Bạn Trai Tôi Bị Sủng Hư

Chương 5


1 năm

trướctiếp

Hai mươi phút sau, Trịnh Trác Gia không ngờ cô lại ở trong phòng khách nhà Lâm Bách Thăng.

Nhà Lâm Bách Thăng cách phố ẩm thực không xa, nằm trong một con hẻm nhỏ, không có đèn đường, cuối cùng dừng phía trước một tòa nhà cũ.

Thi thoảng có tiếng nói to, cười mắng truyền ra, cô vốn định ở dưới lầu chờ Lâm Bách Thăng, nhưng Lâm Bách Thăng chủ động mời cô lên nhà.

Tuy rằng cảm thấy không thích hợp cho lắm, nhưng khi nghe thấy tiếng nói nhộn nhạo ầm ỹ xung quanh, bên cạnh lại không có ai, Trịnh Trác Gia không cự tuyệt Lâm Bách Thăng.

Anh sống ở một căn hộ trên tầng hai, sau khi Trịnh Trác Gia vào, phát hiện phòng khách hầu như bị thùng carton và chai nước giải khát chất đầy, không bẩn cũng không loạn, nhưng rất chật chội.

Cô không đánh giá nhiều, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ là luốn cuống đứng trước cửa.

Lâm Bách Thăng không biết vì sao anh để cô theo vè nhà, đến dưới lầu mới phản ứng lại, sợ một cô gái như cô ở đó không an toàn, chỉ có thể mạnh dạn bảo cô lên nhà.

Sau khi vào trong, Lâm Bách Thăng đảo mắt nhìn qua Trịnh Trác Gia, Thấy cô không có ghét bỏ, lúc này mới bình tĩnh cầm cho cô chiếc ghế nhựa ngồi trước.

Trịnh Trác Gia ngồi xuống, bên trái cô là thùng carton chất cao, bên phải là thùng nước giải khát, thoạt nhìn không hợp với phòng khách này, nhưng cô thấy cũng không phải như vậy.

“Xin lỗi, trong nhà có chút bừa bộn, tôi tắm qua, cậu chờ chút nhé.” Lâm Bách Thăng ngượng ngùng nói.

“Không có việc gì, không có việc gì, cậu chậm rãi tắm, chú ý đừng dính nước vào tay.” Trịnh Trác Gia nhắc nhở.

“Ừ.” Lỗ tai Lâm Bách Thăng đỏ lên, vào phòng lấy quần áo rồi đến phòng tắm.

Chỉ chốc lát tiếng nước truyền ra, Trịnh Trác Gia mới lén quan sát nhà Lâm Bách Thăng.

Phòng khách bị đồ linh tinh chất đầy, phòng bếp không lớn, ngoại trừ phòng ngủ cùng phòng tắm vừa rồi anh vào còn một phòng đóng cửa, không biết bên trong có ai không.

Trịnh Trác Gia không đi lại lung tung, ngoan ngoãn ngồi đợi Lâm Bách Thăng.

Lâm Bách Thăng nhanh chóng tắm rửa, vội vàng ra ngoài, tùy ý lau đầu một cái, định xỏ giày.

Hãy theo dõi nhóm dịch Trái Dâu Nhỏ nhé

“Cậu không sấy tóc sao?” Trịnh Trác Gia hỏi.

“Không cần, bà nội tôi đang ngủ, sẽ đánh thức bà.” Lâm Bách Thăng chỉ vào căn phòng đóng kín kia.

Trịnh Trác Gia gật đầu không nói gì nữa, hai người đi ra ngoài.

Đến bệnh viện, không đợi Lâm Bách Thăng trả tiền, Trịnh Trác Gia ddaxdduwa tiền lẻ chuẩn bị sẵn cho tài xế, giục Lâm Bách Thăng mau xuống xe.

Tất cả mọi việc đều do Trịnh Trác Gia xử lý, không cho Lâm Bách Thăng có cơ hội chen vào.

Lâm Bách Thăng không biết nói gì, cũng không tranh nổi cô, đành nhìn cô bận bịu trước sau vì anh.

Bốn mươi phút sau mới ra khỏi bệnh viện.

“Lời bác sĩ dặn cậu đều nghe thấy rồi, vẫn là câu nói kia, ngàn vạn lần phải cẩn thận, đừng đụng vào nước, chờ đến phòng y tế ở trường lại đổi thuốc. Được rồi, trở về đi, tôi đưa đến phố ẩm thực.” Trịnh Trác Gia nói xong đưa tay vẫy xe.

Không đợi Lâm Bách Thăng trả lời, một chiếc taxi dừng lại, cô mở cửa sau ý nói Lâm Bách Thăng ngồi vào, Lâm Bách Thăng dịch về phía trong, Trịnh Trác Gia cũng lên xe.

“Bác tài, đến tiểu khu Thanh Minh, dừng ở khu phố ẩm thực một chút.” Trịnh Trác Gia ngồi phía sau nói điểm đến.

Xe chạy buổi tối, chẳng có âm thanh nào ngoài radio đang phát sóng.

Trịnh Trác Gia ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ, Lâm Bách Thăng cúi đầu nhìn cánh tay mình, lại cẩn thận liếc nhìn góc nghiêng của Trịnh Trác Gia, từ kính chiếu hậu bắt gặp ánh nhìn của tài xế, anh vội vàng điều chỉnh tư thế, nhìn ra cửa sổ bên cạnh.

“Bác tài, qua đèn giao thông này, dừng xe cho cậu ấy xuống trước.”

Chiếc xe giảm tốc độ.

“Bạn học Lâm, cậu về nhé, có nhu cầu gì có thể nhắn Wechat.” Trịnh Trác Gia bước xuống để Lâm Bách Thăng ra ngoài.

“Ừ, cảm ơn, cậu… làm phiền tới cậu, cảm ơn.” Lâm Bách Thăng muốn nói lại thôi, cứ thế cảm ơn hai lần.

“Không sao, cậu về nhé.” Trịnh Trác Gia cười phất tay.

Trong bóng đêm, Lâm Bách Thăng xuyên qua con hẻm quen thuộc, cánh tay không còn cảm giác đau đớn, có lẽ vết thương này đối với anh không đáng nhắc tới.

Tra chìa khóa nhẹ nhàng vào ổ, đèn phòng khách vẫn sáng, chiếc ghế Trịnh Trác Gia ngồi vẫn còn đó.

Lâm Bách Thăng đi tới, nhẹ tay cầm ghế đến góc. Sống trong một căn nhà đầy đồ đạc linh tinh chất đống hơn mười năm, đêm nay lần đầu tiên cậu cảm thấy không ổn, thùng carton cùng chai lọ không nên để như vậy.

Trong lòng thầm tính toán thời gian đi từ phố ẩm thực đến tiểu khu Thanh Minh, ước chừng xong, Lâm Bách Thăng đứng ở ban công nhỏ lấy điện thoại ra, mở khóa ấn vào giao diện Wechat.

Hình đại diện tin nhắn đầu tiên là Tôn Ngộ Không trong Tây Du Ký phiên bản 86*, Tôn Ngộ Không đặt tay ở hai bên mũ, chữ “Phật” ở giữa đã bị bỏ, có phần ngoài màu trắng, trong đó có chữ “Ta thành Phật.”

* Phim Tôn Ngộ Không công chiếu năm 1986.

Lần thứ hai bị avata này chọc cười, lần đầu tiên là lúc kết bạn.

Nhấn vào khung chat, gõ: ‘Cậu tới nơi chưa?’ Dừng một chút liền xóa bỏ, thay đổi, ‘Bạn học Trịnh, về tới nơi chưa?’ Hình như có chút kỳ quái, lại xóa đến chữ ‘Trịnh’, ngón cái chạm vào không cẩn thận ấn gửi.

“Ôi.” Lâm Bách Thăng sầu não hít một hơi thật sâu.

Vừa định thu hồi, cô liền trả lời: ‘Tôi tới nhà rồi.’

Lại thấy tin nhắn đến: ‘Cậu gọi bạn học Trịnh có chút kỳ lạ, nếu không ngại trực tiếp gọi Chiến Đấu Thắng Phật đi.’

Lâm Bách Thăng lại lầm nữa bật cười, hôm nay là lần thứ ba, lần thứ ba trong tuần, lần thứ ba trong tháng, lần thứ ba trong năm nay, anh không còn nhớ lần cuối cùng anh bị người ta chọc cười là khi nào.

Lâm Bách Thăng: Số di động là Alipay phải không?

Trịnh Trác Gia ở đầu kia điện thoaik không hiểu, đang muốn hỏi có phải anh gửi nhầm hay không, liền nhận được thông báo Alipay, mở ra xem, bạn học Lâm, chuyển khoản 200 tệ.

Lâm Bách Thăng: Tiền thuốc và xe taxi, cảm ơn cậu.

Trịnh Trác Gia lập tức đem tiền trả lại, đem Alipay của cậu vào danh sách đen.

Lâm Bách Thăng: …

Đề tài đến đây chấm dứt, đợi một lát Trịnh Trác Gia không trả lời, Lâm Bách Thăng ảo não nhíu mày, chuyển khoản Alipay không được, chỉ sợ Wechat của cô không nhận mới trực tiếp chuyển qua Alipay.

30 phút sau, Lâm Bách Thăng: Cám ơn cậu ngày hôm nay.

Tin nhắn gửi đi như đá chìm đáy biển.

Trưa chủ nhật, báo thức vang lên, Lâm Bách Thăng theo thói quen với tay phải tìm di động, không may đụng phải mép tủ chạm vào vết thương khiến anh kêu một tiếng đau đớn, cả người bỗng chốc tỉnh táo lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp