Đóa Hồng Nơi Hoang Vu

Chương 3


1 năm

trướctiếp

Edit: Hiền

Lông mày đẹp, môi mỏng, mắt một mí thuần khiết.

Có một nốt ruồi nhỏ ngay dưới mắt bên mũi trái, hình như còn có một nốt ruồi khác dưới môi phải, không tới gần nên không thể nhìn rõ, nhưng hai nốt ruồi này không hiểu sao lại tô điểm thêm cho vẻ ngoài của anh không ít.

Tuy tướng mạo xuất chúng, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác không dám tới gần, không biết có phải bởi vì buổi tối nhiệt độ quá thấp khiến cho anh nhìn qua có vẻ hơi lạnh lùng hay không.

Nhìn rõ được khuôn mặt anh, nghi vấn trong lòng của Khâu Triệt đã được cởi bỏ. Cô chắc chắn mình đã từng nhìn thấy anh, không phải chỉ là gặp nhau lúc chiều tối hôm nay, mà tháng tư năm ngoái khi hoa đào nở rộ ở chùa Tashilhunpo bọn họ cũng đã từng chạm mặt một lần.

Có phải muốn hỏi vì sao mới gặp một lần mà Khâu Triệt lại nhớ rõ ràng như vậy không?

Bởi vì sau cuộc gặp gỡ tình cờ đó, cô đã hai lần mơ thấy cùng một giấc mơ. Trong giấc mơ, một người đàn ông với dung mạo mờ ảo đứng trong sảnh chính của đại điện Thác Khâm, cùng với âm thanh giảng kinh, xuất hiện rồi lại biến mất lặp đi lặp lại, để lại tàn tích của hoa đào bị gió cuốn đi rơi đầy đất…

“Có phải tôi đã từng gặp anh không?”

Hình ảnh trong mơ hiện lên trước mắt, Khâu Triệt vô thức thốt lên.

“Cô biết tôi à?”

Người đàn ông tiến lại gần, giọng của anh hơi khàn khàn, ánh mắt anh không chút thiện cảm nhìn Khâu Triệt, xa lạ xen lẫn nghi ngờ giống như đang dò xét.

Khâu Triệt cũng bất động nhìn anh.

“Vậy cô đã từng gặp Cam Tinh chưa?”

“...”

“Cô đã từng gặp Cam Tinh phải không?”

Anh giống như đang ép cung, còn lạnh lùng sắc bén hơn so với lúc ở đồn công an.

Khâu Triệt đột nhiên hiểu lý do tại sao người đàn ông này đi theo cô. Ngay khi xác nạn nhân được tìm thấy, người nhà sẽ được thông báo ngay lập tức, người đàn ông trước mặt này chắc hẳn là người nhà nạn nhân, nhưng trông anh không giống Cam Tinh lắm.

Hít một hơi thật sâu, Khâu Triệt nói: “Tôi không biết cô ấy. Tôi đã giải trình với cảnh sát rồi, bọn họ không nói với anh sao?”

Người đàn ông quay đầu đi, ra sức “khụ khụ” vài tiếng.

“Nói rồi.”

“... Xin chia buồn.”

Tình cờ lại gặp nhau, ngoại trừ ba từ này thì Khâu Triệt cũng không biết nói gì để an ủi người đàn ông đang bi thương trước mặt.

Tiếng còi tàu đột ngột vang lên kèm theo những trận gió tây xé trời, cả hai cùng quay mặt về hướng đoàn tàu, tâm tư như nước sông mãnh liệt.

Khi đoàn tàu hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Khâu Triệt quay đầu lại lại thấy người đàn ông đang đứng dưới cờ gió nghe điện thoại, cô không nghe rõ anh đang nói gì.

Cột gỗ treo cờ gió thẳng tắp tạo thành hai đường thẳng song song với cơ thể người đàn ông, dựng đứng sừng sững trên mặt cát.

Lần gặp gỡ tối nay Khâu Triệt cũng không nói chuyện nhiều với anh, nhưng cũng dần dần thu hẹp khoảng cách giữa hai người họ, nhưng khoảng cách này cũng không tốt đẹp lắm, Khâu Triệt có cảm giác giống như có một tấm lưới vô hình đang lao về phía cô, cảm giác đè nén càng ngày càng tăng lên.



Đêm xuống, đèn đường chiếu sáng thị trấn Đường yên tĩnh như vùng ngoại ô cuối những năm chín mươi. Thỉnh thoảng sẽ có những con chó hoang lật tung thùng rác, đánh hơi xung quanh tìm kiếm thức ăn thừa nguội lạnh.

Khi Khâu Triệt trở lại quán trà thì bên trong đã đầy ắp người, bao gồm cả các ông chủ nhỏ của các cửa hàng địa phương khác, còn có cả khách du lịch.

Đại Xuyên đang uống rượu với một công nhân trong tiệm sửa xe của mình, đậu phộng và hạt dưa vương vãi trên bàn, còn có một bát mì sắp thấy đáy.

Trong quán trà có hai người làm thuê, chị gái người Tây Tạng pha trà ngọt và chồng của chị ấy, chị ấy còn kiêm luôn việc dọn dẹp vệ sinh.

Nhìn thấy Khâu Triệt quay về, chị gái người Tây Tạng đang quét dọn trong góc ngẩng đầu lên cười với cô sau đó lại cúi đầu tiếp tục quét. Đại Xuyên ném đậu phộng trong tay đứng lên: “Nhanh vậy đã về rồi à?”

“Ừm.”

“Ăn cơm không?”

“Để tôi tự nấu mì.”

Khâu Triệt cầm lấy một gói mì ăn liền ở quầy rồi đi vào phòng bếp.

Khi còn đi học cô thậm chí còn không biết tráng trứng, bây giờ đã trở thành một tay cừ khôi trong việc sống sót trong tự nhiên. Nhưng nó cũng chỉ dừng lại ở việc làm no bụng chứ không thể so sánh tay nghề với một đầu bếp như Đại Xuyên được.

Chờ đến khi Khâu Triệt ra khỏi bếp thì phát hiện “chỗ ngồi cạnh cửa sổ” dành riêng cho cô đã có người ngồi, người đàn ông ngồi trên ghế đó đang nhíu mày hút thuốc.

Hai cô gái trẻ ngồi bên cạnh đang lén lút nhìn anh…

Vậy mà anh lại đi theo cô từ bờ sông về đây? Cố chấp y như đang theo đuổi vậy.

Khâu Triệt cười thầm đi đến trước mặt anh rồi ngồi xuống, mùi mì bò kho tàu lập tức lan tỏa trong không khí hòa lẫn với làn khói.

Người đàn ông ngẩng đầu, ngón tay chậm rãi hạ xuống, anh ngậm điếu thuốc trong miệng nhìn thẳng khuôn mặt lạnh lùng trắng trẻo sau làn khói nóng bỏng.

“Muốn ăn một ít không?” Khâu Triệt lấy đũa gắp sợi mì trong bát đưa qua, người đàn ông cầm lấy điếu thuốc lắc lắc hai cái, một mẩu tàn thuốc rơi xuống. ( truyện trên app T𝕪T )

Khâu Triệt buồn bực chuyên tâm ăn mì, hết miếng này đến miếng khác, tư thế của người đàn ông vẫn không thay đổi chỉ nhìn chằm chằm cô, “xét xử” vẫn đang tiếp tục.

“Anh là bạn trai của Cam Tinh à?” Sau khi no căng bụng, cơn đói biến mất, cuối cùng Khâu Triệt cũng ngẩng đầu lên.

“Anh trai cô ấy.”

Không biết có phải do hút thuốc hay không mà giọng nói của người đàn ông còn khàn hơn cả lúc ở bờ sông.

“Anh tên gì thế?”

Khâu Triệt vừa nói xong đã nghe thấy tiếng cười phá lên ở phía sau. Đại Xuyên dẫn đầu, suýt chút nữa thì lật luôn cái nóc nhà, nhất định là vừa nói về trò đùa tục tĩu nào đấy. Sau khi bầu không khí bị khuấy động, Đại Xuyên mở cửa đi ra ngoài, đổ phần mì còn lại vào bát thức ăn của con chó.

Người đàn ông nhìn Khâu Triệt: “Cô nói gì tôi không nghe rõ.”

“Tôi hỏi, anh tên là gì?”

“Cam Lâm*.”

[*Tên của Cam Lâm có thể dịch ra là trời hạn gặp mưa.]

“Hạn hán lâu ngày gặp mưa sao?”

Người đàn ông ngừng một lát: “Phải.”

Khâu Triệt buông đôi đũa, khuỷu tay chống lên cạnh bàn nhìn về phía anh: “Vậy anh hạn hán bao lâu rồi?”

“...”

Khâu Triệt nói xong lục lọi trong túi, đưa bàn tay ra ngửa lên: “Cho tôi một điếu thuốc, đổi lấy kẹo mứt lê.”

Ai cũng đừng mong chiếm tiện nghi.

Bao thuốc lá ở bên trái Cam Lâm, anh ném cả bao thuốc qua rồi lấy kẹo mứt lê về.

Hắc lan châu, Khâu Triệt nhìn hộp thuốc lá, loại thuốc này mạnh hơn loại dành cho phụ nữ mà cô thường hút.

“Bật lửa.” Cô ngoắc tay.

Cam Lâm móc trong túi ra chiếc bật lửa, quẹt thử hai lần xem nó có dùng được hay không. Ngọn lửa bùng lên anh liền đưa nó ra phía trước, Khâu Triệt nghiêng người thò đầu về phía trước để đầu thuốc vào đúng trung tâm ngọn lửa rồi rít hai hơi.

Sau khi châm thuốc cô lại ngồi lại vị trí cũ, cô hút thuốc, Cam Lâm ăn kẹo mứt lê.

So với lúc ở bên bờ sông Đà Đà thì bầu không khí bây giờ hài hòa hơn nhiều, nhưng cũng chỉ được một lúc mà thôi.

Khâu Triệt có cảm giác rằng người đàn ông tên “Cam Lâm” này chỉ đang muốn rút ngắn khoảng cách với cô, sau đó moi được thông tin gì đó từ trong miệng cô. Nhưng cái chết của Cam Tinh liên quan đến hình sự, Khâu Triệt lại không phải là Sherlock Holmes.

Cam Lâm không kiên nhẫn cắn hai ba miếng. Âm thanh đó chẳng khác nào như muốn nhắc nhở cô có thể trở thành viên kẹo tiếp theo bất cứ lúc nào…

Ăn kẹo xong, Cam Lâm lại trở về bộ dạng ủ rũ ban đầu, nhưng không hút thuốc nữa.



Rất nhanh đã đến lúc quán trà đóng cửa, chị gái người Tây Tạng bắt đầu dọn dẹp và sắp xếp lại những bộ tách trà.

“Tôi phải đi rồi.” Cam Lâm đứng dậy bước qua khe hẹp, hai chân cao hơn so với mặt bàn.

Khâu Triệt khẽ liếc nhìn, gạt tàn thuốc vào trong gạt tàn, cái cũ chồng lên cái mới, tàn thuốc xẹp ngay lập tức khi vừa mới vẩy xuống. Mặc dù điếu thuốc có hơi cay, nhưng vẫn nằm trong mức cô có thể hút nó một cách kiên nhẫn.

Cửa mở ra lại đóng lại, một luồng gió ập vào khiến cho sống lưng Khâu Triệt cảm thấy ớn lạnh. Đối với các khu vực có độ cao hơn mặt nước biển mà nói, đặc điểm của mùa hè không phải lúc nào cũng rõ ràng, không chừng sáng mai thức dậy còn nhìn thấy tuyết cũng nên.

Không ngờ cô lại nhớ tới giấc mơ đã lặp lại hai lần đó, kiếp hoa đào phong hoa tuyết nguyệt và thân phận anh trai của nạn nhân thực sự không hề trùng khớp. Vì cô không thể an ủi, cũng không thể vui vẻ cười đùa trên nỗi đau của người khác được.

Thành thật là vậy, Khâu Triệt tự an ủi mình.



Sau khi tiễn hai vị khách cuối cùng đi, Đại Xuyên đi từ bên ngoài vào bưng một bình trà ngọt ngồi xuống chỗ Cam Lâm vừa ngồi, dùng sức đá vào mũi giày của Khâu Triệt: “Tôi nói này.”

“Ừm.”

“Quen biết à?”

“Không quen.”

Đại Xuyên trêu chọc: “Vậy là cô dụ dỗ người ta nhưng không thành?”

Não Khâu Triệt hiện lên một dấu “hỏi chấm” lớn.

Đại Xuyên “Chít chít” hai tiếng, học theo con chuột kêu.

Khâu Triệt nghiêng người nghe Đại Xuyên nói: “Cô có để ý hai cô gái ngồi bên cạnh cô lúc nãy không?”

Khâu Triệt đảo mắt: “Ừm.”

“Người đàn ông kia vừa vào trong quán, chưa đến một phút hai cô gái đó đã muốn chạy đến xin wechat của anh ta rồi.”

“...”

Khâu Triệt ngồi lại chỗ cũ: “Vậy thì sao?”

“Vậy nên nếu cô không dụ dỗ người ta thì cũng không mất mặt đâu, ai, cũng, giống, nhau, cả.”

“Tôi rất muốn đánh anh.”

Đại Xuyên cười “hì hì”, vừa rót trà ngọt vừa hỏi: “Cô biết anh ta là ai không?”

“Ai cơ?”

“Nói nhảm!”

Sau một lúc Khâu Triệt đáp: “Biết.”

Đại Xuyên đặt trà ngọt trước mặt Khâu Triệt, vẻ mặt không thể tin được: “Vốn dĩ tôi định giữ bí mật cơ, cô biết khi nào thế?”

“Tối hôm nay, chưa được nửa tiếng.”

Trà ngọt nóng là ngon nhất, cô hít một hơi nóng lòng uống hết nửa cốc.

“Tôi cũng vậy, vừa chạm mặt anh ta ở ngoài cửa thì tôi đột nhiên nhớ tới bốn tháng trước anh ta với mọi người đến thị trấn tìm em gái. Sau đó mọi người đều từ bỏ hy vọng, dần dần rút lui, chỉ còn lại anh ta cùng đội cứu viện vẫn đang tìm kiếm.”

Khâu Triệt cười một tiếng: “Hình như tôi bị anh ta nghi ngờ rồi.”

Đại Xuyên cũng tán thành: “Nếu là tôi, tôi cũng nghi ngờ cô.”

Khâu Triệt khó hiểu, cố ý nghiến răng nghiến lợi, hung tợn nói: “Trông tôi rất giống hung thủ giết một cô gái trẻ sao? Hơn nữa cô gái kia chết còn chưa điều tra ra rõ nguyên nhân vì sao nữa đấy?!”

Cảm xúc tràn ngập, cô nói xong liền nhấp một ngụm trà ngọt.

Đại Xuyên cười nói: “Bây giờ cô chỉ là kẻ tình nghi của anh ta thôi, nếu cô mà rung động với anh ta thì tôi có trò hay để xem rồi.”

“Anh đến giờ uống thuốc rồi đấy.”

“Không rung động sao? Vậy là tốt nhất, đỡ phải bị đá xong còn phải đến Xigaze chữa thương.”

Khâu Triệt cũng không buồn mắng người nữa, cô muốn hút thuốc.

Thực ra Đại Xuyên nói đúng, nhưng không phải là hoàn toàn đúng, người đàn ông khiến cho Khâu Triệt “bế quan” là một người đàn ông đến từ miền bắc Tây Tạng. Ngoại hình có thể coi là đỉnh cao của một người đàn ông Tây Tạng, Khâu Triệt gặp anh ta trong một quán trà ở Lhasa. Mối quan hệ mập mờ vừa mới bắt đầu thì người đàn ông đó đột nhiên quay về nhà rồi kết hôn…

Con mẹ nó thật buồn cười!

Khâu Triệt không tức giận vì anh ta đã kết hôn, chỉ là không hiểu sao anh ta lại giấu chuyện mình đã có vợ chưa cưới. Sau đó Khâu Triệt đến Xigaze sống một thời gian, không phải là chữa thương mà chỉ là muốn yên tĩnh.

“Không đến nỗi đấy, sắp tới cô định tham gia… Hoạt động gì nhể?”

Lắp bắp một hồi lâu Đại Xuyên cũng không nhớ ra được.

“Điều tra về sự đa dạng của các loài động vật và thực vật hoang dã.”

“Vậy cô ở lại thêm mấy ngày liệu có làm lỡ thời gian xuất phát của cô không?”

“Không sao, tôi xuống Xigaze vẫn sớm.”

Đại Xuyên lấy thuốc lá ra đưa cho cô một điếu: “Xuất phát từ Golmud sao?”

“Ừm, tôi đến thành phố để mua thức ăn, đồ uống, cả thiết bị nữa.”

Nghĩ đến giọng nói khàn khàn của Cam Lâm, Khâu Triệt xua tay, Đại Xuyên lại cất điếu thuốc đi: “Vậy nếu người đàn ông kia lại tìm cô thì cô tính thế nào?”

“Anh ta tên Cam Lâm.”

Khâu Triệt không hiểu sao lại cố ý nhấn mạnh cái tên ấy.

Đại Xuyên không có hứng thú: “Ai quan tâm tên anh ta là gì, vấn đề là cô định làm sao để đối phó đây?”

Đúng rồi, đối phó thế nào đây?

Cần phải đối phó sao?

Khâu Triệt chợt ý thức được hành động châm thuốc của cô trong mắt Cam Lâm có thể là một loại khiêu khích…

Hỏng rồi, chuốc họa vào thân rồi.

Nhìn chằm chằm vào tách trà đã cạn đáy, cô suy nghĩ một lúc rồi cuối cùng nghẹn ngào thốt ra ba chữ: “Tôi không biết.”

Nếu lần gặp gỡ trong trường hợp bình thường chẳng hạn như ở một con phố nhỏ, một nơi danh lam thắng cảnh nào đó, hoặc là ở bữa tiệc của Nghệ Tư Trúc, Khâu Triệt có thể lờ đi sự tồn tại của người đàn ông này. Nhưng nơi bọn họ gặp nhau lại là đại điện Thác Khâm ở chùa Tashilhunpo…

Lại thêm phần tín ngưỡng, Khâu Triệt không biết liệu cô có cái số ấy không, hoặc có khi lại là nghiệt duyên cũng nên.

“Đúng rồi.” Cô nhớ tới cái gì lại hỏi Đại Xuyên: “Cảnh sát hỏi tôi có nhìn thấy xương động vật ở nơi xảy ra vụ việc hay không?”

Đại Xuyên mím môi, im lặng một lúc rồi mới ngẩng đầu lên: “Nghe nói… Tôi chỉ nghe nói thôi.”

“Cái gì?”

“Khi xương cốt của cô gái được phát hiện chúng được đặt cùng với xương của một con vật, tạo thành chữ “người” rất kỳ lạ.”

Nghi vấn càng chồng chất, Khâu Triệt hỏi: “Nhưng cảnh sát nói xương cốt bị động vật gặm, đáng lẽ nó phải nằm rải rác khắp nơi, sao lại có xương động vật ở bên cạnh là như nào?”

Đại Xuyên thở dài: “Là một con linh dương Tây Tạng, tuy con người là động vật cao cấp, nhưng cách thức giết hại lại không khác nhau là mấy, chỉ có hơi phiền phức thôi.”

Khâu Triệt không nói gì nữa, ngả người ra sau tựa đầu vào lưng ghế nhìn chằm chằm trần nhà ố vàng.

Nghĩ lại chuyện xảy ra ngày hôm nay cô không khỏi rùng mình.

Chuyện Đại Xuyên nói chắc hẳn cảnh sát đã biết, nhưng khi họ thẩm vấn Khâu Triệt lại không đề cập đến bất cứ điều gì. Vì vậy để thăm dò cô nên tại hiện trường cảnh sát đã hỏi cô có nhìn thấy xương động vật nào không sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp