Có Lăng Tân Đồng giúp đỡ tập luyện, Tạ Thư Dịch tiến bộ rất nhanh.
Không chỉ phân tích được kịch bản một cách sâu hơn mà Lăng Tân Đồng còn sẽ giúp cô làm động tác mẫu và vị trí, để Tạ Thư Dịch càng biết rõ mình phải làm gì trước ống kính.
Thật ra ngoài việc cảm xúc không hợp lí ra, Tạ Thư Dịch còn một vấn đề lớn, cô cũng không biết nên đối diện với ống kính như thế nào, thường xuyên không cẩn thận đứng quay lưng về với ống kính, hoặc là cản ánh sáng. Chỉ có một camera thì không sao, nhưng khi có nhiều máy ghi hình, Tạ Thư Dịch lập tức ngây người.
Vì thế Lăng Tân Đồng không thể không làm mẫu cho cô, cô ấy tự tay dạy cô vị trí nên chú ý khi quay phim.
Tạ Thư Dịch có lẽ không có thiên phú trong việc quay phim, nhưng cô là một học sinh rất thông minh, rất nhanh đã hiểu được những kiến thức này, ít nhất sẽ không NG vì không quay được mặt.
''Cái này cũng không khó nha!'' Tạ Thư Dịch có chút đắc ý, lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu lộ ra khiến người khác cảm thấy rất ngứa tay muốn véo một cái.
Mà Lăng Tân Đồng lại luôn làm như vậy, sau khi véo qua hai lần, cô ấy hoàn toàn không dừng lại, muốn véo má là véo má, muốn xoa đầu là xoa đầu, vì Tạ Thư Dịch dù có buồn bực thế này cũng sẽ không tức giận mà chỉ hung dữ dọa nạt.
Như là:
''Không cho phép véo má em!''
''Đồ đáng ghét!''
''Véo em nữa em sẽ cắn chị!''
Ngoài việc khiến trái tim Lăng Tân Đồng tăng tốc, càng muốn bắt nạt cô thêm thì không còn bất kì tác dụng nào khác.
Sau mấy lần không thể thoát khỏi móng vuốt của Lăng Tân Đồng, Tạ Thư Dịch hừ mạnh một tiếng, ngồi trước gương kiểm tra lớp make up của mình, vẻ mặt buồn rầu không vui.
Véo cô xoa cô nhất định phải trả một cái giá lớn, không đòi được chút ích lợi thì chẳng phải cô tốn công rồi sau, lại còn bị bắt nạt nữa, chuyện mất cả chì lẫn chài như thế này không phải là chuyện người công lược sẽ làm.
Lăng Tân Đồng đứng sau lưng cô, mỉm cười nhìn Tạ Thư Dịch trong gương nói: ''Tức giận rồi sao?''
''Em nào dám.'' Tạ Thư Dịch hừ một tiếng, một tay chống cằm nhìn sang chỗ khác, để lại cho Lăng Tân Đồng khóe mắt trong gương, giọng nói lạnh nhạt: ''Nếu như chị không tập luyện với em nữa thì em làm sao đây?''
Cô kiểm soát cảm xúc khá tốt, không quá gợi đòn, cũng không đến mức mềm yếu nũng nịu không có chút sức lực nào.
Sự thật chứng minh, chiêu này hoàn toàn có tác dụng, ánh mắt Lăng Tân Đồng sáng lên, khóe môi nâng lên thành nụ cười vui vẻ.
Nếu như là người khác có thái độ kì quái này thì cô ấy đã sớm cảm thấy khó chịu hoặc chán ghét, nhưng khi Tạ Thư Dịch làm lại cảm thấy ngang ngược đáng yêu.
Đứa nhỏ này ăn sự đáng yêu lớn lên sao?
Ánh mắt Lăng Tân Đồng quá rõ ràng, Tạ Thư Dịch có chút không được tự nhiên mà nghiêng đầu sang chỗ khác né tránh ánh mắt của cô ấy: ''Ánh mắt của chị là thế nào đấy!''
Cô vừa quay đầu đã nhìn thấy một mảng lụa trắng, quanh chóp mũi là mùi hương cực nhạt.
Là mùi hương trên người Lăng Tân Đồng, từ ngày đầu đến quay phim cô đã biết, hoàn toàn không giống với mùi nước hoa ''Niềm vui màu cam'' mà Lăng Tân Đồng thường dùng.
Sau khi biết nữ thần thích nhất loại nước hoa này, nguyên chủ đã mua ba phiên bản của ''Niềm vui màu cam'' để xịt lên chăn, làm như đang ngủ chung với nữ thần.
Có lẽ là do nguyên nhân tâm lí nên nguyên chủ vốn không thích mùi hương này cũng chuyển thành thích.
Nhìn thấy Tạ Thư Dịch vừa quay đầu đã đụng phải mình, Lăng Tân Đồng nhẹ nhàng cười một tiếng: ''Sao em có thể đáng yêu như vậy chứ?''
Biểu cảm của Tạ Thư Dịch như bị xúc phạm, cô tức giận trừng mắt với cô ấy: ''Không cho nói em đáng yêu, em chỉ nhỏ hơn chị ba tuổi mà thôi!''
Bộ phim này quay ròng rã một năm, Lăng Tân Đồng cũng trải qua một lần sinh nhật ở đoàn làm phim, bây giờ mới 27 tuổi, lớn hơn nguyên chủ ba tuổi.
Lăng Tân Đồng từ tốn dỗ dành cô: ''Được được được, vậy em nói xem chị nên khen em thế nào đây?''
Cô ấy hứng thú nhìn Tạ Thư Dịch như đang nhìn một người em gái quen từ nhỏ đến lớn.
Ánh mắt này khiến Tạ Thư Dịch có chút khó chịu, cô hừ mạnh một tiếng: ''Chị phải khen em là một người phụ nữ có sức hút!''
Muốn xem cô là em gái sao, vậy cũng phải xem cô có đồng ý hay không đã.
"Ha...''
Lăng Tân Đồng suýt chút nữa sặc nước bọt, cô ấy ngạc nhiên nhìn Tạ Thư Dịch, mặc dù người nào đó đã đỏ mặt nhưng vẫn cứng đầu nhìn cô như cũ, rõ ràng đang so cao thấp với cô ấy.
Lăng Tân Đồng cố nhịn cười, giọng nói vô cùng chân thành: ''Được, Tạ Thư Dịch là người phụ nữ có sức hút bắn khắp bốn phương.''
Lời này nghe không có chút nghiêm túc nào, nghe là biết đang dỗ trẻ nhỏ.
Tạ Thư Dịch uất hận trừng mắt nhìn cô ấy, cô đột nhiên đứng lên, Lăng Tân Đồng trong lúc giật mình đã quên lùi về sau kéo dài khoảng cách.
Ánh mắt Tạ Thư Dịch sáng rực nhìn cô ấy, đôi mắt trong vắt như bầu trời xanh sau cơn mưa, không giấu được sự lo lắng và mây đen bên trong, chỉ có tình cảm chân thành không thay đổi: ''Chị không nghiêm túc chút nào, rõ ràng là đang dỗ trẻ con, chị đúng là đồ lừa đảo!''
Nhìn đôi mắt kia, Lăng Tân Đồng có thể thấy được hình ảnh của mình trong đó, đôi mắt của cô sáng rực như lửa, đốt thẳng vào lòng cô ấy.
Chú ý đến sự hoảng hốt trong giây lát và cảm xúc dao động của Lăng Tân Đồng, Tạ Thư Dịch cũng không tự đắc chút nào, cô vẫn duy trì vẻ mặt như cũ, cố chấp nhìn Lăng Tân Đồng.
Lăng Tân Đồng đột nhiên dời tầm mắt, tránh khỏi ánh mắt của cô, vô thức nói: ''Em không hợp làm diễn viên.''
Cô ấy đột nhiên chuyển chủ đề làm Tạ Thư Dịch có chút không phản ứng kịp, nhưng vẻ mặt lại tổn thương, ánh mắt cũng buồn bực và khó xử.
Cô nhanh chóng phân tích tình huống bây giờ.
Không nghi ngờ gì nữa, Lăng Tân Đồng động tâm rồi.
Ai cũng sẽ thích người có một đôi mắt trong sáng sạch sẽ, nhất là kiểu diễn viên thiên tài như Lăng Tân Đồng, cô ấy đã trải qua nhiều ngọt bùi cay đắng hơn người bình thường, trải qua tình người nóng lạnh, nếu cô làm ngược lại sẽ càng được yêu thích hơn.
Có lẽ nguyên chủ có khuyết điểm là ngang ngược bốc đồng, nhưng thật ra cô rất hồn nhiên ngây thơ, là người không bị ràng buộc, đối với Lăng Tân Đồng mà nói rất có sức hấp dẫn.
Lăng Tân Đồng nhìn thoáng qua vẻ mặt của cô, nhịp tim hụt một nhịp, vội vàng giải thích: ''Chuyện em trải qua quá ít, diễn viên cần phải trải nghiệm rất nhiều chuyện trong cuộc sống, đây là điều em thiếu và cũng không phải điều em cần, vì sao lại làm việc em không thích?''
Trong giọng nói của cô ấy là sự lo lắng mà ngay cả cô ấy cũng không phát hiện ra.
Tạ Thư Dịch hơi giật mình, có chút mơ màng không hiểu vì sao cô ấy lại nói ra mấy câu như vậy, nhưng cô đã nhanh chóng nghĩ xong đầu đuôi câu chuyện, mặt lập tức đỏ lên, kích động đến mức giọng nói có chút chói tai: ''Có phải Triệu Hạ nói cho chị biết không?''
Triệu Hạ chính là người đại diện của cô.
Lăng Tân Đồng giật mình, lúc này mới ý thức được bản thân vừa lỡ miệng, nhìn Tạ Thư Dịch hung hăng quay người muốn đi tìm điện thoại, cô ấy nhanh chóng ôm lấy người kia rồi nói: ''Chị rất vui vì em thích chị, bây giờ chúng ta là bạn bè, em cũng đi làm chuyện mà em thích, nếu như em muốn tổ chức show diễn thời trang, chị rất tình nguyện làm người mẫu của em.''
Nghe được câu này Tạ Thư Dịch lập tức không giãy dụa nữa, cô xoay người, không phát hiện ra mình đang nhào vào lòng Lăng Tân Đồng, trong mắt là sự vui vẻ không kiềm chế được: ''Chị đồng ý làm người mẫu của em?''
Lăng Tân Đồng cao hơn Tạ Thư Dịch 5cm, tư thế này đúng lúc ôm Tạ Thư Dịch vào ngực, người trong lòng mềm mại ấm áp, lại còn tin cậy tung tăng nhìn cô ấy, cổ họng Lăng Tân Đồng khô đắng, cô ấy nhanh chóng phát hiện mình có gì đó không phải, cố gắng đè xuống những cảm xúc kia, mỉm cười nói: ''Đương nhiên chị đồng ý rồi.''
''Vậy chúng ta quyết như vậy đi!''
Tạ Thư Dịch hưng phấn nhảy lên, miệng không cẩn thận chạm vào hàm dưới của Lăng Tân Đồng.
Hai người lập tức ngẩn người.
Tạ Thư Dịch giả vờ như mới phát hiện ra khoảng cách này quá gần, cô cuống quýt lùi về sau hai bước, còn đưa tay lên che miệng mình lại.
Trong lòng Lăng Tân Đồng vốn đang có chút phức tạp thấy dáng vẻ hốt hoảng của cô thì đột nhiên không còn phân vân nữa, cười trêu nói: ''Thích chị như vậy sao?''
Tạ Thư Dịch tức giận bỏ tay xuống nhưng lại không tiện phủ nhận, chỉ xoay người ngồi xuống vị trí ban đầu, lẩm bẩm mấy chữ ''tự luyến''.
Tiếng làu bàu nhỏ kia khiến Lăng Tân Đồng bất giác mỉm cười, cô ấy nhìn Tạ Thư Dịch đang chuẩn bị cầm điện thoại lên thì bước nhanh về phía trước: ''Em làm gì vậy?''
''Đương nhiên là gọi điện cho Triệu Hạ rồi, ai bảo anh ấy nói lung tung.'' Tạ Thư Dịch tức giận nói, mở danh bạ ra tìm số của người đại diện.
Lăng Tân Đồng vội vàng cắt ngang động tác của Tạ Thư Dịch: ''Không được nha, chị có hứa với anh ấy sẽ không nói cho em rồi.''
Tạ Thư Dịch cất điện thoại đi, làm như cầm tay cô ấy để tránh bị cắt ngang: ''Ồ~ Chị hứa là việc của chị, em làm không được nha!''
Nếu là người khác thể hiện thái độ này sẽ chỉ khiến người khác thấy ngứa tay muốn đánh người, còn Tạ Thư Dịch làm lại khiến Lăng Tân Đồng cảm thấy cô đáng yêu như hồ ly nhỏ vậy.
Xù lông giống hồ ly nhỏ ngốc nghếch đáng yêu.
Lăng Tân Đồng ra vẻ rất phiền não: ''Cho nên em giúp chị giữ bí mật đi, chị cũng không thể làm người không biết giữ lời được.''
Lăng Tân Đồng luôn chiếm thế thượng phong giữa hai người lại hạ thấp như vậy khiến Tạ Thư dịch rất mở mày mở mặt, cô hơi nâng cằm lên: ''Vậy em phải suy nghĩ thật tốt mới được.''
Lăng Tân Đồng thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, rõ ràng là bí mật của cô bị lộ mà lại còn làm ra dáng vẻ ''mau lấy lòng em đi rồi em đồng ý không nói ra'' nữa.
''Được rồi, đại mỹ nhân, đại mỹ nhân Thư Dịch, em đừng nói cho người khác biết.'' Lăng Tân Đồng cũng vui vẻ phối hợp với cô, chắp tay trước ngực làm động tác cầu xin.
Tạ Thư Dịch được khen có chút lâng lâng, khóe mắt lông mày đều là sự đắc ý và vui vẻ, cô ra vẻ hào phóng vẫy vẫy tay: ''Được rồi, đồng ý lần này với chị vậy.''
Lăng Tân Đồng nhịn đến muốn đau dạ dày, sao lại có cô gái nhỏ đáng yêu như vậy chứ?
Tạ Thư Dịch để điện thoại di động xuống, lần nữa cầm lấy kiếm đi đến giữa phòng nghỉ: ''Mau lại đây đi chị, chúng ta tập lần nữa, đoạn này em vẫn còn có chỗ chưa làm đúng đâu.''
Nhìn bóng hình kia, lòng Lăng Tân Đồng đột nhiên trầm xuống.
Hình như cô ấy thích cô gái đáng yêu này rồi.
Cô ấy nên làm gì đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT