Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 50: Nuôi heo thất bại


1 năm

trướctiếp

Khung cảnh bên này khác với bên phòng của Triệu lão thái, bà ta nằm trên giường đất lăn qua lộn lại thật sự không nín được.

Bà ta hối hận, bà ta oán trách, hiện giờ cũng không còn sức mà đi chửi mắng Vương Linh Linh nữa, đầu cứ nghĩ đến chỗ tốt khi cưới Vương Anh là ngực đau đớn.

Bà ta nhịn, cố nhịn, sau đó không nhịn được lại đi nói với ông bạn già của mình.

“Ông nói xem sao tôi không biết kiên nhẫn chút chứ? Chúng ta đã bỏ lỡ một cô con dâu tốt rồi!”

“Nếu tiểu tam có vợ tốt như vậy, ngày tháng sau này của chúng ta sẽ tốt lên rất nhiều!”

“Đó là gian nhà có hai phòng gạch xanh đấy! Chẳng lẽ một mình cô ta sẽ ở đây sao?”

“Một tháng con bé kia kiếm được năm sáu đồng, có thể cho chúng ta ăn trứng gà cả tháng!”

“Ông xem sao lúc đó tôi không đưa tiền đến định luôn đi lại còn đợi tiểu tam trở về nữa chứ!”

“Với điều kiện này của cô ta, mặc dù tiểu tam không với tới được nhưng tôi nói nhất định cô ta sẽ đồng ý!”

…..

Nói xong, đầu óc của Triệu lão thái đã chuyển lên người Vương Linh Linh.

“Tất cả đều do Vương Linh Linh!”

Triệu lão thái nghiến răng nghiến lợi: “Nếu không phải cô ta câu dẫn tiểu tam thì làm sao chúng ta lại đi đổi con dâu chứ?”

Bà ta đã hoàn toàn quên mất khi ở bệnh viện nghe Vương Linh Linh nói không cần làm lễ hỏi, tự nguyện đi vào cửa làm mẹ kế, bản thân đã vui vẻ biết bao nhiêu.

Giờ bà ta lại cảm thấy Vương Linh Linh đã làm hỏng một cọc hôn sự tốt của mình.

Triệu lão đầu hút một ngụm thuốc: “Bây giờ nói cái này thì có ích gì?”

Đã kết hôn rồi, tiểu tam đã báo cáo lên quân ngũ, mọi người ai cũng biết hết. Giờ mà hưu Vương Linh Linh cũng không đưa được nha đầu kia trở về.

Triệu lão thái xoa ngực: “Tôi không nói ra thì tôi tức giận!”

Nhưng càng nói càng tức hơn!

Triệu lão thái cũng biết lúc này chỉ có thể nuốt xuống, nhưng trong lòng vẫn bị lửa đốt, chẳng khác nào bị ốm cả.

Cực kỳ mệt!

Vương Linh Linh tốt nghiệp cấp hai, Vương Anh tốt nghiệp cấp ba.

Vương Linh Linh không có việc làm, Vương Anh lại làm đại phu.

Vương Linh Linh mang theo một bao tải đồ áo gả vào, Vương Anh có mang theo gian nhà lớn.

Mệt thật!

Triệu lão đầu mở miệng: “Vậy bà nói vợ của lão tam làm nhiều việc hơn đi, cô ta đã hại nhà chúng ta thì đó đều là việc mà cô ta phải làm để bù đắp.”

Triệu lão thái gật đầu liên tục: “Đó là điều đương nhiên! Nếu không phải do cô ta thì lúc này chúng ta đã được ở gian nhà có phòng gạch xanh rồi.”

Vương Linh Linh đang ngủ mơ, cô ta vẫn chưa cảm nhận được cuộc sống khổ cực của mình sau này đã đến.

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã đến ngày mười lăm, sáng sớm hôm nay người của đại đội đều đến từ sớm.

Mọi người vội vàng dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, trẻ con đến vây xem kín mít, rất nhiều người đang đập lúa ở sân. Nhóm phụ nữ dọn một đống vải đến may quần áo và mũ, mấy đứa con nít chạy khắp nơi.

Mỗi năm đều như thế, cứ đến khi phân thịt heo, trừ mấy vườn cây vẫn còn người đến chăm bón ra thì tất cả đều dừng việc lại. Từng nhà vội vàng chuẩn bị để nhận thịt.

Điền Hữu Phúc đứng chờ ở trạm nuôi thu heo.

Mỗi năm trên đại đội có nhiệm vụ chia thịt heo cho nhiều nhà, dựa theo quy định để lại hai cái đầu heo để ăn. Chờ đến khi đến trước trạm chăn nuôi, có rất nhiều, nếu như ít quá thì người ta không muốn, nếu quá nhiều thì sẽ phải tính tiền hoặc là chia thịt. Đây cũng là nguyên nhân các nhà ở đại đội nuôi heo, thời buổi này nhà ai có con nhỏ, có đứa con hai ba tuổi ham chơi có thể đút cỏ cho heo ăn, sau khi phân chia thịt có thể lấy phần trăm.

Chờ đến khi giao heo, nhà ai nặng hơn thì sẽ có tiền, ít nhất là mấy đồng, nhiều nhất là mười mấy đồng!

Có ai mà không động tâm đâu?!

Điền Hữu Phúc đi lướt qua một vòng, tính xem nên mang theo mấy cái đầu đưa đến Cung Tiêu Xã. Gầy thì không được nên cứ để lại đại đội để chia.

Nuôi heo mà gầy cũng phải thấy xui xẻo, lúc được chia nhiều nhất là được hai mươi cân thịt, nếu có ai nuôi heo không tốt thì sẽ không phù hợp với điều kiện gia đình chăn nuôi.

Điền Hữu Phúc là người công tâm, mỗi năm trên đại đội đều phải giao mười con heo, trong đó có bảy tám con béo tốt là được, còn hai ba con gầy yếu thì có thể giữ lại để nuôi thêm, chờ sang năm nuôi đủ số lượng rồi giao tiếp, đúng lúc trong khoảng thời gian này cung cấp heo giống, nuôi mấy con heo là có thể kiếm tiền từ trạm chăn nuôi.

Để lại heo giống thường để lại heo mẹ, mùa đông vẫn phải chăm sóc tỉ mỉ có thế sang năm mới mới sinh được heo con.

Điền Hữu Phúc đếm một lần phát hiện thiếu mất một con heo: “Thiếu một con, heo, nhà ai chưa đưa đến đây?”

Lúc đến trạm chăn nuôi, ông ấy muốn đi chọn con heo tốt, và chỉ định nên giết con nào.

Người xung quanh ngó trái ngó phải, có người phát hiện: “Heo của nhà Vương Vĩnh Thuận chưa tới!”

Điền Hữu Phúc nhíu mày, vốn dĩ ông ấy nể mặt Vương Anh nên mới đưa heo cho hai vợ chồng Vương Vĩnh Thuận nuôi, lúc trước khi Vương Anh phân nhà, sở dĩ không đưa nhiệm vụ nuôi heo cho Vương Anh là vì sợ vợ chồng Vương Vĩnh Thuận sẽ ngáng chân con bé hại heo không được nuôi tốt, đến lúc đó không riêng gì Vương Anh mà cả đại đội cũng sẽ bị liên lụy, còn phải bổ sung nhiệm vụ nữa.

Nhưng Điền Hữu Phúc đã nghĩ rất kỹ, ông ấy tính toán sẽ cho Vương Anh phần nhiều thịt của con heo mà hai vợ chồng Vương Vĩnh Thuận nuôi.

Dù sao heo này cũng là vì mặt mũi của Vương Anh nên mới đưa cho hai vợ chồng nhà đó nuôi, với lại nửa năm trước nghe nói con heo này cũng do chính tay Vương Anh chăm sóc.

“Tới rồi kìa!”

Nhiều người nhìn chằm chằm ra xa, hai vợ chồng Vương Vĩnh Thuận đưa heo đi tới, từ xa cũng có thể nghe thấy tiếng heo kêu.

Điền Hữu Phúc nuốt lời muốn nói xuống, chuẩn bị đi xem heo trước. Vừa mới thấy Điền Hữu Phúc đã phát hỏa.

“Mấy người nhìn đi, các người đã nuôi con heo này thành gì thế hả? Chẳng khác nào con chó gầy hết!”

Đúng là như vậy, mọi người có ít người nuôi heo thành heo kém nhưng cũng không đến nỗi nào chẳng qua là gầy hơn heo người ta ít thôi, đã nhiều năm nay chưa ai thấy con heo mà gầy đến mức này! Nhìn con heo đó đã biết nó không có tinh thần rồi.

Vương Vĩnh Thuận xoa mắt, cười làm lành: “Gần đây trong nhà có rất nhiều việc phải lo…. Với lại nó cũng không nhỏ lắm.”

Hiện tại ông ta cực kỳ thiếu tiền, còn chưa nhận được tiền nuôi heo đâu đó!

Điền Hữu Phúc giận sôi máu: “Con này nói là chó ai cũng tin, cậu nói đây là heo ư? Có ma mới tin cho cậu! Lúc trước tôi đã đi xem heo nhà cậu rõ ràng nó to hơn đây gấp mấy lần.”

Điền Hữu Phúc không phải là người giao nhiệm vụ nuôi heo xong là mặc kệ, thỉnh thoảng ông ấy sẽ đi xem nhà nào nuôi heo ra sao. Rốt cuộc không riêng gì nhiệm vụ nuôi heo mà cả đại đội cũng muốn ăn. Nếu hằng năm có nhà ai nuôi heo gầy đến mức khô cứng thì nhóm xã viên chắc chắn sẽ có ý kiến.

Trên mặt Vương Vĩnh Thuận sắp vỡ ra, ông ta và Lý Xuân Quyên gần đây gặp phải những chuyện không vui sau đó lại qua loa cho heo ăn. Hơn nữa, mấy ngày nay trời lạnh, heo bị rút không ít cân, cho nên mới thấy khô cứng như thế.

“Đội trưởng, heo này nhìn thì gầy nhưng thật ra rất béo! Lát nữa cứ làm thịt là biết.”

Ông ta vẫn không chết tâm, làm thế nào cũng phải giao con heo này lên.

Điền Hữu Phúc lười so đó với cái miệng của ông ta, nhìn thấy Vương Anh và Từ Sương cũng tới liền chỉ vào Vương Anh nói: “Heo nhà cậu nuôi không tốt thì đưa cho nhà Vương Anh nuôi. Dù sao hôm nay heo của cậu chắc chắn không được nhận, trên đại đội của chúng ta không chấp nhận lấy heo gầy để phát cho mọi người.”

Toàn bộ đại đội có bao nhiêu người? Mỗi năm vào lúc này đều phải làm thịt heo rồi chia cho mỗi nhà, ăn tết lại chia thêm một lần nữa. Loại heo gầy đến mức lọt vào cái lỗ nhỏ này thì chia cũng không đủ chia!

Lý Xuân Quyên đang đứng một bên, vừa nghe thấy thế đã phản bác: “Tôi nuôi heo cho đến tận bây giờ mắc mớ gì mà đổi người chứ? Thêm nữa, tôi nuôi không tốt thì cô ta sẽ nuôi tốt ư? Cô ta là đồ lười biếng làm gì nuôi được heo chứ?”

Chuyện này cũng là gần đây Lý Xuân Quyên đi theo nhóm người buôn chuyện lên án Vương Anh, nói Vương Anh không nấu cơm, mỗi ngày đều chờ Từ Sương làm sẵn, chưa từng thấy Vương Anh nấu cơm cho Từ Sương hôm nào hết, nếu Từ Sương không nấu được thì Từ lão thái sẽ tới cửa gọi Vương Anh tới nhà ăn cơm.

Đây không phải là mụ lười thì là gì?

Lý Xuân Quyên ăn nói hùng hồn đầy lý lẽ: “Tôi đã nuôi heo từ mười mấy cân đến gần một trăm cân, cô ta thì nuôi sao, nuôi bằng gì? Nếu không anh cứ bảo cô ta đưa tiền bảy tám chục cân thịt này cho tôi! Không thì đừng có mơ!”

Điền Hữu Phúc cười đến mức tức cả lên: “Đây là nhiệm vụ nuôi heo! Nhiệm vụ này yêu cầu số cân mà nhà cô cần nuôi đạt được, cô còn bảo con heo này được bảy tám chục cân thịt? Đúng là mơ giữa ban ngày!”

Lý Xuân Quyên vẫn cắn không bỏ: “Trạm chăn nuôi vẫn chưa tới cân làm sao anh biết không đủ?”

Điền Hữu Phúc nhìn Vương Vĩnh Thuận không nói gì, trong lòng ông ấy biết rõ hai vợ chồng nhà này quyết tâm muốn giao heo cho trạm chăn nuôi mới được.

“Được thôi, nếu lát nữa heo của cô cậu không đủ tiêu chuẩn của trạm chăn nuôi thì cũng không được để lại đại đội chia thịt. Một là hiện giờ cô đổi người nuôi hai là các người đưa về để nuôi, nuôi tới khi nào đủ tiêu chuẩn thì giao lại.”

Đây là do hai vợ chồng nhà đó ép Điền Hữu Phúc không thể buông tha, với lại…

Mùa đông không có cỏ cho heo ăn nên heo chỉ có thể ăn lương thực trong nhà!

Heo của hai vợ chồng Vương Vĩnh Thuận gầy trơ xương nếu muốn nuôi đạt tiêu chuẩn thì mùa đông này cần có nhiều lương thực hơn nữa. Mà mùa đông lạnh lẽo, chuồng heo cũng bị đóng băng, vì thế còn phải phòng cho heo không bị lạnh chết.

Thực ra đưa heo cho Vương Anh thì Điền Hữu Phúc muốn đưa cho Vương Anh ít lương thực, giờ hai vợ chồng Vương Vĩnh Thuận lại muốn giao nộp lên ư?

Xin lỗi đi, không có cửa đâu!

Nếu cậu nuôi heo bị chết vậy lấy công điểm bù vào, ít nhất là lấy công điểm sang tháng ba năm sau.

Sắc mặt Vương Vĩnh Thuận khó coi vô cùng, sao ông ta có thể không biết được việc này chứ? Nhưng hiện tại ông ta thiếu tiền trầm trọng, nhiệm vụ nuôi heo sang năm chưa chắc đã đến tay mình, cho nên năm nay ông ta muốn lấy tiền của con heo này.

Vương Anh và Từ Sương đứng ở đằng sau đội ngũ, Từ lão thái mỉm cười nhìn hai người trẻ tuổi, bà cũng không thò lại gần mà đi theo một đám lão thái thái đang đôi co vài câu. Mới nói được mấy đoạn liền ngẩng đầu lên nhìn một cái, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái.

Đến nỗi hai vợ chồng Vương Vĩnh Thuận kẻ tung người hứng, lão thái thái cũng không thèm phản bác lại. Trước đó là thông gia cũ mà không biết được hai người đó có tâm địa xấu xa như thế.

Một lát sau, xe của trạm chăn nuôi tới.

Cửa xe mở ra từng người đi xuống.

“Ai da, heo này của anh không đủ tiêu chuẩn, mang về đi không làm thịt được đâu!”

Một người ở trạm chăn nuôi nói trắng ra, ghét bỏ loại heo gầy này: “Có phải con heo này có bệnh gì không? Hay là các người đi mời một người nào đó ở trạm chăn nuôi đến xem đi.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Xung quanh vang lên tiếng cười, làm cho người kia ngượng ngùng sờ đầu.

Mặt Vương Vĩnh Thuận đỏ lên, Lý Xuân Quyên vẫn la lối khóc lóc om sòm: “Cậu chưa cân làm sao mà biết được nó không đạt tiêu chuẩn?”

Người kia: “Tôi đã làm trong trạm chăn nuôi lâu rồi nên đương nhiên vừa thấy con heo này đã biết nó không đủ.”

Vương Anh cũng cười, người này đúng là có ý, nhìn thì tưởng là người trẻ tuổi, há miệng ra là người từng trải.

“Được được được cân cho bà là được chứ gì.”

Lý Xuân Quyên la lối khóc lóc đến nỗi người kia cũng không thể chống đỡ được.

“Đó, còn bốn mươi cân nữa mới đạt tiêu chuẩn, đưa về nuôi tiếp đi nha.”

Xung quanh lại cười to hơn, người kia sờ ót, cảm thấy người ở đại đội này thật kỳ lạ.

“Được rồi, đây là mấy con còn lại, chúng ta đưa đi. Anh xem số này có đúng không?”

Điền Hữu Phúc bảo kế toán đại đội đi tính tiền, nói với đôi vợ chồng Vương Vĩnh Thuận: “Thấy chưa? Tôi đã nói rồi, heo này của nhà cậu không đủ tiêu chuẩn, thiếu tận bốn mươi cân, cậu nghĩ đại đội có chia đủ được không? Các người đổi người nuôi hay là mang về nuôi tiếp đây?”

Lý Xuân Quyên há hốc miệng, muốn kiên quyết nói sẽ đưa về nuôi.

Nhưng Vương Vĩnh Thuận đã hiểu, kéo người lại, lau mặt: “Không nuôi nữa.”

Năm nay không có Vương Anh và Vương Linh Linh ăn, nhìn thì rất dễ thật ra thiếu rất nhiều tiền, ngực Vương Vĩnh Thuận như đang rỉ máu: “Chúng tôi không nuôi nữa, đại đội có thể đưa cho chúng tôi mấy chục công điểm được không?”

Nuôi heo sẽ có công điểm, mặc dù không nhiều nhưng có còn hơn không.

Vương Vĩnh Thuận là muốn vớt vát đôi chút cho bản thân.

Lý Xuân Quyên vẫn không phục, bà ta cảm thấy dù heo nhà mình nuôi không đạt chuẩn nhưng dù sao bản thân đã có công nuôi nó, cho nên phải có công điểm và tiền mới được.

Điền Hữu Phúc nói châm chọc: “Không đưa heo nên được chia nhiều hay ít cũng chưa biết được, với lại heo nhà cậu thiếu cân thì lấy gì để đưa công điểm cho cậu?”

Điền Hữu Phúc vẫy tay: “Được rồi, không có cái gì để đưa cho cậu đâu, nuôi heo mà nuôi thành con chó gầy, đại đội không truy cứu sai lầm đã đủ tốt lắm rồi. Nếu cậu không muốn thì dắt về nuôi tiếp đi.”

Không có khả năng ông ta sẽ dắt về, Vương Vĩnh Thuận không bao giờ làm vụ mua bán lỗ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp