìn chằm chằm vào điện thoại, ngón tay di chuyển tới lui. Khâu Triệt liếc nhìn lối ra rồi cau mày.

Theo tới đây luôn sao?

Cô cắn môi đi ngang qua anh Tài Nhân, đứng chắn trước mặt Cam Lâm.

“Cảnh sát cũng không tìm tôi nữa, sao anh vẫn còn đi theo tôi?”

Giọng điệu chất vấn, không có áy náy cũng không có khó chịu, Khâu Triệt ngẩng mặt nhìn thẳng vào mí mắt hơi ngái ngủ của Cam Lâm.

A~

Khóe miệng khẽ cong lên tỏ vẻ khinh thường, Khâu Triệt nghe thấy một tiếng cười lạnh mà khó có thể nghe được trong đám đông náo nhiệt, khiến cô dựng cả tóc gáy…

Cam Lâm dịch người bước ra phía sau Khâu Triệt: “Anh Tài Nhân."

Một màn chào hỏi không khác cô là mấy, Cam Lâm nói xong liền bắt tay với Tài Nhân, thái độ rất lễ phép.

“...”

Khâu Triệt tự làm mình mất mặt đang đứng ngây ngốc tại chỗ, hai hàng hành khách rời khỏi nhà ga đều nhìn trộm cô.

Xem ra lần này xấu hổ không chỉ có một chút, cô muốn quay lại xe lửa, chạy đến chỗ nào cũng được.

Giống như lần mặc áo trùng nhau, nhưng những người tham gia dự án lần này cần đăng ký trước một tháng, khi đó thi thể của Cam Tinh vẫn chưa được tìm thấy. Cảnh sát cũng không có thông tin liên quan về Khâu Triệt nên lần gặp gỡ ở đây hoàn toàn là tình cờ, Cam Lâm cũng không thể đến kịp thời rồi chặn trước một bước được.

“Khâu Triệt, đủ người rồi, đi thôi.”

Nghe thấy giọng Tài Nhân lớn tiếng gọi mình, Khâu Triệt miễn cưỡng quay đầu lại đi theo sau anh ấy và Cam Lâm.

Ở bãi xe đối diện nhà ga, Tài Nhân đứng trước chiếc xe bán tải cũ, giải thích xe bán tải chở được nhiều đồ, đi lại cũng tiện, đón người thì có thể để hành lý phía sau. Khâu Triệt chỉ có một chiếc balo, còn Cam Lâm thì nhiều đồ hơn một chút: Một chiếc ba lô, một chiếc vali lớn. Nhưng cũng đủ để chiếc xe bán tải thể hiện chút tác dụng.

Mất khoảng hai mươi phút lái xe từ ga xe lửa đến điểm tập hợp. Vừa xuất phát Tài Lâm đã nhận điện thoại, nghe suốt một đoạn đường dài đến khi gần đến mới ngừng, nói toàn là tiếng Tây Tạng. Khâu Triệt chỉ nghe hiểu được một vài từ, cô học được từ mấy người bạn Tây Tạng ở Xigaze.

Địa điểm tập hợp là tại trạm bảo vệ môi trường NGO, tổ chức bảo vệ môi trường này cũng là đơn vị tổ chức cuộc khảo sát đa dạng động vật hoang dã này.

Tài Nhân nói những người khác sẽ đến muộn hơn. Sau khi xuống xe anh ấy liền giới thiệu hai người họ với nhân viên ở trạm rồi đi bận việc khác.

“Tên tôi là “Tạ Vọng Đông”, mọi người hay gọi tôi là “Nhị Đông”. Ngại quá cho tôi hỏi chút, hai người có phải là một cặp không thế? Ở đây chúng tôi đều phải ở hai phòng nam nữ riêng biệt, không được ở cùng nhau.”

“...”

Mặt lạnh lùng.

Mặt lạnh lùng +1.

Tạ Vọng Đông có hơi khờ khạo, vóc dáng không cao, đeo một cặp kính tròn, anh ấy nhìn trái nhìn phải với vẻ mặt khó hiểu.

“Không phải.”

Khâu Triệt không mở miệng, Tạ Vọng Đông chuyển hết toàn bộ chú ý lên trên người Cam Lâm, anh nghiến răng nghiến lợi thốt ra hai chữ.

Tạ Vọng Đông thở phào nhẹ nhõm: “Đi theo tôi, tôi đưa hai người đến phòng ngủ trước.”



Container màu xanh lục, giường đơn thấp làm bằng gỗ, nhà vệ sinh công cộng, chỉ có một cái bàn.

Khâu Triệt liếc nhìn xung quanh nhìn những đồ vật quen thuộc này. Trong phòng, có hai khuôn mặt non nớt trông giống như học sinh đang nhìn cô chằm chằm.

Khâu Triệt nặn ra một nụ cười, ném ba lô lên giường rồi ra ngoài hút thuốc.

Đây không phải là lần đầu tiên cô đến đây, lần trước cô đến đây với tư cách tình nguyện viên nhưng người quản lý nhà trọ không phải là Tạ Vọng Đông.

Phía sau trạm còn có một đường ray xe lửa, hàng ngày đều có tàu chạy qua, phong cảnh độc đáo. Mỗi tình nguyện viên đến trạm dù kỹ thuật chụp ảnh có tốt hay không cũng sẽ chụp một vài bức ảnh đẹp.

Khâu Triệt luôn nhớ tới cảnh này, vừa mới sắp xếp ổn định liền vội trèo lên lên tầng hai của container rồi đứng trong một góc.

Cô nhoài người qua lan can sắt lấy hộp thuốc lá ra, cô mới bóc hộp này trước khi lên xe lửa, chỉ mới hút được hai điếu.

Sau khi châm một điếu thuốc, cài khuy mũ áo, Khâu Triệt bắt đầu suy nghĩ. Nói chính xác thì cô buộc mình nhớ lại chuyến cắm trại bốn tháng trước, có điều gì cô bỏ sót mà không khai báo với cảnh sát không. Nghĩ đến cuối cô đột nhiên rùng mình.

Đêm đó cô mơ hồ nghe được tiếng sói hoang kêu, cũng không rõ ràng, có thể là phải hoặc không phải…

Nghĩ đến đây hai tay Khâu Triệt run lên, tàn thuốc rơi từ lầu hai lan can xuống, còn chưa chạm tới đất đã bị gió thổi bay.

Theo lời khai của Đại Xuyên với cảnh sát, cô và Cam Tinh cắm trại ở cùng một khu vực, chắc cũng phải đến hai ngày. Dự đoán chắc là cô đến trước, Cam Tinh đến sau, nếu không thì không có khả năng cô không nhìn thấy hiện trường vụ án mạng….

“Cộc, cộc, cộc!”

Tiếng cầu thang sắt bị giẫm lên truyền đến cảm giác gấp gáp, giống như người kia đến đây vì Khâu Triệt.

“Này!”

Khâu Triệt quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Cam Lâm.

Chiếc mũ bị gió thổi bay, tóc bay loạn trước mặt.

“Cô tên “Khâu Triệt” phải không?”

Giọng nói anh không khàn lắm, không biết có phải do kẹo mứt lê có tác dụng hay không.

“... Phải.”

“Tạ Vọng Đông tìm cô.”

Khâu Triệt còn tưởng anh cố ý lên đây vì cuối cùng không nhịn được mà hỏi về chuyện có liên quan đến em gái mình, kết quả chỉ là chạy vặt.

Khâu Triệt gật đầu, cầm mẩu thuốc đã hút hết lướt qua Cam Lâm đi xuống dưới lầu, cô bước đi rất chậm rãi, bộ dạng không chút gấp gáp. Cam Lâm sải những bước dài đi tới, đi ngang qua Khâu Triệt lại dừng lại.

Cô quay lưng lại với đường ray, nhìn bóng lưng Cam Lâm ngày càng xa dần, càng ngày càng nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp