Đóa Hồng Nơi Hoang Vu

Chương 15: Đánh cược không?


1 năm

trướctiếp

Edit: An

Sau bữa sáng được đón tiếp nồng nhiệt, anh Đại Nhân đưa hai vị chuyện gia, Bành Giai Minh, còn có Cam Lâm đi lên trên núi lắp máy theo dõi.

Mỗi một doanh trại cần phải lắp bốn cái camera ở các phương hướng khác nhau, có hai loại thiết bị giám sát, một loại là máy theo dõi thời gian thực, có thể giám sát thời gian thực, truyền video về doanh trại, một loại khác là camera hồng ngoại, được lắp đặt ở một số địa điểm được chỉ định.

Đợi sau khi lắp đặt xong, mỗi ngày người trong doanh trại đều phải kiểm tra máy theo dõi thời gian thực để thu thập tư liệu từ video, xem trong đó có quay được động vật hoang dã đặc biệt không, ví dụ như mấy con báo tuyết, hươu môi trắng.

Tấm năng lượng mặt trời còn có tấm ván để cố định giá đỡ cần có nhân lực để khiêng lên núi, với độ cao hơn bốn nghìn mét so với mặt biển, đi lại hai bước thôi đã thở dốc, chứ đừng nói đến việc phải khiêng một vật nặng như vậy lên núi.

Khâu Triệt và Kỉ Quyên không khiêng nổi, chỉ có thể hỗ trợ cầm một chút đồ tùy thân như túi và đồ uống của mọi người.

Bận rộn suốt ba ngày, cuối cùng thiết bị của doanh trại số một cũng đã được lắp đặt hoàn tất và cũng đã đến lúc mấy người thầy Trịnh rời đi, dựa theo quyết định trước đó thì Cam Lâm sẽ đến đó cùng bọn họ.



Sau khi bọn họ rời đi, Khâu Triệt và Kỉ Quyên bắt đầu sắp xếp doanh trại, thu dọn đồ đạc, tuy thời gian của dự án lần này chỉ kéo dài một tháng, nhưng mọi thứ đều phải làm đúng theo tiêu chuẩn, rác thải nhà bếp phải được chôn lấp đúng cách, phân loại các rác thải khác và thống nhất xử lý.

Buổi trưa, Khâu Triệt pha bột yến mạch cho hai người ăn, bởi vì không quá đói, cho nên bữa trưa được đơn giản hoá.

Hai người bưng bát, ngồi bên bờ sông vừa ăn vừa tám chuyện.

Từ nhỏ Khâu Triệt đã được bố mẹ nuôi giáo dục khi ăn không được nói chuyện, sau này đến nhà Nghệ Tư Trúc vẫn giữ thói quen như vậy, nhưng mà mấy năm đến Đại Tây Bắc, bữa ăn không cố định, mỗi lần ăn cơm chung có đủ loại người đến từ trời nam biển bắc, từ từ cô cũng bằng lòng nói mấy câu với mọi người trong lúc ăn cơm.

“Tiểu Khâu, mãi mà chị chưa hỏi được em, em là người ở đâu thế?”

“Nhà em ở Thượng Hải.”

Bố mẹ nuôi vẫn luôn ở Thượng Hải, nhà Nghệ Tư Trúc chuyển đến từ Ôn Châu vào lúc Nghệ Tư Trúc bảy tuổi.

Kỉ Quyên cười cười: “Nghe nói con gái Thượng Hải các em không gả ra ngoài, có đúng không thế?”

“Chắc là không đâu, em không thường xuyên ở nhà nên cũng không rõ lắm.”

“Khi nào em sẽ tổ chức triển lãm tiếp thế? Chị Quyên bỏ vốn, giúp em làm một buổi triển lãm toàn quốc luôn.”

Khâu Triệt suýt thì bị sặc: “Chị Quyên chị cứ nói đùa, tác phẩm của em không nhiều, cũng không xuất sắc, không đủ tư cách để triển lãm toàn quốc đâu.”

Kỉ Quyên nhìn về phía tay đang cầm thìa của Khẩu Triệt, nói: “Chị đã xem qua tác phẩm của em rồi, cô nhóc như em không nghịch dây thép gai thì là nghịch vụn thủy tinh, có hơi phản nghịch nha!”

“Làm bừa thôi ạ.”

Thứ linh cảm này rất khó nói, người khác chưa chắc đã hiểu được, bạn cũng chưa chắc đã giải thích rõ ràng được, nghìn người muôn mặt, muốn tưởng tượng và lý giải thế nào đều có khả năng.

“Có phải người làm nghệ thuật đều như thế này không?”

Khâu Triệt không hiểu: “Như thế nào co?”

“Sống trong thế giới của mình, không có chút hứng thú nào với người khác.”

Khâu Triệt cúi đầu: “Chị Quyên, em không phải nhà nghệ thuật, chỉ là lúc rảnh rỗi lại thích nặn ít đồ thôi.”

“Nhưng em đúng là như thế.”

“À không.” Khâu Triệt giật nhẹ khóe miệng: “Em có hứng thú với rất nhiều người.”

“Chỉ là biểu hiện giống như không hứng thú, đúng không?”

Hai người nhìn nhau cười một cái, mùi bột yến mạch xua tan mây đen trên trời, khiến buổi trưa này trở nên ngọt ngào.

“Tính cách này của em rất giống với bạn trai cũ trước đây của chị.”

“Em á?” Khâu Triệt chỉ chỉ chính mình.

Kỉ Quyên gật đầu: “Anh ấy là một họa sĩ, chị từng điên cuồng say mê khuôn mặt và tài hoa của anh ấy, chỉ là yêu đương không bao lâu thì anh ấy đã đá chị đi rồi.”

Khâu Triệt không nhìn thấy sự đau khổ trên mặt Kỉ Quyên, mà là sự lưu luyến đối với người đàn ông kia.

“Trên người anh ấy có một cảm giác mỏng manh, khiến người ta vô cùng say mê, sẽ không tự chủ được muốn đến gần, muốn bảo vệ, chị muốn bảo vệ anh ấy, nhưng đó chỉ là mong muốn đơn phương của chị, anh ấy không cần sự say mê của một người phụ nữ mạnh mẽ, điều kiện nhà chị quả thật không tệ, sự mạnh mẽ của chị hình như sinh ra đã có sẵn, tính cách trời sinh thì thay đổi thế nào đây? Không thay đổi được nên chỉ có thể đánh mất anh ấy.”

Khâu Triệt thường nghe người khác kể về chuyện tình yêu của họ, trong quán rượu nhỏ ở Lhasa và Xigaze cô đã nghe qua quá nhiều câu chuyện vô lý và đau lòng, tuy rằng sau đó lúc mọi người gặp lại cũng không nhận ra, nhưng hàm nghĩa của sự mạnh mẽ phủ nhận là che đậy, sau khi uống rượu sẽ nói lời thật lòng, Khâu Triệt tin tưởng lời nói của bọn họ sau khi say rượu.

“Dù sao thì cả đời này chị xác định không kết hôn rồi, thích ai yêu thì yêu.”

Phú bà có tiền thì cần gì phải kết hôn.

“Em thì sao? Có thích người nào chưa?”

“Không có.”

“Mau yêu đương đi, đang độ thanh xuân, rảnh rỗi vậy làm gì! Tuyệt đối đừng lãng phí.”

Vậy cũng phải có đối tượng chứ đúng không? Khâu Triệt uống nốt một ngụm yến mạch, lời muốn nói cũng nuốt xuống theo.

“Vốn dĩ chị còn định tác hợp cho em và Cam Lâm cơ, ai mà biết được cậu ta lại bảo chưa nghĩ đến chứ.”

“…”

Khẩu Triệt cảm thấy quá nửa là Kỉ Quyên không có lòng tác hợp, mà là buồn chán, muốn góp vui thôi.

“Chị Quyên, tâm trạng Cam Lâm gần đây không thích hợp để yêu đương đâu, con người em… Bản thân cũng không thích hợp để yêu đương.”

Khâu Triệt cứ tưởng là nói như vậy Kỉ Quyên sẽ dừng lại ở đó, không ngờ cô ấy không nhắc Cam Lâm nữa, mà chuyển hứng thú lên người mình.

“Vì sao em không thích hợp để yêu đương thế?”

Khâu Triệt cười một tiếng: “Không có phúc để hưởng thụ.”

“Đừng mà, tuổi còn nhỏ mà em cứ làm như sắp đi tu vậy.”

Cô không muốn nói sâu nên chỉ cười “Hì hì”: “Chị ăn xong chưa? Em đi rửa bát.”

Khâu Triệt cầm lấy bát rỗng trong tay Kỉ Quyên, đứng dậy đi vào phòng bếp.



Cả ngày, tất cả vật tư và thiết bị của doanh trại số một đều được lắp đặt hoàn tất, cả doanh trại nhìn có vẻ giống một căn cứ nghiên cứu, chim sẻ tuy nhỏ nhưng có đủ ngũ tạng.

Lúc mặt trời sắp lặn Cam Lâm ngồi trên tàu đệm khí quay lại, quần áo trên người toàn là bùn và bụi, trái lại mặt anh lại sạch sẽ, bởi vì có mũ và mặt nạ bảo hộ che chắn.

“Về rồi sao? Mệt lắm rồi đúng không?” Kỉ Quyên đi từ phòng bếp ra đón anh.

“Không mệt.”

Cam Lâm kéo tàu đệm khí lên bờ, dùng dây thừng cố định lại, Kỉ Quyên quan sát anh từ trên xuống dưới, nói: “Đúng là trai đẹp mà, dù toàn thân có toàn bùn thì vẫn cứ đẹp trai như vậy.”

Tuy quần áo toàn là bùn, nhưng túi camera lại rất sạch sẽ, không dính chút bùn nào.

Cam Lâm cười cười, quay người nhìn xung quanh: “Khâu Triệt đâu rồi?”

“Em ấy đang nấu bữa tối.”

“… Hay là để tôi làm cho.”

Sandwich buổi sáng hôm đó hơi mặn, nhưng không ai nói mà ai cũng thống nhất khen ngon. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Kỉ Quyên đính chính cho Khâu Triệt: “Có ai sinh ra đã là đầu bếp đâu?! Phải tin tưởng em ấy.”

Vẻ mặt Cam Lâm lo lắng, anh không cả kịp thay quần áo đã chạy ngay vào phòng bếp.

Khâu Triệt đang rửa rau, doanh trại không có tủ lạnh, cho nên phải ăn mấy loại thức ăn không để được lâu trước.

“Để tôi làm cho.”

Khâu Triệt theo tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy Cam Lâm đứng ở bên cạnh: “Anh bị rái cạn cướp đấy à.”

Anh gãi đầu một cái: “Hình như thế.”

Kỉ Quyên đi vào theo, đuổi Cam Lâm đi ra ngoài: “Em mau đi về tắm rửa đi, để chị và Tiểu Khâu làm là được.”

Khâu Triệt tiếp tục cúi đầu rửa rau, Kỉ Quyên nấu cơm, bóng dáng bận rộn của hai người thêm chút dư vị nhân gian ít ỏi cho chạng vạng tối ở Yên Chướng Quải.

Mấy phút sau, Cam Lâm thay một bộ quần áo sạch sẽ đi vào, Khâu Triệt nhận ra đó là bộ tối hôm qua anh mặc ở bờ sông, Cam Lâm đi đến phía sau Khâu Triệt, nhìn cô dùng dao một cách vụng về.

“Để tôi thái cho.”

Không đợi Khâu Triệt trả lời, Cam Lâm đã túm góc áo cô, kéo cô sang một bên, cầm dao bắt đầu thái thịt.

“Thái mỏng thôi.” Khâu Triệt nhắc nhở.

“Ừm.”

Kỹ thuật dùng dao của Khâu Triệt thật sự không thạo, nhưng lại rất ra dáng chỉ huy.

Hai người phụ nữ một trái một phải nhìn chằm chằm Cam Lâm, anh không chút hoang mang, kỹ thuật dùng dao cực kỳ thuần thục, Khâu Triệt càng thêm nghi ngờ thân phận không chỉ có mỗi nhiếp ảnh gia.

Bữa tối có hai món ăn và một canh, còn có cơm được nấu trong nồi áp suất tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, nghe Kỉ Quyên nói, vật tư lần này bọn họ mang theo có một số là do các nhà hảo tâm trong xã hội quyên tặng, ví dụ như những bao gạo Vũ Xương này, vừa ngửi mùi đã biết là loại gạo chính gốc.

Ba người đặt bàn ăn cạnh bờ sông, nhìn đỉnh núi có nửa là cỏ xanh nửa là mỏm đá nham thạch trơ trọi phía đối diện, ăn rất thoải mái.

Lúc ăn cơm không có ai nói chuyện, đợi sau khi ăn xong mới bắt đầu trò chuyện.

“Cam Lâm, bên kia dựng lều xong chưa?”

“Tàm tạm rồi, mấy dân du mục hôm qua đến giúp đỡ đều ở, lúc tôi đi bọn họ đang làm nốt đoạn cuối.”

Kỉ Quyên “Hử?” một tiếng: “Vậy cậu chỉ dựng lều thôi sao cả người toàn bùn thế?”

Cam Lâm dựa vào ghế gập, có thể quá thoải mái, mắt không tự chủ nhắm lại: “Muốn xuống sông bắt cá ý mà.”

Hai mắt Kỉ Quyên tỏa sáng: “Bắt được không?”

Khẩu Triệt cười một tiếng: “Nếu như bắt được thì tối nay đã không cần ăn rau xào thịt rồi.”

Cam Lâm quay đầu đi, suy nghĩ bay xa, từ từ ngủ thiếp đi.



Bữa cơm chỉ có ba người nên phòng bếp cũng khá dễ dọn dẹp, Kỉ Quyên không để Khâu Triệt nhúng tay, một mình rửa sạch bát đũa, Khâu Triệt đứng bên cạnh im lặng nhìn.

“Có phải Cam Lâm ngủ rồi không? Em đi tìm cái áo đắp lên cho cậu ấy đi, đừng để cậu ấy bị ốm.”

Kỉ Quyên nhìn quanh bờ sông hai lần, nói với Khâu Triệt.

“Dạ.”

Cô đi đến lều của Cam Lâm, kéo khóa ra, Khâu Triệt nhìn thấy áo khoác để ở góc lều, cô cúi người, lúc lấy áo ra nhìn thấy áo ba lỗ và quần lót được xếp gọn gàng ở phía dưới.

Khâu Triệt chỉ liếc một cái, nhịp tim không tự chủ được tăng nhanh.

Mau đi thôi mau đi thôi! Cô hít sâu một hơi kéo khóa lều lên.

Ôm lấy áo khoác, Khâu Triệt rón rén đi đến bên bờ sông, nhẹ nhàng đắp lên cho Cam Lâm.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô ngồi xuống bên cạnh, đốt điếu thuốc, tiếng nước chảy liên tục là một thứ vũ khí thôi miên rất sắc bén, nhưng cô chẳng hề muốn ngủ.

Bởi vì cảm giác căng thẳng tim đập nhanh ban nãy vẫn chưa hoàn toàn hết…

Dựa vào cái ghế gập cùng loại với anh, Khâu Triệt vô thức nhìn về phía Cam Lâm, mặt nghiêng của người đàn ông này khi ngủ cũng có sức hấp dẫn như vậy, sống mũi cao thẳng giống như ngọn núi đối diện bờ bên kia, chân dài duỗi ra, giày thể thao dính đầy bùn đất đạp trên mặt đất.

Vừa hút được một hơi, Kỉ Quyên từ phòng bếp đi ra, ngồi xuống: “Tiểu Khâu, con gái hút thuốc ít thôi.”

Giọng của cô ấy rất nhỏ nhẹ, sợ làm ồn đến Cam Lâm.

“Dạ vâng.”

Lời khuyên này luôn có người nói với Khâu Triệt, mỗi lần cô đều ngoan ngoãn trả lời, nhưng chưa bao giờ thay đổi.

“Có cần gọi anh ấy về lều ngủ không?”

Kỉ Quyên nhìn chằm chằm mặt Cam Lâm, muốn xác nhận xem anh tỉnh hay chưa.

“Tỉnh thì không ngủ được nữa đâu, cái áo khoác kia rất ấm, để cậu ấy ngủ đi.”

Sau khi “Rì rầm.” tám chuyện mấy câu hai người không nói gì nữa, Khâu Triệt hút thuốc, Kỉ Quyên chơi game offline trong điện thoại.

Lúc trời sẩm tối Cam Lâm cuối cùng cũng tỉnh, anh chậm chạp xoay người, mở mắt nhìn thấy Khâu Triệt, nói: “Cho tôi một điếu thuốc.”

Kỉ Quyên đặt điện thoại xuống: “Tỉnh rồi à?”

“Ừm.”

Khâu Triệt cho bật lửa vào hộp thuốc lá ném qua chỗ anh, bao thuốc lá rơi vào ngực Cam Lâm, anh dùng một tay rút ra một điếu thuốc, châm lửa, nửa bao thuốc lá mở ra và bật lửa lẳng lặng nằm trước ngực anh.

“Nếu không phải núi cao đường xa thì Yên Chướng Quải sẽ là một nơi rất tuyệt vời.” Kỷ Quyên duỗi người, nhìn nước sông chảy siết cảm khái.

Tiếng bật lửa bật lên cùng với khói thuốc hít vào rồi nhả ra, Cam Lâm nói: “Nếu không phải núi cao đường xa thì Yên Chướng Quải sẽ không bảo tồn được một môi trường sinh thái có hệ thống hoàn chỉnh như vậy.”

Lời nói xen lẫn với hơi thở mang mùi khói thuốc khiến Khâu Triệt nghe ngứa cả lỗ tai, ma xui quỷ khiến cô lắc đầu, muốn cắt đứt loại phản ứng sinh lý theo bản năng này.

“Cậu nói đúng.” Kỉ Quyên tán thành.

Lời của Cam Lâm chính là mục đích chuyến đi này của bọn họ, điều tra chủng loại và số lượng động thực vật hoang dã.

Muốn dựa bảo vệ giống loài quý hiếm thành công thì phải dựa trên sự hiểu biết khoa học đối với các loài, cho nên thu thập tin tức về chỗ ở cực kỳ quan trọng, dùng số liệu để nói chuyện sẽ khiến cho chính phủ và người dân coi trọng việc bảo vệ Yêu Chướng Quải, càng không thể thực hiện bất kỳ công trình phá hủy môi trường sinh thái nào ở chỗ này.

“Chúng ta quay về thôi, có muỗi rồi.”

Kỉ Quyên thuộc nhóm máu O, cực kỳ hút muỗi.

Cô ấy đứng dậy, phát hiện hai người còn lại không động đậy thì cũng mặc kệ, một mình quay về lều trước.

“Hôm nay anh không xuống sông bắt cá đâu đúng không?” Khâu Triệt hỏi.

Hộp thuốc lá trong tay Cam Lâm xoay qua xoay lại: “Sao cô đoán được vậy?”

“Anh là kiểu người bỏ việc không làm, xuống sông bắt cá sao?”

Cam Lâm cười hừ một tiếng, đứng dậy đi đến bên cạnh Khâu Triệt, lấy áo khoác gió đắp lên người cô.

Nhiệt độ cơ thể của Cam Lâm truyền qua, còn có mùi trên người anh.

“Anh không lạnh sao?” Khâu Triệt hỏi.

“Không lạnh.”

Cam Lâm lại quay về nằm, giữ nguyên tư thế ban nãy, trong tay vẫn nắm chặt bao thuốc lá.

“Tôi leo núi tìm tín hiệu.”

Anh nói.

Khâu Triệt nhớ đến đôi giày dính đầy bùn sáng nay lúc anh trở về, chẳng nhẽ cũng giống như vậy?

“Vậy anh tìm được chưa?”

“Một chút, gọi một cuộc điện thoại cho cảnh sát Thường.”

“Có tiến triển gì không?”

Cam Lâm lắc đầu.

Bầu không khí trò chuyện bỗng nhiên bị màn đêm kéo đi, bao phủ bởi một màn sương mù kéo dài.

“Đừng sốt ruột, đợi thêm đi.”

Không phải Khâu Triệt bi quan, khu không người vốn dĩ không có lấy một bóng người, muốn tìm kiếm manh mối đâu có dễ dàng như vậy.

Sau một lúc im lặng, Cam Lâm hỏi: “Rác phòng bếp chôn chưa vậy?”

“Vẫn chưa.”

“Tôi đi chôn đã.”

Khâu Triệt đứng dậy đi cùng anh: “Chôn ở đâu thế?”

Mấy hôm trước đều là Bành Giai Minh đi chôn nên không có ai chú ý vị trí cụ thể.

“Cô chọn một chỗ đi.” Cam Lâm giao quyền lựa chọn cho Khâu Triệt.

“Có yêu cầu gì không?”

“Có một cái.”

Khâu Triệt đi nhanh hai bước đuổi kịp anh, nghe thấy anh nói: “Tốt nhất đừng để động vật đào ra được.”

… Yêu cầu cũng không cao thật.

Rác phòng bếp chỉ có một chút, nhưng cũng không thể tùy tiện vứt lung tung.

Một tay Cam Lâm cầm cái thùng, một tay cầm xẻng, đi theo phía sau Khâu Triệt, đợi cô chọn chỗ.

“Chỗ này đi.”

Vị trí cách doanh trại một trăm mét, Khâu Triệt dẫm dẫm dưới chân.

Cam Lâm đặt thùng xuống: “Chắc chắn chưa?”

“Chắc chắn.” Khâu Triệt rất tự tin, cô mở đèn pin lên, chiếu sáng cho anh.

Cam Lâm chỉ đào hai xẻng thì dừng lại, nhìn Khâu Triệt, mặc dù trong đêm tối ánh mắt của anh không rõ ràng, nhưng đối với Khâu Triệt mà nói loại ánh mắt này giống như một tia sáng trong đêm tối, lần lượt đánh lên trên người cô.

“Đánh cược không?”

“Cược cái gì?”

“Cược xem chỗ này có bị động vật đào ra không?”

Khâu Triệt không cho phép người khác nghi ngờ: “Chắc chắn là không có!”

Cam Lâm cười một tiếng, cô lại rùng mình một cách khó hiểu, có dự cảm không tốt lắm.

“Nếu như mà bị đào ra thì bắt đầu từ ngày mai cô đừng nấu ăn nữa.”

“…”

Ánh sáng trắng lạnh của đèn pin chiếu lên mặt Cam Lâm, anh nhếch khóe miệng giống như đang ám chỉ cái gì.

Khâu Triệt có một dự cảm, anh thắng chắc rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp