Bạn Trai Tôi Bị Sủng Hư

Chương 4


1 năm

trướctiếp

Mùi trong xe taxi khiến Trịnh Trác Gia cảm thấy không thoải mái, cô hỏi bác tài xem có thể tắt điều hòa hay mở cửa sổ không, bác tài vui vẻ đồng ý.

Lúc này nhiệt độ đã giảm xuống, mở cửa xe gió lạnh bên ngoài lùa vào, đem những cảm xúc ngột ngạt khó chịu hôm nay xua tan.

Trịnh Trác Gia ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, xe đang dừng đèn đỏ, cạnh đó là phố ẩm thực.

Đèn đỏ còn đang đếm ngược, cách đó không xa truyền đến tiếng nói to, cô đưa mắt nhìn về hướng đó theo bản năng, bên kia hình như xảy ra tai nạn, tiếng chửi mắng của người phụ nữ cùng tiếng khóc của trẻ con khiến mọi người xung quay đều chú ý. Cô thoáng nhìn qua, xem về phía có âm thanh huyên náo ấy, mơ hồ nhìn thấy bộ đồng phục của trường Tân Thành số 5.

Trịnh Trác Gia không phải là người thích xen vào việc của người khác, nhưng bộ đồng phục kia khiến cô không khỏi nhìn thêm lần hai, liền nhìn thấy nam sinh mặc đồng phục đưa lưng về phía cô, trên cánh tay còn giống bôi thuộc mỡ như cô.

Không phải là Lâm Bách Thăng chứ? Cô sửng sốt, đèn xanh bật sáng, xe chậm rãi di chuyển về phía trước.

“Bác tài, xin lỗi, phiền bác thả cháu xuống phía trước, cháu quên mua đồ.”

“Hả? Ồ, được rồi.” Bác lái xe giảm tốc độ sau lời nói của cô.

Trả tiền xong, Trịnh Trác Gia quay lại, đợi đèn đỏ một lần nữa xong chạy lại đoạn đường vừa rồi, mọi người còn chưa tản đi.

Quả nhiên là Lâm Bách Thăng.

Lâm Bách Thăng bị hắt một ly trà sữa vào người, bên chân có hai cái ly, trân châu rải rác trên mặt đất, có mấy hạt dính trên vạt áo của anh, giày vải trắng cũng có hai hạt, thoạt nhìn có chút buồn cười, bất quá hiện tại không phải thời điểm thích hợp.

“Có chuyện gì vậy?” Trịnh Trác Gia đi tới bên cạnh Lâm Bách Thăng hỏi.

Lâm Bách Thăng nhìn thấy cô ban đầu có chút kinh ngạc, không kéo dài quá lâu, nói hai chữ: “Không sao.”

“Thật ngại quá, là con tôi không cẩn thận đụng phải cậu.” Người phụ nữ một mực đổi lỗi cho trẻ con, giọng nói không mang chút áy náy, thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn Lâm Bách Thăng bị đụng phải, ngoài ra không có ý muốn bồi thường.

Trịnh Trác Gia nhìn xuống dưới đất, ly bị đổ, hóa đơn trong túi đựng cũng ướt đẫm, nhưng vẫn thấy rõ giá tiền.

“52 tệ.” Trịnh Trác Gia cúi xuống cầm hóa đơn lên xác nhận một chút, không có khoản khấu hao, đưa tới trước mặt người phụ nữ, nói ra số tiền.

“Cái gì? Cái này…” Ánh mắt người phụ nữ né tránh.

“Hai ly trà sữa này 52 tệ, anh muốn tiền mặt hay chuyển khoản?” Trịnh Trác Gia quay sang phía Lâm Bách Thăng hỏi một câu.

Hãy theo dõi nhóm dịch Trái Dâu Nhỏ nhé

“Trà sữa gì đắt như vậy, con nhỏ tôi không cẩn thận, cậu là người lớn, sao còn bất cẩn như vậy.” Người phụ nữ lẩm bẩm một câu, tay không quên vỗ nhẹ vào mông đứa nhỏ hai cái, đứa nhỏ khóc càng to hơn.

“Quần áo và giày dép của cậu cũng bị bẩn, xem giặt khô bao nhiêu tiền, cũng tính cả đi.” Trịnh Trác Gia không nặng không nhẹ nói.

“Cái gì giặt khô, đồng phục của cậu tùy tiện giặt một chút là được, giày cũng giặt được, muốn giặt khô gì chứ.” Người phụ nữ lớn tiếng nói.

“Cô cũng biết đây là đồng phục, chúng tôi đều là học sinh, cần cù học tập, dành thời gian làm chút việc giao đồ ăn, người nhà cô đi đường không cẩn thận đụng vào, cũng không thể muốn chúng tôi tự bồi thường được.” Trịnh Trác Gia nghĩ hẳn Lâm Bách Thăng là tự mình mua đồ uống, cô cố ý nói là giao đồ ăn, hơn nữa cô cũng không bảo là do con nhà cô ta, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “người nhà”. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Cô…” Người phụ nữ còn muốn chối. Mọi người xung quanh nghe thấy là học sinh, cần cù học tập, giao đồ ăn, lập tức có bác gái đứng về phía Lâm Bách Thăng, thúc giục người phụ nữ bồi thường tiền.

“Wechat, Alipay hay tiền mặt?” Trịnh Trác Gia lại hỏi thêm lần nữa.

“We.. wechat.” Người phụ nữ thấy mọi người không đứng về phía cô ta, không thể lấp liếm cho qua. Nói xong dùng sức vỗ mông đứa nhỏ hai cái mới chậm rãi lấy di động ra.

Trịnh Trác Gia ra hiệu cho Lâm Bách Thăng, anh nhanh chóng lấy điện thoại mở mã nhận tiền.

52 tệ, quét năm phút mới xong.

Trịnh Trác Gia tăng lên mười phần kiên nhẫn, một câu cũng không thúc giục người phụ nữ kia, cứ thế nhìn chằm chằm cô ta.

Cô ta không cam lòng bồi thường xong, sợ Trịnh Trác Gia tìm cô ta đòi thêm tiền, vội vàng đưa đứa bé rời đi.

Để lại Lâm Bách Thăng hỗn độn với một đống trà sữa.

Trịnh Trác Gia nhìn Lâm Bách Thăng ngồi xuống, cô cũng ngồi cùng anh thu dọn trà sữa bỏ vào thùng rác bên cạnh.

“Cậu… có muốn mua lại hai ly khác không? Hay trực tiếp về nhà thay đồ?” Trịnh Trác Gia chỉ vào quần áo Lâm Bách Thăng, lấy một gói khăn giấy, rút ra vài tờ lau tay còn lại đưa cho Lâm Bách Thăng.

Lâm Bách Thăng dừng lại một chút mới nhận lấy giấy, bắt đầu lau sạch áo cùng trân châu dính trên giày.

“Đi giao đồ ăn, tôi lại đi mua hai ly. Cậu muốn uống gì? Nóng hay lạnh?” Lâm Bách Thăng mở miệng hỏi.

“A? Thật giao đồ ăn? Tôi không uống, cậu mau đi đi.” Trịnh Trác Gia thúc giục nói.

Lâm Bách Thăng nhìn cô một cái xoay người đi vào tiệm trà sữa, Trịnh Trác Gia sợ anh mua cho cô, liền theo anh vào đó.

Tiệm trà sữa nhận ra Lâm Bách Thăng, vừa nghe ở cửa anh bị đụng làm hỏng đồ, nhanh làm cho anh hai ly. Lâm Bách Thăng còn muốn thêm một ly nữa, Trịnh Trác Gia ở phía sau liền ngăn lại.

Chốc lát trà sữa được làm xong, Lâm Bách Thăng muốn tới chỗ nằm gần phố ẩm thực, là khách hàng nữ của cửa hàng quần áo gọi đặt đồ ăn, khoảng cách rất gần, hơn nữa cũng không đặt trên nền tảng giao hàng, cho nên không có tính giờ.

Trịnh Trác Gia đi theo Lâm Bách Thăng giao đồ ăn, Lâm Bách Thăng cũng không nói gì, cũng không đuổi cô, để cô đi theo.

“Tiểu Lam, hôm nay đến phiên cậu à, sao thế, trên người cậu xảy ra chuyện gì?” Nhân viên cửa hàng hiển nhiên biết Lâm Bách Thăng, thấy anh một thân hỗn độn như vậy không khỏi hốt hoảng.

“Không có gì, không cẩn thận làm đổ trà sữa, thật ngại quá, mang đến hơi muộn.” Lâm Bách Thăng đưa trà sữa qua.

“Không sao, không sao, a? Đây là nhân viên mới chỗ cậu à?” Nhân viên cửa hàng chỉ Trịnh Trác Gia phía sau Lâm Bách Thăng.

“Không phải.”

“Ồ, như vậy sao, được rồi, vất vả cho cậu.” Người nhân viên mỉm cười đem trà sữa vào trong.

Hai người đứng trước cửa hàng có chút ngượng ngùng.

“Cậu…”

“Cậu…”

“Cậu nói trước đi.” Lâm Bách Thăng nói.

“Cậu có muốn trở về trước thay đồ rồi làm việc tiếp không?” Trịnh Trác Gia hỏi.

“Hết việc rồi, thuận tiện đưa, về nhà đi, cậu cũng về đi, hôm nay cảm ơn cậu.”

Trịnh Trác Gia cảm thây Lâm Bách Thăng bây giờ với ở trường là hai người hoàn toàn khác nhau, ở trường một câu cũng không nói, vậy mà bên ngoài giao tiếp nhiều như vậy.

“Không có việc gì, cậu làm ở quán trà sữa à?” Trịnh Trác Gia lại hỏi.

Lâm Bách Thăng gật đầu.

Hãy theo dõi nhóm dịch Trái Dâu Nhỏ nhé

“Oa, vậy có phải cậu biết làm nhiều loại trà sữa lắm phải không?” Lâm Bách Thăng vốn nghĩ cô sẽ hỏi anh vì sao làm việc ở quán trà sữa, không ngờ cô sẽ hỏi thế, anh kiên nhẫn trả lời: “Ừ, không sai biệt lắm, nhưng phải thỏa thuận bảo mật.” Anh có chút khó xử nhìn Trịnh Trác Gia.

“Haha, bạn học Lâm, cậu thật đáng yêu.” Nói xong mới có ý thưc điều gì không ổn, vội vàng ho hai tiếng cho đỡ xấu hổ.

“Vậy nhà cậu ở đâu? Có xa không?” Trịnh Trác Gia lại hỏi.

“Hả?” Anh nhìn cô mờ mịt.

“Tay cậu bị phồng rồi, nhà cậu gần đây thì về thay đồ đi, tôi đưa cậu đến bệnh viện xử lý một chút.” Trịnh Trác Gia chỉ chỉ cánh tay Lâm Bách Thăng.

“Không cần.” Lâm Bách Thăng nhìn tay mình, không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt.

“Đừng, nói cho cùng là do tôi làm cậu thành ra vậy, cậu không xử lý, tôi không yên tâm.” Trịnh Trác Gia thoải mái nói.

Lâm Bách Thăng vẫn không nhúc nhích.

“Đi thôi, chúng ta không nên ở đây lãng phí thời gian, đã muộn rồi.” Trịnh Trác Gia tỏ thái độ nếu anh không đi cô dứt khoát không bỏ qua.

“Vậy trực tiếp đến bệnh viện, tôi về nhà thay đồ sau.”

“Không được, cậu về nhà trước, nếu được tắm rửa một chút, thay đồ rồi mới đi.” Trịnh Trác Gia trịnh trọng nói.

Sắc mặt Lâm Bách Thăng trong thoáng chốc mất tự nhiên, đây là cô ghét bỏ anh sao? Bất quá cũng đúng, toàn thân anh đều là trà sữa, đổi thành người khác cũng thấy vậy.

Trịnh Trác Gia dường như hiểu suy nghĩ của Lâm Bách Thăng, vội vàng giải thích: “Cậu tắm rửa trước, đổi thuốc xong liền về ngủ, bằng không bôi thuốc còn tắm, đụng vào cánh tay sẽ không tốt.”

Nghe xong lời này, tầng mây đen trong lòng Lâm Bách Thăng được gỡ bỏ, thậm chí còn có chút vui vẻ từ đâu mà có.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp