Đóa Hồng Nơi Hoang Vu

Chương 16: Tránh gió trong hang động


1 năm

trướctiếp

Sáng sớm hôm sau, theo thường lệ đúng bảy giờ Khâu Triệt bò dậy, mặt chưa kịp rửa đã chạy đến chỗ đêm qua chôn rác.

Bùn đất và rác vương vãi khắp nơi đã đủ để chứng minh tất cả.

Khâu Triệt cực kỳ nghi ngờ có phải Cam Lâm nhân lúc cô và Kỉ Quyên ngủ say, chạy qua đây tự đào ra…

Quên đi, có chơi có chịu, cô đã không còn hy vọng trở thành Trù Thần của một thế hệ nữa rồi, vẫn nên làm trợ thủ chị Quyên thôi vậy.

Rửa mặt xong, cô ngồi xuống ghế bên cạnh bờ sông, hút thuốc, đợi mặt trời mọc, tuy rằng sau mây đen chưa chắc đã có thể nhìn thấy ánh mặt trời.

Phía sau ba chiếc lều màu vàng lần lượt bị gió thổi, lều của Cam Lâm ở góc bên phải, Khâu Triệt ở giữa, chị Quyên thì gần phòng bếp.

Lều của cô đã mở ra, hai cái còn lại thì đóng chặt, nhìn một cái là biết rõ ai đang nằm ỳ.

Khâu Triệt ngồi trên chiếc ghế gập hôm qua Cam Lâm ngồi, nhắm chặt hai mắt, đầu ngón tay còn dư lại nửa điếu thuốc chậm rãi cháy, ngay lúc cô sắp ngủ thì nghe thấy tiếng bước chân, nghe có vẻ như đi về phía bờ sông.

Khâu Triệt mở choàng mắt, tim đập nhanh, cảm giác như sắp nhảy lên cổ họng rồi.

Mấy giây ngắn ngủi, những vật trôi nổi trên sông trôi xa dần dưới ánh mắt lơ đãng của cô...

“Cô thua rồi.”

Cam Lâm đứng trước đầu Khâu Triệt, cúi người nhìn cô.

Đầu tóc rối bù, khuôn mặt mệt mỏi, chỉ có duy nhất cặp mắt kia là trong veo như người đàn ông trong mơ đứng ở điện Tsochin.

Tôi thua rồi… Khâu Triệt lặp lại lần nữa.

Sáng sớm nay, câu thối tha từng khiến cô khinh thường vậy mà lại tái hiện trên người cô.

Có một câu nói gì nhỉ?

“Người yêu trước, là kẻ thua cuộc…” Lời trích dẫn kinh điển không hề lừa cô.

Cam Lâm ngồi xuống bên cạnh, nói: “Tối qua có một con cáo đỏ đến.”

Cáo đỏ là giống loài đẹp nhất trong loài cáo, số lượng ở Yên Chướng Quải ít hơn rất nhiều so với số lượng cáo Tây Tạng, cáo đỏ vẫn luôn là mục tiêu bị loài người săn bắt, bởi vì bộ lông xinh đẹp được dùng làm mũ và quần áo, giống như những kẻ săn trộm đã săn linh dương Tây Tạng vào những năm thập niên tám mươi.

“Nó đến ăn khuya sao?”

“Ừm, ăn xong còn xuống sông uống nước.”

Sau khi thân thiết hơn, hai người bắt đầu móc mỉa nhau, lại không phân cao thấp.

Khâu Triệt thuận tay cầm bao thuốc lá trên bàn lên ném qua, ném xong mới ý thức được là rỗng.

Tối hôm qua lúc đưa cho Cam Lâm vẫn còn đầy, nhưng bây giờ một điếu cũng không còn…

Trước mắt Khâu Triệt thoáng hiện lên cảnh lúc nửa đêm Cam Lâm ngồi cạnh bờ sông, hút hết điếu này đến điếu khác cho đến khi hút hết một hộp.

Đối với chuyện thời gian hóa giải bi thương, có người vượt qua theo giây, có người lại cần mấy tháng, mấy năm, thậm chí suốt đời.

Khâu Triệt không xác định Cam Lâm cần bao lâu, nhưng ít nhất trạng thái nhìn từ bên ngoài vẫn không tệ của thì anh vẫn chưa thoát ra được đám sương mù đó.

“Cam Lâm.”

“Hả.” Anh nắm lấy bao thuốc.

“Anh như này không ổn.”

“Cái gì?”

Cam Lâm cười giả ngu, nốt ruồi dưới mắt khẽ di chuyển, khiến người ta không rời mắt nổi.

Khâu Triệt ngồi dậy, nhìn thẳng vào anh: “Anh cần phải ngủ thật tốt.”

“Tôi cũng muốn ngủ.” Cam Lâm bóp giữa mày hai cái, muốn khiến bản thân trông tỉnh táo hơn đôi chút.

“Có một năm tôi tổ chức một triển lãm dạng nhỏ.”

Cam Lâm ngẩng đầu, giữa hai lông mày giãn ra.

Khâu Triệt tiếp tục nói: “Một tháng trước khi triển lãm diễn ra tôi rất lo lắng, tôi bị mất ngủ thời gian dài, cứ cảm thấy lý lịch cá nhân không đủ, sợ gặp phải chê trách, nhưng người giúp tôi tổ chức triển lãm nói, anh ấy bỏ vốn tổ chức triển lãm, nếu như có người thích tác phẩm của tôi thì có thể mua luôn, số tiền này anh ấy sẽ mang đi quyên góp toàn bộ, đối tượng quyên góp sẽ do tôi chọn.”

“Cô đồng ý hả.”

“Ừ, lúc đó tôi nghĩ, ít ra còn có thể giúp người khác, cớ sao lại không làm.”

Khâu Triệt nói đến đây lại liếc nhìn hộp thuốc lá một cái: “Sau khi triển lãm kết thúc chứng mất ngủ của tôi cũng hết.”

“Tại sao?”

“Hóa ra người đứng sau giúp tôi tổ chức triển lãm là anh trai tôi, nực cười không?”

Trong phút chốc ánh mắt của Cam Lâm bị Khâu Triệt bắt được, hiển nhiên anh cũng bất ngờ.

“Sau này tôi rời khỏi Thượng Hải, mấy năm nay rất ít khi về nhà.”

Chuyện này Khâu Triệt chưa bao giờ nói với bất cứ người nào, mỗi khi có người nhắc đến buổi triển lãm kia cô đều không tiếp lời, nếu như Nghệ Tư Trúc dồn hết sức muốn mang lại danh tiếng cho cô của thời niên thiếu thì cô có giải thích thế nào, ở trước mặt người khác cũng đều là khoe khoang.

Cho dù sau này tác phẩm của cô có đạt được mấy giải thưởng, cũng không cách nào xóa đi ảnh hưởng của việc này với cô.

Thành danh từ khi còn trẻ chưa chắc đã là chuyện gì tốt, ít nhất đối với cô mà nói thì là không phải, bởi vì không cần thiết.

“Tôi xem qua tác phẩm của cô rồi.” Cam Lâm nói.

Khâu Triệt cười một tiếng: “Chị Quyên cho anh xem hả?”

“Ba năm trước, buổi triển lãm ở Thượng Hải.”

Khâu Triệt hoàn toàn chết lặng.

“Lúc đó không biết cô, bây giờ biết rồi.”

“…”

Ba năm trước, ba năm trước, cho nên lần ở điện Tsochin đó không phải lần đầu tiên bọn họ gặp nhau?

Khâu Triệt không khỏi cười một tiếng: “Có chơi có chịu, sau này tôi chỉ phụ trách trợ giúp.”

Cam Lâm đứng dậy khỏi ghế gấp, quay đi.

“Tôi đi làm bữa sáng.” Anh nói.

Khâu Triệt lại đốt một điếu thuốc, hướng về phía nước sông cuồn cuộn đáp lại anh một tiếng: “Được.”



Sự thật chứng minh nhận thua là đúng, tay nghề của Cam Lâm thực sự mạnh hơn cô, còn nhận được sự công nhận của Kỉ Quyên.

Sau bữa sáng Khâu Triệt và Cam Lâm thay quần áo làm việc, đi kiểm tra trục trặc của máy quay số ba, từ sau khi lắp đặt đến tối hôm qua, hình ảnh trả về vẫn rất bình thường, sáng nay đột nhiên bị hỏng, giống như đứa trẻ giận dỗi vậy.

Mỗi một doanh trại lúc đi ra ngoài làm việc đều phải để một người ở lại trực, hai người trẻ tuổi để Kỉ Quyên ở lại, đúng lúc cô ấy muốn viết luận án, đợi sau này báo cáo dùng.

Đa phần điểm theo dõi đều nằm trên núi đường không dễ đi, buổi sáng lúc ra ngoài trời còn nắng chang chang, đợi lúc bọn họ sắp leo đến đỉnh núi trời thì bắt đầu u ám, gió to rít gào, Khâu Triệt được Cam Lâm đưa đến một hang động để tránh gió.

Bình thường ở bên cạnh hang động này có rất nhiều động vật tụ tập, phân và nước tiểu để lại rải rác khắp nơi, mùi bốc lên xung quanh rất khó ngửi. ( truyện trên app T𝕪T )

Khâu Triệt vừa ngồi xổm xuống đã thấy cạnh giày có một cái xương sọ, xương sọ của cừu, liền với sừng cừu, xương sọ chỉ to hơn nắm tay của cô một chút.

Sừng dê rất đẹp, cong ra phía ngoài, hiện ra dáng vẻ của đao rựa.

Cởi mặt nạ bảo hộ xuống, Cam Lâm thở hổn hển, hỏi: “Không sao chứ?”

“Không sao.”

“Sao vậy?”

Cam Lâm tưởng cô bị thương ở đâu, nhìn cô chằm chằm.

Khâu Triệt chỉ về phía xương sọ bên chân, Cam Lâm thò người ra trước nhìn, đè vào đầu gối Khâu Triệt, vươn tay cầm xương cừu lên, cẩn thận tỉ mỉ.

“Là cừu Bharal.”

“Sao anh biết?”

Anh nhíu mày: “Cô đừng quên tôi làm nghề gì.”

Nhiếp ảnh gia động vật hoang dã, mấy hôm nay Cam Lâm gần như đều đang làm cu li, Khâu Triệt suýt chút nữa xem nhẹ chức vụ của anh.

“Đây hình như là một con cừu Bharal già, sừng của những con cừu Bharal khác không cong như vậy.

“Đặt xuống đi, cẩn thận có vi khuẩn gì đó.”

“Khô như vậy, chắc đã chết lâu lắm rồi, không sao.”

Khâu Triệt cũng tháo mặt nạ bảo hộ xuống, nhìn sương mù và tro bụi trước mắt, nói: “Tôi thấy hình như sắp mưa rồi, chúng ta không mang áo mưa.”

Cam Lâm nhìn lên trời: “Chưa chắc đã mưa đâu.”

Thực sự không chắc, thời tiết bên này không ai nói chính xác được.

“Nếu mà mưa, thì tốt nhất đợi chúng ta lắp đặt xong thiết bị rồi hãy mưa.”

“Đợi một chút đi, chờ gió nhỏ đi đã rồi nói tiếp.”

Cam Lâm lấy mũ xuống, trải trên mặt đất, Khâu Triệt chỉ cảm thấy trọng tâm không vững, đặt mông ngồi xuống.

“Cô làm gì thế?!”

“Ngồi xổm mệt.”

Lúc này Khâu Triệt mới phát hiện dưới mông cô là mũ của Cam Lâm, cô vừa muốn đứng lên, nhưng lại dừng lại, bởi vì Cam Lâm đang dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô, giống như đang nói: “Cô dám đứng lên thử xem!”

“Vậy anh ngồi của tôi đi.”

Khâu Triệt đưa tay cởi dây mũ, nhưng Cam Lâm ngồi luôn xuống, hoàn toàn không quan tâm có bẩn hay không.

Hai người bọn họ dựa vào bức tường bên trong hang động, quần áo vang lên tiếng “Sột soạt” theo chuyển động của cơ thể, Khâu Triệt vô thức nhìn về phía đôi chân dài thẳng tắp giống như cây bạch dương của Cam Lâm.

Thượng Hải có cây bạch dương sao? Cô không có ấn tượng gì nữa, cô chỉ nhớ lá cây rộng lớn của cây ngô đồng Pháp.

Cam Lâm mân mê trái phải xương sọ trong tay, nói: “Trên thân cừu Bharal phân lớn là màu nâu xám, đây cũng là màu để tự vệ của nó, cộng thêm cấu tạo cơ thể đặc biệt có thể leo lên trên tảng đá, động vật ăn thịt rất khó phát hiện.”

“Vậy không phải là không có khắc tinh gì rồi hay sao?”

“Nó có một khuyết điểm trí mạng.”

“Là gì thế?” Khâu Triệt cảm thân bản thân như quay lại lúc nhỏ, ngồi trong phòng khách xem giải thích của < Thế giới động vật >.

“Lúc chạy trốn luôn rất thích quay đầu lại nhìn.”

Tò mò khiến cho động vật ăn thịt có cơ hội đuổi bắt, kẻ địch chân chính của cừu Bharal thật ra là chính mình.

“Cho nên phải dũng cảm đi về phía trước, đừng quay đầu.”

Câu này của Cam Lâm bề ngoài giống như đang nói cừu Bharal, nhưng Khâu Triệt luôn cảm giác là đang nói cho bản thân anh, hoặc là cũng nói cho Khâu Triệt.

Cam Lâm lấy ly nước từ trong ba lô ra, Khâu Triệt cũng lấy ra theo.

Anh liếc mắt một cái: “… Rất có cảm giác lịch sử.”

Khâu Triệt cười cười: “Là anh tôi mua đó.”

“Giúp cô tổ chức triển lãm kia hả? Anh ruột sao?”

“Không phải.” Khâu Triệt uống mấy ngụm nước, nói: “Con trai của em trai của mẹ nuôi tôi, sau khi bố nuôi qua đời, tôi được gửi nuôi tại nhà anh ấy.”

Gửi nuôi… Khâu Triệt nói một cách tự nhiên.

Trước đây cho dù người đó có thân đến đâu cô cũng không nhắc đến chuyện trong nhà, nhưng cô lại nói với Cam Lâm.

Khoảnh khắc bật thốt ra, cô không hối hận mà chỉ có mong muốn được bày tỏ nhiều hơn.

Cam Lâm nhìn gò má của Khâu Triệt, một giây, hai giây, sau đó tầm mắt quay trở lại phía trước.

Dư quang của Khâu Triệt có thể cảm nhận được, nhưng cô cố ý không đáp lại.

Ánh mắt không giao nhau, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, không phải lúc nào cũng có cảm giác gặp kỳ phùng địch thủ, cho nên cô hưởng thụ kiểu nhìn chăm chú ngắn ngủi này.

Mây đen trên đầu nhanh chóng di chuyển, đến rất nhanh mà tan đi cũng nhanh.

“Có thể đi được rồi.” Anh đứng lên, đưa tay về phía Khâu Triệt.

“…”

Lúc cô do dự Cam Lâm cũng không nhìn cô, anh cứ nhìn xuống chân núi.

Thời gian không cho phép Khâu Triệt tiếp tục dừng lại, cô đưa tay ra, cầm lấy, Cam Lâm kéo cô đứng dậy.

Khâu Triệt không nghĩ tới lúc cô không chú ý, vậy mà Cam Lâm lại xách theo xương sọ của cừu Bharal cùng lên đường, đợi kiểm tra xong trục trặc của máy số ba, anh để xương sọ đặt trên chóp máy giống như hoàn thành một nghi thức nào đó vậy.

Thực ra ở Yên Chướng Quái nhìn thấy xương của động vật cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, cũng không nhất quyết phải nghiên cứu kỹ nguyên nhân cái chết, mạnh được yếu thua của môi trường tự nhiên thôi, giống như thế giới loài người vậy, mỗi ngày đều có người sinh ra và có người chết đi, cộng sinh hài hòa, hỗ trợ lẫn nhau.



“Trời trong rồi kìa.”

Khâu Triệt đưa lưng về phía máy số ba, ngẩng đầu nhìn trời, tuy là trời chỉ trong khoảng trên đầu cô thôi.

“Về thôi.” Cam Lâm đeo ba lô lên, đến buổi chiều anh còn phải qua đây lặp thêm tấm pin mặt trời.

“Cam Lâm.” Khâu Triệt có hơi muốn nói lại thôi.

“Nói đi.”

“Cảnh sát Thường nói với anh chưa? Bộ dạng khi phát hiện xương cốt của Cam Tinh ấy.”

Cam Lâm có hơi ngoài ý muốn: “Sao cô biết?”

“Đại Xuyên nói cho tôi biết, chính là chủ quán trà ngọt đấy, anh gặp rồi.”

“Ừ, gặp rồi.” Chân mày của Cam Lâm càng nhíu chặt hơn.

Mặc dù trông vẻ ngoài Đại Xuyên bình thường, nhưng anh ta luôn có thể để lại cho người khác ấn tượng sâu sắc, bởi vì sự dí dỏm hài hước, đi đến đâu cũng ồn ào.

“Nhưng mà… Sao Đại Xuyên lại biết?”

“Hả?” Khâu Triệt sửng sốt.

“Sao anh ta lại biết chuyện hài cốt của Cam Tinh?”

“Anh ấy nghe nói.”

“Nghe ai nói?”

Khâu Triệt bị Cam Lâm hỏi đến đơ người, đỉnh núi gió to, cô kéo nhẹ mặt nạ bảo hộ, lắc đầu.

Vừa gặp phải vấn đề của Cam Tinh, dường như Cam Lâm trở nên cực kỳ mẫn cảm, nhưng mỗi lần mẫn cảm đều không phải là vô cớ gây rối.

“Tôi cảm thấy nơi nhỏ như này, chắc chắn sẽ không hay xảy ra án mạng đâu, lúc tìm thấy hài cốt chắc là có dân du mục nhìn thấy rồi, du khách và người bản địa đều thích đến quán trà ngọt của Đại Xuyên, nói không chừng tin tức truyền ra từ đó.”

Cam Lâm cúi đầu giống như đang suy nghĩ gì đó, miệng mím chặt.

Trên đỉnh đầu, một con chim lớn sải cánh bay qua, Khâu Triệt không nói được tên của nó, chỉ nhìn thấy móng vuốt của nó giống như một cái móc câu bình thường, như thể chuẩn bị sà vào mổ bất cứ lúc nào.

“Đại bàng vàng.”

Cam Lâm nói.

Mỗi lần Khâu Triệt có vấn đề gì, anh đều có thể nhanh chóng bắt được, nếu như anh muốn đưa ra lời giải đáp thì chắc chắn anh sẽ nói.

Nói xong anh đột nhiên ngồi xuống đất, dáng vẻ yên lặng có hơi đáng sợ.

“Sao vậy?” Khâu Triệt cũng ngồi xuống.

“Từ khi cảnh sát nói cho tôi biết hài cốt của Cam Tinh ở cạnh một con linh dương goa đã định trước là sẽ không đơn giản rồi.”

Chắc hẳn lúc đó giống như Cam Lâm và Khâu Triệt nghĩ, nếu hình thù chữ “Người” đó nếu không phải do người làm, thì chỉ có thể là dấu vết của thần.

Cam Lâm kéo mặt nạ xuống, lộ ra sống mũi thẳng tắp, nói: “Chắc có lẽ hung thủ muốn biểu đạt ý gì đó, hoặc là đang khiêu khích.”

“Khiêu khích?” Khâu Triệt không hiểu.

Khiêu khích với chính nghĩa của loài người và quy luật thiên nhiên.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp