Đóa Hồng Nơi Hoang Vu

Chương 12: Ngọc Phật anh đeo


1 năm

trướctiếp

Edit: Chiêu

Bãi sông rộng, nước sông băng giá, cỏ non xanh mướt khẽ lao xao gợn sóng, đám hoa dại không biết tên kia đang đung đưa trong gió, mùa hè ngắn ngủi thuộc về Tam Giang Nguyên tràn đầy sức sống.

Xe dừng lại, các tài xế đồng loạt đứng trên bờ, cùng nhau mải mê tìm chỗ lội qua sông, mà chưa kịp thưởng ngoạn cảnh đẹp.

Cam Lâm lấy máy ảnh trong cốp xe ra và đi về phía bên trái của đám đông, Khâu Triệt và Kỉ Quyên là hai người phụ nữ duy nhất trong đội, họ không thể lái nổi xe trên loại đường này, chứ đừng nói đến việc đưa ra lời khuyên mang tính xây dựng, họ có lý do để chỉ "khoanh tay đứng nhìn".

Vài phút sau, Bành Giai Minh đi từ phía sau hàng tới, lắc đầu nói: "Có hơi khó nhằn."

"Có chuyện gì vậy?" Kỉ Quyên hỏi.

"Không thể lái xe qua nổi, trong dòng sông đầy bùn này, xe rất dễ bị mắc kẹt."

Khâu Triệt thở dài, Kỉ Quyên quay sang cô và hỏi: "Làm cái gì vậy, Tiểu Khâu, em thở dài cái gì?"

"Kẹt xe phiền phức lắm."

"Còn chưa kẹt mà."

Sớm hay muộn thôi… Khâu Triệt quá hiểu môi trường địa lý ở chỗ này, trước mặt có một con sông, chẳng phải nó đang chảy sao? Thế cũng coi như quãng đường trước đó đi thật lãng phí thời gian, nhưng cô lại không muốn nói ra làm chị Quyên mất hứng, dù sao thì cô ấy đã bận rộn chuẩn bị cho dự án này trong một thời gian dài, giờ gần đến đích lại gặp phải sự cố.

Theo hướng dẫn, Tài Nhân quyết định tìm một nơi có vẻ ổn thỏa để thử, trong khi những người còn lại cau mày và nín thở.

Khâu Triệt không thể giúp đỡ, vì vậy cô đi phía sau Cam Lâm, muốn xem xem anh đang chụp ảnh gì.

Cái cảm giác bị mê hoặc bởi tác phẩm của một người — chỉ sau khi Khâu Triệt thực sự cảm nhận được điều đó, cô mới hiểu được những người bước vào phòng triển lãm để xem các tác phẩm điêu khắc của cô đang nghĩ cái gì.

Chạy theo như vịt, làm không biết mệt.

Có lẽ như vậy.

Cam Lâm chụp liên tiếp vài tấm, khi đặt máy ảnh xuống, khóe mắt anh nhận thấy có người phía sau mình, anh nhấn vào màn hình và máy ảnh di chuyển sang bên phải.

Trên màn hình hiện ra khuôn mặt của Khâu Triệt, cô cũng không trốn tránh: "Cho tôi xem với."

Cam Lâm quay đầu lại, "Sao cô cứ muốn kiểm tra bài tập tôi thế?"

… Khâu Triệt vung tay ra sau lưng, "Anh trông không giống một nhiếp ảnh gia bình thường."

Cam Lâm cười, "Có gì khác biệt chứ?"

Khâu Triệt lắc đầu, lẩm bẩm một lúc lâu, cuối cùng chỉ vào đầu mình, khoanh tay hai vòng và nói: "Hầu hết các nhiếp ảnh gia đều đi theo con đường thương mại, bản thân anh không cảm thấy như vậy sao?"

Cam Lâm không bị lay động bởi định nghĩa của Khâu Triệt, rồi đưa máy ảnh qua, "Nặng đấy."

Khâu Triệt đón lấy, cổ tay cô hạ xuống, đúng là nặng thật…

"Gạch đấy à?"

"Cô xem trước đi, tôi qua bên kia hỗ trợ."

Cam Lâm quàng dây máy ảnh quanh cổ Khâu Triệt.

Mấy chục giây vừa rồi cũng đủ để thu lại phong cảnh, nói xong anh đi về phía đoàn xe, để lại Khâu Triệt một mình ngắm cảnh.



“Tiểu Khâu.” Kỉ Quyên đi phía sau Khâu Triệt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, “Em được đấy!”

"Vâng?"

Khâu Triệt vừa mới chuyển đến album ảnh, cô còn chưa kịp xem kỹ các bức ảnh.

"Cam Lâm không bao giờ cho phép người khác chạm vào máy ảnh của mình. Mấy ngày trước Bành Giai Minh muốn mượn xem thử, nhưng cậu ấy cũng không đưa cho."

"... Em chỉ giữ hộ anh ấy thôi, anh ấy đi hỗ trợ rồi."

Được nhìn bằng ánh nhìn đặc biệt không phải là điều gì tốt, Khâu Triệt không muốn, vì vậy cô nói linh tinh nhằm che đậy, nhưng Kỉ Quyên không muốn bỏ qua: "Đừng gây rối nữa, quàng vào cổ không phải là được rồi sao?”

"Ống kính còn chưa có mở."

Kỷ Quyên cười nói: "Có lý."

Xung quanh một người phụ nữ độc thân giàu có chắc hẳn không thiếu những anh chàng đẹp trai, có lẽ cô ấy chỉ đang tận hưởng cảm giác như được bao quanh bởi các vì sao, và bản thân cái cảm giác này lại không phải là điều xấu.

Khâu Triệt cũng phát hiện ra một đặc điểm của cô ấy, bất kể là nam hay nữ, chỉ cần họ trẻ hơn cô ấy là cô ấy sẽ rất quan tâm đến họ, người có thói quen chăm sóc người khác thực sự hiếm có trong thời đại xã hội ngày nay.

Anh Tài Nhân lên xe lao xuống sông nhưng mới đi được một phần ba quãng đường đã bị mắc kẹt, mọi người dường như không hề ngạc nhiên chút nào, xắn tay áo chuẩn bị xuống xe, người có thể lên giúp đỡ đều đã lên hết, những người còn lại đứng trên bờ làm nhóm cổ vũ tinh thần.

Chỉ có một bức ảnh mới do máy ảnh của Cam Lâm chụp, ở bên kia sông, một đám mây bão hình thành ở một điểm nào đó trên bầu trời, cột mây vươn thẳng từ đường chân trời lên bầu trời, giống như một đám mây hình nấm còn sót lại sau khi một quả bom hạt nhân phát nổ, cực kì ngoạn mục.

Trên đồng cỏ ở dưới bầu trời, dòng nước chảy vẽ hình vòng cung trên mặt đất, gần như lúc chạng vạng, cỏ có màu xanh nhạt và ở cuối tầm nhìn là một con rái cạn, đứng bằng cả hai chân, với những chiếc móng vuốt nhỏ, nhìn quanh về hướng này, trong bức ảnh này con rái cạn rất dễ bị lơ đi, nhưng sau khi phát hiện ra, mọi ánh mắt đều tập trung vào nó.

Đợi khi Khâu Triệt xem các bức ảnh xong và sau đó đến địa điểm tương đồng để tìm kiếm chúng, thì những con rái cạn đã biến mất rồi, có lẽ chúng đã quay về hang của mình, chúng rất nhạy cảm với các phản ứng bên ngoài.

Phải mất hai mươi phút sau xe của anh Tài Nhân mới thoát ra được, ai nấy đều bê bết bùn đất, kiệt sức và hoảng loạn.

Khâu Triệt lấy một chiếc khăn tắm từ trong túi của mình ra, lại bị Bành Giai Minh đi đến đầu tiên cầm lấy.

"Cảm ơn nhé, lau xong có lẽ không dùng được nữa rồi, cái kia của tôi là cái mới đấy, lát nữa sẽ đưa cho cô."

"Không sao, tôi vẫn còn."

Cam Lâm đi theo sau anh ta và nhìn Khâu Triệt, trên người anh còn có nhiều bùn hơn cả Bành Giai Minh.

Vừa rồi Khâu Triệt định đưa nó cho Cam Lâm… Nhưng không ngờ lại bị Bành Giai Minh hiểu lầm.

Cam Lâm cúi đầu, đi vòng ra phía sau xe, lấy từ trong cốp xe ra một chai nước khoáng, uống “ừng ực” cạn sạch, uống xong bắt đầu cởi quần áo, Kỉ Quyên đi theo sau, vặn một chai nước và nói: "Hãy rửa trước đi."

Cam Lâm cúi người, dùng hai tay hứng nước, rửa sạch hai lần, rửa xong rồi lấy quần áo sạch sẽ ra mặc vào, toàn bộ quá trình đều rất gọn gàng nhanh chóng.

Khâu Triệt đứng bên cạnh quan sát, dùng ngón tay vuốt ve máy ảnh, đột nhiên giơ nó lên và "tạch" một tiếng chụp một bức ảnh của Cam Lâm.

Phần thân trên trần trụi hoang dã như vùng đất rộng lớn phía sau anh, đồng thời nó cũng mê hoặc tâm trí của Khâu Triệt.

Lúc này, cô cảm thấy vận may của cả thế giới từ muôn phương đổ về đây, núi non mây mù vắt ngang bầu trời, cô nghĩ đến sự vĩnh hằng.



Sau khi mọi người nghỉ ngơi một lúc, anh Tài Nhân lại lên tinh thần và tìm kiếm điểm xuất phát mới, lần này cuối cùng anh ấy đã thành công, ba chiếc xe lắc lư nối đuôi nhau băng qua sông tựa như đang bị kéo đi bởi một sợi dây vô hình, người trên xe không dám thở mạnh sợ làm phiền tài xế, sau khi vượt sông thành công, cuối cùng mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm.

Khi đến được nhà của người chăn gia súc thì trời đã tối, trên bầu trời còn sót lại một vệt hoàng hôn hẹp.

Ngôi làng ở rìa Hoh Xil này thường được bao quanh bởi các loài động vật hoang dã như linh dương Tây Tạng và lừa hoang Tây Tạng, sau cơn mưa vào mùa hè và mùa thu, khung cảnh giống như một bức tranh, không quá khi nói rằng đó là một vùng đất tựa như tiên cảnh ở nhân gian.

Sau khi xuống xe, Khâu Triệt vẫn đứng yên, cô nghĩ nếu không trả lại máy ảnh cho Cam Lâm thì cô đã có thể lưu giữ được phong cảnh trước mặt mình, hai tay đút túi quần, cô nhìn chằm chằm vào bầu trời đỏ rực vô tận.

"Tiểu Khâu!"

Khâu Triệt quay đầu lại.

Kỉ Quyên vẫy tay: "Vào đi, bên ngoài trở lạnh rồi đó."

Ở nơi có độ cao trên mặt nước biển, nhiệt độ giảm đáng kể sau khi mặt trời lặn, tay chân Khâu Triệt lạnh cóng, cô đi theo Kỉ Quyên vào nhà của người chăn gia súc, cửa mở ra, một luồng hơi ấm phả vào mặt.

Ừm? Là vị của trà ngọt à?

Mọi người tắm rửa đơn giản, rồi túm tụm thành hàng trên chiếc ghế sô pha trong gia đình người Tây Tạng, cả hành trình đã mệt nhoài, chiếc ấm đun nước đang đặt trên bếp tỏa ra làn hơi nước trắng xóa.

Ghế sô pha hết chỗ rồi, Khâu Triệt đành ngồi bên bếp sưởi ấm, ngón tay co quắp, màu da tái nhợt giống như chân gà vừa lấy từ tủ lạnh ra.

Cô tưởng tượng ra bức tranh này, ngây người nhìn chằm chằm vào những ngón tay của mình.

“Nướng chín rồi đó!” Bành Giai Minh làm bộ đẩy cô, Khâu Triệt cười cười, tiếp tục sưởi

Nhiệt độ của lò sưởi truyền đến lòng bàn tay lan tỏa ra xung quanh cơ thể, khiến người ta ấm áp hơn rất nhiều.

"Tiểu Khâu, uống trà đi."

"Cảm ơn."

Anh Tài Nhân gọi Khâu Triệt giống như Kỉ Quyên, vô tình đưa cô vào đội của những người trẻ tuổi.

Khi đang uống trà, Khâu Triệt thoáng nhìn thấy Cam Lâm đi từ trong phòng ra, hình như khuôn mặt của anh đã được rửa lại, đôi giày của anh cũng đã được giặt sạch sẽ.

Chẳng nhẽ tên này thuộc chòm Xử Nữ đấy à?

Khâu Triệt thường xuyên đi dã ngoại nên không thể lúc nào cũng giữ sạch sẽ được, thỉnh thoảng cô còn ngồi trên mặt đất và đào bùn để tạo ra các nguyên mẫu của tác phẩm điêu khắc, giống như khi cô còn nhỏ cùng đến vùng ngoại ô chơi với Nghệ Tư Trúc.

Nếu nói như vậy, Khâu Triệt hoàn toàn không dính dáng gì đến sự tinh tế của phụ nữ Thượng Hải, có lẽ cô không sinh ra và lớn lên ở Thượng Hải.

Cam Lâm kéo băng ghế nhỏ sang bên cạnh, ngồi cạnh Khâu Triệt và sưởi ấm bằng ngọn lửa trong lò, trên nắp lò có thêm một đôi tay, dài hơn tay của Khâu Triệt.

Sau khi nhấp một ngụm trà ngọt, anh đặt nó lên nắp lò sưởi, Khâu Triệt đã không chú ý sưởi ấm lẫm, một cơn khô nóng khó hiểu nhanh chóng dâng lên, cô đứng dậy và bước ra khỏi cửa, hít một hơi thật sâu cái không khí mát lạnh dưới ánh chạng vạng.

Đây là sự lo lắng gì đây?



"Tiểu Khâu, không lạnh sao?"

Tang Kiệt đi ra, tay cầm tsampa lắc qua lắc lại, lúc trước Khâu Triệt có từng học nó từ những người bạn Tây Tạng, nhưng cô lại không thể học được cái tinh túy.

"Không lạnh ạ."

Vừa nói lời này, Khâu Triệt đã vô thức quấn chặt áo khoác của mình, không biết vì sao khi Khâu Triệt nhìn thấy anh ấy, cô lại nghĩ đến người đàn ông đến từ phía bắc Tây Tạng, trông cũng có chút giống.

“Đây là nhà của anh sao?” Khâu Triệt hỏi.

Trạng thái của Tang Kiệt rõ ràng rất giống chủ nhà.

"Đúng vậy, là nhà của tôi, cha mẹ tôi đang nấu thịt bò cho mọi người, còn phải đợi một lát nữa."

"Cảm ơn nhé."

Lái xe đưa họ đi và cho họ tạm trú qua đêm, giúp quá trời giúp.

Tang Kiệt cười ngượng ngùng cười: "Lần trước chúng tôi dẫn người đi còn bị nhốt ba ngày ba đêm, mọi người là may mắn rồi, thậm chí có người xui xẻo còn phi xe vào chỗ đồng không mông quạnh."

Cách anh ấy cười hoàn toàn lột tả người đàn ông phía bắc Tây Tạng, nhưng Khâu Triệt cảm thấy rằng anh ấy tốt hơn, ít nhất là về tính cách.

"Cô có biết Trác Ca không? Trác Ca làm đồ thủ công ấy."

"Cửu cung bát quái đồ" của Khâu Triệt là do Trác Ca làm, nhưng nó vẫn đang bị cảnh sát giữ làm vật chứng, không biết có cơ hội lấy lại hay không.

“Đương nhiên là biết chứ!” Gương mặt ngăm đen của Tang Kiệt lộ ra vẻ vui mừng, ánh mắt sáng lên: “Trác Ca là bạn của tôi.”

Thật trùng hợp, Khâu Triệt đã nghĩ đến việc lát nữa sẽ đi gặp cô ấy.

Sau lưng, cửa lại mở ra, Tang Kiệt quay đầu lại, mỉm cười với người đang đi ra rồi lại đi trở vào nhà.



"Trà ngọt của cô đây."

Cam Lâm đưa cho Khâu Triệt tách trà ngọt còn chưa uống xong, còn anh cầm một chiếc cốc trên tay.

Hóa ra Tang Kiệt nghĩ rằng người ta mở cửa để tìm Khâu Triệt, sau đó anh ấy "nghĩ rằng" đúng rồi.

“Cảm ơn.” Khâu Triệt uống một ngụm, hỏi: “Đêm nay không thể rời đi sao?”

"Ừm, vừa rồi mọi người thảo luận mai chúng ta sẽ xuất phát sớm."

Khâu Triệt ôm cốc trà ngọt, lòng bàn tay ấm áp: "Anh có mang theo chìa khóa xe không?"

Bàn tay không cầm tách trà vỗ vào túi quần: "Có."

"Tôi muốn ra lấy mấy thứ trong cốp xe để đi tặng bạn."

Cam Lâm cảnh giác theo bản năng, trên mặt lộ ra vẻ căng thẳng: "Đi đâu đấy?"

"Là ở trong thôn."

"Nếu cô không ngại, tôi sẽ đi cùng cô."

Khâu Triệt quay đầu nhìn Cam Lâm, anh hơi cau mày nói thêm: "Tôi có thể đợi ở bên ngoài."

"... Không ngại."

"Khi nào đi đây?"

"Bây giờ đi."

Khâu Triệt sau khi nói xong và lấy điện thoại di động ra, Trác Ca đã nhắn lại hai phút trước, nói rằng cô có thể đến bất cứ lúc nào.

Có thể Cam Lâm có mục đích khác, nhưng Khâu Triệt không muốn bận tâm suy đoán.



Đi ra khỏi nhà của Tang Kiệt, Khâu Triệt đứng ở ven đường suy nghĩ một lúc, cố gắng nhớ vị trí của nhà Trác Ca, lần trước cô không nhớ kỹ toàn bộ đường trong thôn, nhưng thực ra cũng không có nhiều đường lắm, chỉ cần đi bộ rồi là sẽ nhớ ra thôi. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Vừa mới tính vậy xong, Khâu Triệt cảm thấy sau gáy ngứa ngứa, Cam Lâm rút tay lại và hỏi: "Cô không biết đường sao?"

Khâu Triệt không trả lời câu hỏi: "Tôi đến đây từ năm ngoái, tôi không thể nhớ đường cũng bình thường thôi."

Trong hoàng hôn, tiếng của bọn họ trong thôn vắng lặng vang lên rõ ràng, giày giẫm trên đá sỏi, nhịp điệu chậm rãi, càng giống như đi dạo.

"Cô mua những cái gì thế? Mà nặng như vậy."

Cam Lâm đề nghị xách đồ hộ cô, nhưng không lâu sau ngón tay anh đỏ bừng vì bị siết lại, có lẽ nhà sản xuất đã tập trung toàn bộ sự chú ý vào hộp đóng gói nên sợi dây hơi thô.

"Một số thực phẩm được bán trong thành phố."

Ngày hôm qua khi đi mua sắm, Khâu Triệt biết cô sẽ đi ngang qua thôn Thố Trì, nên cô đã đặc biệt mua mấy thứ để mang đến cho Trác Ca.

“Để tôi cầm cho?” Cô đưa tay ra, nhưng Cam Lâm từ chối, mặc dù anh đã từ chối một lần trước đó.

"Đúng rồi, Cửu Cung Bát Quái Đồ."

Cam Lâm khựng bàn chân lại.

Khâu Triệt dừng lại: "Chính là cái trong tay của cảnh sát ấy, nó là một món đồ thủ công do bạn tôi Trác Ca làm, lát nữa mua một cái khác của cô ấy, có lẽ cô ấy còn có hàng tồn kho."

"Cái của cô đang ở chỗ tôi."

"Cái gì?"

"Cảnh sát Thường nhờ tôi chuyển nó cho cô, nhưng tôi quên mất."

Khâu Triệt giơ chân định đá, nhưng Câm Lâm đã lùi lại, tránh được một cách dễ dàng.

Mới gặp nhau được mấy ngày, khoảng thời gian vừa rồi là khoảng thời gian thoải mái nhất trong quan hệ giữa họ.

Trong thôn có mấy tiếng sủa “gâu gâu”, đợi khi con chó ngừng sủa, Khâu Triệt gọi tên anh: "Cam Lâm."

"Ừm."

"Trên cổ anh đang đeo cái gì đấy?"

"Ngọc Phật."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp