Đóa Hồng Nơi Hoang Vu

Chương 13: Mọi thứ đều phù hợp, an hòa vui lợi


1 năm

trướctiếp

Cách bố trí và trang trí của các ngôi nhà Tây Tạng nhìn chung rất giống nhau, nhưng môi trường tổng thể của làng Thố Trì lại đặc biệt sạch sẽ và ngăn nắp, lần đầu tiên đến đây Khâu Triệt đã rất ngạc nhiên trước sự sạch sẽ của ngôi làng, sau đó khi trò chuyện với Trác Ca cô mới thấy rằng, mặc dù làng Thố Trì có một ngọn núi lớn và một con mương sâu, giao thông đi lại bất tiện, nhưng rác thải sản xuất và sinh hoạt trong làng sẽ không bị vứt loạn lên mà sẽ được tự phân loại và vận chuyển đến bãi rác Tây Đại Than để tổng hợp xử lý.

Trước khi biện pháp này được thực hiện, rác thải được chôn dưới đất, do rất nhiều rác thải không thể phân hủy trong lòng đất nên gây ô nhiễm lớp đất dưới mặt cỏ, sau đó đem đốt có thể gây ô nhiễm không khí, cho đến hai năm gần đây, sau khi một số nhân viên tổ chức bảo vệ môi trường xuống thôn tuyên truyền kiến ​​thức về bảo vệ môi trường, phương pháp xử lý rác thải mới được thay đổi.

Hơn nữa, làng Thố Trì nằm trong phạm vi quy hoạch của Vườn quốc gia Tam Giang Nguyên, việc bảo vệ sinh thái và môi trường luôn được mọi tầng lớp trong xã hội coi trọng.

Làng Thố Trì hiện nay tuy đang phát triển tốt, nhưng trong những năm đầu thì nơi đây là vùng đất hoang vu, dân gian địa phương có câu tục ngữ “Thố Trì có cỏ thì chỉ có cỏ sa mạc, Thố Trì có đá thì có đá cứng không thể di chuyển, nếu có nước ở Thố Trì, thì chỉ có nước nhiễm phèn mặn đắng, còn nếu có người ở Thố Trì, thì chỉ có một người cô độc".

Trước khi đến nhà Trác Ca, Khâu Triệt đã nói với Cam Lâm về những điều này, anh nói anh chưa bao giờ đến thôn Thố Trì, anh luôn muốn đặt câu hỏi khi thấy điều gì đó mà anh không hiểu, Khâu Triệt đã nói gần như tất cả những gì cô hiểu, nhưng chủ đề cuối cùng chắc chắn vẫn quay trở lại với Cam Tinh.

Có thể nhìn thấy rất nhiều ngôi sao ở làng Thố Trì vào ban đêm, Khâu Triệt nghe thấy cái tên "Cam Tinh" từ miệng của Cam Lâm, rồi thở ra một hơi dài về phía bầu trời đêm.

Anh nói: "Khi tôi ở bên sông Đà Đà, tôi thực sự rất nghi ngờ cô."

Khâu Triệt không trả lời, khi Cam Tinh nhắc đến, tâm trạng của Cam Lâm lại trở nên nặng nề, giống như màn đêm đen ập xuống vai anh.

"Tôi đi theo cô đã hai ngày, xin lỗi."

Khâu Triệt nhún vai: "Anh có tìm thấy gì không?"

"Có chứ."

Cô tò mò: "Là cái gì?"

Cam Lâm hắng giọng: "Sức ăn rất tốt."

"? Anh nghĩ kỹ đi rồi hẵng nói."

"Đùa thôi… Đợi đến khi dư án này kết thúc, nếu cảnh sát vẫn không có manh mối, thì tôi sẽ tự đi tìm."

Khâu Triệt quay lại nhìn Cam Lâm từ bầu trời đêm: "Nếu người tên Lôi Truyền Hùng đến tìm tôi vì có liên quan đến Cam Tinh, tôi sẽ nói cho anh biết."

"Nếu không liên quan gì đến Cam Tinh thì sao?"

Khâu Triệt không rõ ý là gì: "Không có liên quan gì không phải tốt hơn sao?"

"Hừ, không phải tốt hơn, là tốt nhất thì có."

Không khí ẩm ướt từ sông Chumar, cỏ xanh tươi tốt vào mùa hè mọc bừa bãi, kiểu trò chuyện này vang vọng trong ngôi làng yên tĩnh, phá vỡ hoàn toàn khoảng cách không thân thiện trước đó.

Bởi vì Cam Lâm nói nhiều hơn, nên lời nói của anh không còn thờ ơ nữa.

"Đến rồi."

Đèn trong nhà Trác Ca vẫn còn sáng, Khâu Triệt nhẹ nhàng gõ cửa vài lần.

Trong lúc chờ mở cửa, cô ngước lên thấy những lá cờ ngựa gió xung quanh mái nhà, đung đưa trong gió dưới ánh đèn mờ ảo, màu sắc không lộng lẫy như ban ngày, nhưng niềm tin của cô thì không bao giờ phai nhạt.

Trong im lặng, Khâu Triệt cố gắng hết sức để cảm nhận những người bên cạnh mình, quần áo giữa hai cánh tay cọ vào nhau, làn gió thoảng qua trộn lẫn với mùi hương của Tây Tạng, dường như có đủ ảo tưởng để hòa tan đêm dài đêm nay.



Như đã nói trước đó, Cam Lâm không vào nhà Trác Ca, anh nói đã đưa Khâu Triệt đến đây thuận lợi nên anh chỉ đợi bên ngoài.

Sau một cuộc ôn chuyện ngắn ngủi với Trác Ca, Khâu Triệt và Cam Lâm trở về nhà của Tang Kiệt.

Những người trong nhóm dự án và anh Tài Nhân đang ngồi trên ghế sofa uống trà và trò chuyện, thấy hai người quay lại gọi đến ăn bữa tối, mọi người vây quanh bếp lửa, rất náo nhiệt.

So với thịt bò ngon, điều kiện ngủ vào ban đêm rất tầm thường, nhưng Khâu Triệt ngủ rất sâu, có lẽ là do ban ngày đã quá mệt mỏi, thêm nữa cô thường đi loanh quanh, nên ngả đầu xuống gối là ngủ luôn, nhưng Kỉ Quyên lại bị lạ giường, vào sáng hôm sau khi tỉnh dậy thì cô ấy cứ ngáp dài miết, toàn thân rất suy sụp, khí phách hăng hái của chị gái phú bà đã giảm đi một nửa chỉ sau một đêm.

Sau khi ăn sáng, Khâu Triệt pha cho cô ấy một tách cà phê hòa tan, vừa pha xong, Bành Giai Minh đã đi tới, xoa cái mũi.

"Tôi lấy cho anh một cái túi nhé?"

"Cảm ơn, vừa hay tôi cũng đang có ý như vậy."

Trong túi ngũ cốc của Khâu Triệt thì cà phê là nhiều nhất nên lúc nào cũng đủ.

Nhìn thấy Cam Lâm từ bên ngoài quay lại, Kỉ Quyên nói với anh: "Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?"

"Ổn thỏa rồi."

Cam Lâm trả lời xong thì lại đi ra ngoài, cũng không biết tại sao lại vào trong đây một lúc làm cái gì.

Khâu Triệt không cần quay đầu lại cũng biết đó là ai, cô hỏi chị Quyên: "Lập tức xuất phát chứ ạ?"

Kỉ Quyên rùng mình vì vị đắng của cà phê, "Lát nữa sẽ đến chùa Nhiên Thương để đưa chút đồ cho bọn trẻ, và sau đó sẽ lại tiếp tục xuất phát."

Bành Giai Minh: "Chùa Nhiên Thương ư? Chưa từng nghe nói qua!"

Kỉ Quyên giới thiệu với anh ta: "Có một ngôi nhà màu đỏ trên đồng cỏ của làng Thố Trì, vào khoảng năm 2015, một doanh nhân có tâm từ Diên An đã quyên góp cho trường học ở đây để trẻ em ở chùa Nhiên Thương có chỗ dựa, chúng tôi những người này cũng có công sức đóng góp, có thể giúp đỡ một tay, thấy đó, ở Golmud cũng đã mua một số vật dụng, tất cả đều là những nhu yếu phẩm hàng ngày như gạo, mì, v.v."

Khi Kỉ Quyên nói điều này, cô ấy nhìn Khâu Triệt, "Chắc Tiểu Khâu cũng biết, nghe Tang Kiệt nói khi em đến đây vào năm ngoái, anh ấy đã thấy em tặng sách tranh cho trẻ em ở chùa Nhiên Thương."

“A?” Khâu Triệt khóe miệng giật một cái: “Vâng.”

Cô không thích đề cập đến điều này trước mặt mọi người, nhưng cô thực sự không có bất kỳ ấn tượng nào về Tang Kiệt, có lẽ lần trước cô đến đây đã không gặp anh ấy.

"Tiểu Khâu thật là có tâm, đúng là cô gái tốt bụng."

Bành Giai Minh đang dốc toàn lực nịnh bợ vì cốc cà phê của mình, Khâu Triệt sợ anh ta liên tục ném đạn vỏ bọc đường nên vội vàng đi lấy cho anh ta.

Đi đến chùa Nhiên Đăng không cần nhiều người như vậy, vì vậy Kỉ Quyên nhờ Cam Lâm lái xe, sau đó kéo Khâu Triệt đi cùng, ba người thu dọn đồ đạc và lên đường.

Sau khi đến chùa Nhiên Thương để dỡ đồ, Kỉ Quyên trò chuyện với người phụ trách ngôi đền, trong khi Khâu Triệt bị một nhóm trẻ em vây quanh.

Ngoài việc gửi sách vẽ mà Kỉ Quyên nói, Khâu Triệt thỉnh thoảng cũng sẽ gửi một số thứ khác, trước khi đến đây lần này, cô cứ nghĩ đó là một hoạt động tập thể, không có thời gian để đến chùa, không ngờ rằng Kỉ Quyên lại đến đây.

Cam Lâm đứng bên ngoài vòng vây, phớt lờ ánh mắt "cầu cứu" của Khâu Triệt, đút hai tay vào túi hóng hớt nhiệt tình.

"Cam Lâm."

"Ha."

Anh nhếch khóe miệng, nhàn nhạt đáp.

"Tôi không thể chịu đựng được nữa."

Anh vẫn nói với cái bộ dạng đó: “Tôi tin cô.”

Đột nhiên Khâu Triệt ngồi xổm xuống và thì thầm điều gì đó với bọn trẻ, chẳng mấy chốc chúng đã vây lấy Cam Lâm khiến anh trở tay không kịp.

"Cô làm cái gì thế?"

Khâu Triệt hơi tự hào về niềm vui của người chiến thắng: "Đương nhiên là để cho anh trải nghiệm sự ngây thơ là gì."

Thân hình cao lớn của Cam Lâm đung đưa, hai chân dài biến thành trang sức hình người, hơi bất lực, lần này thì Khâu Triệt là người xem trò vui.

“Giúp tôi với.” Anh dịu giọng lại.

Khâu Triệt bắt chước anh, "Tôi tin anh."

Cam Lâm lảo đảo suýt nữa thì ngã xuống, khi anh ấy nhìn lên lần nữa, ánh mắt đã thay đổi, Khâu Triệt không thể giữ được hai giây vì sự "ngây thơ" đột ngột này, cô vỗ tay và nói: "Để chú này chụp ảnh cho mấy đứa đi, được chứ? Mọi người đứng xếp thành hàng cũng như mọi lần để chị chụp ảnh cho mấy đứa nhé."

Những đứa trẻ rất nghe lời Khâu Triệt, nhanh chóng đứng dậy, với đôi má ửng hồng, chờ đợi cái "chú" chụp ảnh cho bọn chúng từ miệng của Khâu Triệt.

Cuối cùng cũng được "giải thoát", Cam Lâm bước đến chỗ Khâu Triệt, trông có vẻ bất lực, "Cái cô này nữa."

"Làm sao?"

"Chỉ có nhẹ nhàng với trẻ em thôi."

Không phải anh cũng chỉ dịu dàng với động vật sao?

Khâu Triệt không nói gì, cô lải nhải: "Tôi không biết cách làm sao để thân thiết với người lớn."

Hoặc là phải nói không biết cách làm sao để nhanh chóng thiết lập mối quan hệ với một người trưởng thành, thì việc hâm nóng cũng quá chậm.

“Chị ơi!” Một đứa trẻ sốt ruột kêu lên.

Khâu Triệt hoàn hồn, Cam Lâm đang nhìn cô: "Cô bảo bọn nhóc gọi tôi là "chú", vậy cô gọi tôi là gì?"

"Chú Cam, phiền chú mau đi lấy máy ảnh đi, cảm ơn."

Cam Lâm giật giật khóe miệng, nở một nụ cười mỉa, anh xoay người sải bước bước đi.

Khâu Triệt lắng nghe tiếng cười của lũ trẻ bên cạnh, ánh mắt dõi theo Cam Lâm đi lấy máy ảnh rồi quay trở lại.

Anh cúi đầu bấm phím trên máy, khi quay lại nhìn Khâu Triệt, anh nói: "Cô chụp lén tôi đấy à?"

Khâu Triệt chợt nhớ ra khi Cam Lâm đang thay quần áo

“Đang thử ống kính mới mua của anh.” Cô tìm thấy lối lý do tương tự mà Cam Lâm đã sử dụng.

"Ống kính này đã cũ rồi mà."

"…"

"Đưa tay đây."

Khâu Triệt bối rối.

Cam Lâm hếch cằm lên, Khâu Triệt đưa tay ra, anh lấy từ trong túi ra một thứ gì đó và nhét vào cho Khâu Triệt, sờ vào thấy lạnh lạnh.

Xòe lòng bàn tay, tấm thẻ Cửu Cung Bát Quái Đồ quen thuộc hiện ra trước mặt.

"Mọi thứ đều phù hợp, an hòa vui lợi."

Những gì Trác Ca đã nói với Khâu Triệt khi cô nhận được tấm bảng này, cô vẫn luôn nhớ.

Vào lúc mười giờ sáng, sau khi trở về từ chùa Nhiên Thương, nhóm dự án đã thu dọn đồ đạc và lên đường đến điểm đến cuối cùng - Hẻm núi Yên Chướng Quải.

Yên Chướng Quải là hẻm núi đầu tiên trên sông Dương Tử, nó được đặt tên bởi Nghiêu Mậu Thư là một nhà thám hiểm đầu tiên ở nước ta, người đã phiêu lưu trên sông Dương Tử, nó được lấy từ cách phát âm tiếng Tây Tạng là "Yanyaga", có nghĩa là "núi đá màu trắng."

Hôm nay thời tiết cuối cùng cũng trong lành hoàn toàn. Vẻ đẹp của hẻm núi Yên Chướng Quải khiến Khâu Triệt quên đi mất con đường gập ghềnh, phần lớn nơi này thuộc địa hình núi đá vôi, vẫn giữ được thảm thực vật đồng cỏ không bị suy thoái rõ ràng trên cao nguyên Thanh Hải - Tây Tạng, có nhiều tảng đá kỳ lạ trên núi, những đỉnh núi kỳ vĩ, những dòng sông và bầu trời xanh, đó đơn giản là Thiên đường hoang dã dành cho động vật.

Nhưng thời gian sinh trưởng của thực vật ở đây chưa đầy 4 tháng, tháng 7 là mùa cây cối tươi tốt nhất, hoa nở rực rỡ nhất.

Sau khi xuống xe, anh Tài Nhân và Tang Kiệt hỗ trợ mọi người bắt đầu dỡ vật tư và thiết bị.

Có hai trại được thành lập lần này, trại số 1 và trại số 2. Trại số 1 có thể đến trực tiếp bằng xe cộ, trong khi trại số 2 là trung tâm của hẻm núi, không thể đến được bằng xe cộ mà cần phải đi thuyền qua, trước mắt cần gấp rút dựng lên trại số 1.

Doanh trại số 1 cần khoảng hai căn lều quân sự lớn làm nơi làm việc, ba căn lều dã chiến nhỏ và một nhà vệ sinh đơn giản, khối lượng công việc tổng thể không hề nhỏ.

Ở một nơi hoang dã thế này, hai chuyên gia luôn vô tư như vậy dường như đã thay đổi suy nghĩ và ngay lập tức bắt tay vào việc, Chu Vĩ là một chuyên gia sinh tồn tại trong những cuộc dã ngoại, đã dẫn đầu trong việc dựng lều, và mặc dù Trịnh Gia Thụy là một chuyên gia về động vật, nhưng khi anh ấy làm việc thì sức lực cực kỳ lớn, khiến tất cả mọi người bị sốc, quả nhiên, những người tàn nhẫn chính là loại không khoe khoang.

Kỉ Quyên thì thầm bên tai với Khâu Triệt, "Tiểu Khâu, đã đến đây rồi thì toàn bộ mọi chuyện em đều phải nghe hai người họ chỉ huy, chị Quyên cũng bảo vệ không nổi em đâu." ( truyện trên app T𝕪T )

"Em là thanh niên tốt của tổ quốc, em không có gây rắc rối."

Kỉ Quyên chỉ vào một trong số họ, "Trịnh Gia Thụy là giáo sư đại học và là chuyên gia cao cấp quốc tế, anh ấy thân thiết với động vật cũng giống như với con người vậy."

"Em hiểu rồi."

Cả hai người nói xong đều hiểu ý mà cười với nhau.

Bành Giai Minh đổ mồ hôi đầm đìa thở hổn hển, những người còn lại cũng không khá hơn là bao, làm việc ở trên cao vất vả hơn nhiều so với ở đồng bằng, nếu làm việc vội vàng sẽ cảm thấy đau đầu và tim, hoặc ít hoặc nhiều sẽ cảm thấy không được thoải mái.

Khâu Triệt bề ngoài thì đang làm việc, nhưng đôi mắt cô vô thức dõi theo bóng dáng của Cam Lâm, anh đang cùng Châu Vĩ dựng lều, tay áo anh xắn lên, những đường gân trên cánh tay khiến cô khó mà rời mắt.

"Mọi người, đến nghỉ ngơi một lát đi."

Kỉ Quyên chuyển đến một thùng nước khoáng bên cạnh lều, Khâu Triệt đi theo phía sau, ôm vài cái ghế gấp nhỏ, đặt chúng bên cạnh các chai nước để mở từng cái một, cho mọi người ngồi xuống và nghỉ ngơi.

"Tiểu Khâu."

Cô đứng thẳng dậy: "Hả?"

Giọng của đàn ông, ở đây ngoại trừ Cam Lâm ra, mọi người đều quen gọi cô là "Tiểu Khâu", ai sẽ là người bắt đầu trước đây? Có vẻ như là hai vị chuyên gia đó.

Người nói chuyện là Chu Vĩ, ông ấy đi từ phía sau Khâu Triệt tới trước mặt: "Hôm qua tôi nói chuyện với phỏng vấn viên người Thượng Hải, anh ta có nhắc tới cô."

Những người làm việc bên cạnh cô từ từ tiến lại, mỗi người lấy một chai nước, nhưng Cam Lâm không đến, vẫn tiếp tục công việc trong tay.

“A.” Khâu Triệt lơ đễnh: “Em và thầy Ngụy cũng đã rất lâu rồi không gặp nhau.”

"Lão Ngụy nói ông ta tới hạng mục này là bởi vì ông ta được tiến cử, nói ông ta là đặc biệt ưu tú."

"Không có, học tập cùng với các giáo viên."

Khâu Triệt mỉm cười, lấy một chai nước khoáng từ dưới đất, muốn lén đến bên cạnh Cam Lâm để đưa cho anh, nhưng được nửa chừng lại thấy anh bỏ công việc trong tay xuống, anh vội vàng mở nắp chai của mình ra rồi uống.

Ánh nắng chói chang, nước lại rất lạnh, chênh lệch nhiệt độ khiến cô tỉnh giấc ngay lập tức.

Vừa rồi, cô đang nghĩ cái gì vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp