Công Lược Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chủ

Chương 19: Kiêu ngạo và định kiến (7)


2 tháng

trướctiếp

Trải qua sự chỉ bảo của Lăng Tân Đồng, buổi chiều khi quay phim, biểu hiện của Tạ Thư Dịch khiến tất cả mọi người đều phải ngạc nhiên.

Đạo diễn Hoàng khen Tạ Thư Dịch không ngớt, nếu như nói buổi sáng biểu hiện của Tạ Thư Dịch chỉ là 30% thì bây giờ cô đã đạt đến 70%, mặc dù còn cách 90% mà ông ấy muốn một khoảng nhưng ít nhất cũng đạt tiêu chuẩn, đây là tiến bộ vô cùng rõ rệt.

Đạo diễn Hoàng vui vẻ khích lệ: ''Lần này không tệ, cứ như vậy mà diễn, chúng ta làm lại lần nữa, tâm trạng của cô càng mãnh liệt thì tốt hơn!''

Tạ Thư Dịch được khen ngợi, quay lại nhìn Lăng Tân Đồng đắc ý nhướng mày, dáng vẻ đắc ý sinh động hoạt bát, Lăng Tân Đồng cũng mỉm cười.

Nụ cười này có chút khác với lúc đùa giỡn trong phòng nghỉ, Tạ Thư Dịch nhận ra ánh mắt Lăng Tân Đồng nhìn mình có chút kiềm chế, giống như đang đè nén cái gì đó.

Cô suy nghĩ gì đó, trên mặt vẫn là ý cười nhẹ nhàng như cũ: ''Lần này là công của chị rồi.''

"Ừm, cảm ơn đại mỹ nhân đã công nhận.''

Lăng Tân Đồng mỉm cười nói tiếp.

Cho dù là lời nói thân mật như vậy nhưng Lăng Tân Đồng vẫn kiềm chế như vừa rồi, vẫn không thể thấy được dáng vẻ thân thiết với cô như trước đó.

Giống như... đang cố ý kiềm chế tâm trạng của mình.

Vẻ mặt Tạ Thư Dịch có chút hoang mang nhìn Lăng Tân Đồng như phát hiện được khoảng cách không hiểu sao lại xuất hiện giữa hai người, cô hơi hé miệng, nhìn Lăng Tân Đồng như muốn nói gì lại thôi, cuối cùng cô không nói gì, chỉ cảm thấy khó hiểu, cúi thấp đầu đi về khu vực chuẩn bị đã sẵn sàng cho lần thứ hai.

Lăng Tân Đồng thấy hết, trong lòng có chút không nỡ, nhưng lại kiên định một cách kì lạ.

Đây cũng không phải là một con đường tốt, Tạ Thư Dịch không nên bị cô ấy kéo vào thế giới phức tạp này, giữ được sự ngây thơ trong sáng này là chuyện tốt.

''Được rồi, mọi người vào vị trí, chuẩn bị!''

''Bộp...''

Cho dù trong lòng vẫn còn thắc mắc nhưng những chuyện này cũng không khiến hai người phát huy thất thường, Tạ Thư Dịch thuận lợi hoàn thành cảnh quay, lúc đạo diễn Hoàng hô một tiếng ''qua'', nhân viên công tác đều tự động vỗ tay cho Tạ Thư Dịch khiến cô cảm thấy có chút ngại ngùng.

Những cảnh quay sau của Tạ Thư Dịch cũng không có độ khó quá nhiều nhưng lại vô cùng quan trọng với trong việc đắp nặn nhân vật, đạo diễn Hoàng sẽ tạm dừng rồi phân tích cho cô, Tạ Thư Dịch cũng cố gắng diễn cảm xúc đạo diễn Hoàng cần, gặp phải vấn đề thật sự không thể diễn được mới chủ động nhờ Lăng Tân Đồng dạy.

Tất nhiên Lăng Tân Đồng vừa kiên nhẫn vừa tập trung giảng giải cho cô, một tới một lui, toàn đoàn làm phim đều phát hiện quan hệ của hai diễn viên nữ chính vô cùng tốt, trong lòng cũng cảm thấy rất kì lạ.

Không phải ảnh hậu Lăng ghét nhất là diễn viên năng lực nghiệp vụ không tốt còn lợi dụng tài nguyên sao?

Sao lại có quan hệ tốt với Tạ Thư Dịch vậy?

Nhưng cũng không ai dám đi hỏi người trong cuộc, cũng chỉ là câu chuyện phiếm giữa mọi người mà thôi.

Sau khi quan sát, Tạ Thư Dịch phát hiện Lăng Tâm Đồng đúng là đang cố ý giữ khoảng cách, nhưng không phải duy trì khoảng cách bạn tốt mà là khoảng cách mập mờ.

Đơn giản mà nói, Lăng Tân Đồng đối với cô rất tốt, yêu thương giống như với em gái ruột vậy.

Tình cảm này cũng không phải là thứ Tạ Thư Dịch cần, nhưng đây cũng là chuyện tốt, điều này cho thấy Lăng Tân Đồng nhận ra mình động lòng, vậy có nghĩa những chuyện cô làm trước đó có tác dụng.

Bây giờ xem ra Lăng Tân Đồng đang cố dừng cương trước bờ vực (1), cố gắng chuyển động lòng mông lung này thành tình yêu thương với em gái.

(1) khi đến bên bờ của sự nguy hiểm thì biết tỉnh ngộ)

Nhưng chỉ là lừa mình dối người vùng vẫy giãy chết mà thôi.

Tạ Thư Dịch mỉm cười.

*

Cuối cùng cũng đến cảnh quay thứ 12, Ti Thu vì cứu Cổ Cơ mà bị rơi xuống vách núi, trước khi chết lại dùng ánh mắt bày tỏ tình yêu của mình với Cổ Cơ.

Đây là điểm nhấn tình cảm trong toàn bộ kịch bản, đồng thời cũng là chỗ khó nhất trong phần diễn Ti Thu, không có cái thứ hai.

Nếu như Cổ Cơ do những người khác đóng, Tạ Thư Dịch có thể ở nơi này bộc lộ tính cách công chúa của mình, bỏ gánh giữa đường không làm, nhưng người này là Lăng Tân Đồng.

Cô không thể nào diễn một hộ pháp yêu ghét rõ ràng nhưng lại có thể giải thích được tình yêu Ti Thu dành cho Cổ Cơ.

Từ trước đến nay Tạ Thư Dịch đều quấn lấy Lăng Tân Đồng đối diễn trước khi quay lần này lại không tìm cô ấy, ngược lại cô nghỉ ngơi một đêm thật tốt, ngày hôm sau tinh thần tràn trề sức sống, làn da tốt đến mức muốn phát sáng.

Lúc Tạ Thư Dịch đến studio, Lăng Tân Đồng đã thay xong đồ hóa trang, cô ấy đang thảo luận kịch bản ngày hôm nay với đạo diễn Hoàng.

Thấy Tạ Thư Dịch tới, Lăng Tân Đồng và đạo diễn Hoàng đều theo bản năng dừng thảo luận để chào hỏi cô.

''Lại đây, xem ra hôm qua nghỉ ngơi không tệ nha.'' Đạo diễn Hoàng cười híp mắt nâng mũ lưỡi trai lên, giọng nói mang theo sự trêu chọc: ''Tân Đồng nói với tôi hôm qua cô không tìm cô ấy đối diễn.''

Lăng Tân Đồng nhoẻn miệng cười với Tạ Thư Dịch, thuận tay chọc lúm đồng tiền đáng yêu trên mặt cô.

Tạ Thư Dịch tức giận muốn bắt lấy tay cô ấy, Lăng Tân Đồng cũng không phản kháng, mặc cho cô nắm lấy tay mình, cô ấy cười nói: ''Thư Dịch của chúng ta tiến bộ rất nhiều, đúng không?''

Tạ Thư Dịch tự tin nở nụ cười, trong mắt như có ánh sáng, lúm đồng tiền trên má càng rõ hơn: ''Đương nhiên rồi, cảnh này tôi đã hiểu rất rõ!''

Nhìn hai người thân mật đùa giỡn, sau khi nghe thấy câu này, đạo diễn Hoàng đưa mắt nhìn Lăng Tân Đồng, rõ ràng người này có chút không được tự nhiên, nụ cười của đạo diễn Hoàng cũng trở nên sâu xa, ông ấy nhìn Tạ Thư Dịch, ra vẻ kinh ngạc nói: ''Ồ? Cô hiểu rõ rồi sao, nói thử một chút đi?''

Tạ Thư Dịch ''không có'' phát hiện ra nụ cười cổ quái của đạo diễn Hoàng và sự mất tự nhiên của Lăng Tân Đồng, cô chỉ tự tin nâng cằm lên, đang định nói chuyện thì Lăng Tân Đồng đã ôm lấy bả vai Tạ Thư Dịch, kéo người về phía phòng hóa trang, vừa đi vừa nâng cao giọng nói với đạo diễn Hoàng: ''Phim đợi lát nữa rồi nói, trước hết để cô ấy thay trang phục đã.''

Đạo diễn Hoàng vô cùng tiếc nuối nhìn Lăng Tân Đồng, lắc đầu với cô ấy.

Đây không phải là tự lừa dối mình sao?

Sợ hãi như vậy chứng minh trong lòng có quỷ.

Lăng Tân Đồng làm bộ không nhìn thấy thâm ý trong mắt đạo diễn Hoàng, Tạ Thư Dịch cũng không nghi ngờ gì, thuận thế đi về phòng hóa trang theo Lăng Tân Đồng.

''Hôm nay em nhất định sẽ không làm chậm tiến độ đoàn làm phim!''

Tạ Thư Dịch lòng tin tràn đầy tươi cười nói với Lăng Tân Đồng.

Tay đang cầm kịch bản của Lăng Tân Đồng dừng lại, ngón tay giữ kịch bản có chút trắng bệch, trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng: ''Vậy quá tuyệt vời, tiến bộ lớn như vậy, Thư Dịch có phải nên cảm ơn chị không?''

Là cô ấy suy nghĩ nhiều rồi, Tạ Thư Dịch là Tạ Thư Dịch, không phải Ti Thu, cô ấy là Lăng Tân Đồng, cũng không phải Cổ Cơ.

Các cô chỉ là diễn viên của bộ phim này, không phải là bản thân nhân vật.

''Chị muốn cái gì?''

Đôi mắt sáng long lanh của Tạ Thư Dịch nhìn cô ấy, vẻ mặt hào phóng nói: ''Em sẽ cố hết sức đáp ứng yêu cầu của chị.''

Lăng Tân Đồng cẩn thận suy nghĩ, ánh mắt đột nhiên sáng lên: ''Hay là thiết kế cho chị một bộ lễ phục đi? Chị muốn mặc nó đến sự kiện của đoàn làm phim.''

Nói đến sở thích của mình, Tạ Thư Dịch như biến thành một người khác, khuôn mặt cô hồng hào nói với Lăng Tân Đồng: ''Được, cứ để đó cho em.''

Hai người đang trò chuyện, nhân viên công tác đi đến gọi họ chuẩn bị ra quay.

[Mộng trường sinh] được quay cảnh thật, cảnh diễn vách núi đương nhiên cũng quay ở bên vách núi, nhưng trên thực tế không có phim ảnh nào dám mạo hiểm như vậy, hơn nữa nhân viên công tác nhiều lần xác nhận an toàn mới tiến hành quay.

Tạ Thư Dịch được liên tục kiểm tra chuẩn bị, xác nhận sẽ không gặp bất kì chuyện ngoài ý muốn gì rồi tổ nhân viên mới về vị trí, chuẩn bị bắt đầu quay chụp.

Đạo diễn Hoàng giơ lao lên, bắt đầu đối chiếu kiểm tra với các tổ khác, Tạ Thư Dịch nhân cơ hội đưa ra một vấn đề cho Lăng Tân Đồng: ''Thật ra trong lòng em vẫn luôn tò mò một chuyện.''

Không hiểu sao trong lòng Lăng Tân Đồng xuất hiện cảm giác mâu thuẫn với vấn đề này, trên mặt lại là sự nghi ngờ: ''Ừm?''

Tạ Thư Dịch nhìn thẳng vào mắt cô ấy, giống như học sinh chăm chú hiếu học nhất: ''Cổ Cơ thật sự chưa từng động lòng với Ti Thu sao?''

Đồng tử Lăng Tư Đồng đột nhiên co lại, trái tim bình tĩnh bắt đầu xuất hiện từng cơn sóng động trời, cô ấy phát hiện đôi mắt từ trước đến nay luôn trong sáng sạch sẽ lúc này lại như một vũng đầm sâu ẩn giấu sương mù và lốc xoáy.

Mãi đến khi giọng nói của đạo diễn Hoàng vang lên từ xa: ''Được rồi, ai vào chỗ nấy đi, diễn viên quay lại vị trí của mình.''

Lúc này Lăng Tân Đồng mới thoát ra, cô ấy mạnh mẽ bấm vào lòng bàn tay của mình, vội vàng đi đến vị trí của mình, không dám nhìn ánh mắt Tạ Thư Dịch.

Một suy nghĩ bị cô ấy nhiều lần phủ nhận giờ phút này lại xuất hiện vô cùng rõ ràng...

Tạ Thư Dịch không phải hoàn toàn là cô nhóc ngây thơ, Tạ Thư Dịch thích cô ấy, hơn nữa còn vô cùng rõ tình cảm ấy là gì.

''Phần 12, cảnh thứ 7!''

Lăng Tân Đồng nắm chặt tay, ép buộc mình thu hết cảm xúc lại, nhanh chóng nhập vai.

''Bắt đầu!''

''Bộp!''

...

Khuôn mặt Thù Hoa u ám nhìn Cổ Cơ trái phải là địch, thấy bên trái không còn đường lui khi nàng đánh một đệ tử ra ngoài, khuôn mặt lộ rõ sự hung ác, giống như tia chớp mà lao về phía bóng dáng màu trắng kia, dùng hết sức lực đánh về phía nàng một chưởng.

Cơn gió sắc bén đi theo chưởng kia lao đến, Cổ Cơ không thể lui, đành phải đưa tay nhận lấy.

Ngay trong chớp mắt, một bóng hình không tránh né lao đến chỗ Thù Hoa, ánh mắt Thù Hoa ác độc, một chưởng đánh thẳng lên người người kia.

''Phụt...''

Mùi máu tanh nhàn nhạt xuất hiện trong không khí.

Cổ Cơ ý thức được chuyện gì đó, nàng khiếp sợ nhìn người kia, chỉ thấy nàng ấy liều chết kéo Thù Hoa lao xuống vách núi.

''Cút đi!''

Thù Hoa nổi giận quát lên, lại đánh thêm một chưởng nữa, người kia vẫn không buông tay, cố gắng kéo hắn ta xuống vách núi.

''Ti Thu!''

Cổ Cơ đưa tay muốn kéo nàng ấy từ tay Thù Hoa về, mảnh lụa màu đỏ kia lại sượt qua đầu ngón tay nàng, bi thương quyết liệt như thiêu thân lao xuống vách núi.

Ti Thu quay đầu nhìn về phía Cổ Cơ, đôi mắt trong trẻo như bầu trời sau cơn mưa, mặc dù khóe miệng còn dính vết máu nhưng lại nở nụ cười đẹp động lòng người.

Cuối cùng nàng ấy cũng không cần lo lắng tình yêu của mình sẽ khiến nàng khó xử nữa rồi.

Cổ Cơ kinh ngạc nhìn bóng dáng đang rơi xuống cực nhanh kia, trong giây phút đấy xung quanh như tan vào hư vô, chỉ còn lại đôi mắt sạch sẽ trong sáng kia, trong đó là sự yêu thương chân thật nhất.

Nàng ấy yêu nàng, cho đến khi chết.

Cổ Cơ, không, Lăng Tân Đồng lại có chút hoảng hốt, cô ấy có chút không tách biệt được bản thân và nhân vật.

Chưa bao giờ cô ấy nhận ra một điều rõ ràng như vậy:

Tạ Thư Dịch yêu cô ấy, giống như Ti Thu yêu Cổ Cơ.

"Cổ Cơ thật sự chưa từng động tâm với Ti Thu sao?"

Vấn đề kia đột nhiên vang lên trong đầu cô ấy, Lăng Tân Đồng lại nghe được giọng nói quen thuộc đó đang hỏi:

"Lăng Tân Đồng chưa từng động tâm với Tạ Thư Dịch sao?"

Đã động tâm rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp