Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 51: Nuôi heo


1 năm

trướctiếp

Điền Hữu Phúc đẩy hai vợ chồng Vương Vĩnh Thuận xuống, đưa heo cho Vương Anh: “Vương Anh, con có muốn nuôi con heo này hay không?”

Phải hỏi ý kiến có muốn nuôi hay không bởi vì nuôi heo khá là phiền toái.

Vương Anh nghĩ một lúc: “Con muốn ạ.”

Thấy hiện giờ đã biết đường lên núi, cô còn phát hiện ra ao cá ở trên đó nhưng ngày thường vẫn thiếu thịt để ăn. Từ Sương làm ở tiệm cơm, mỗi tháng có phiếu mua thịt nữa nên không lo lắm.

Mỗi năm chỉ được ăn thịt vào cuối năm ư? Loại tủi thân này Vương Anh không chịu được.

Vì được ăn thịt, Vương Anh thấy nuôi heo rất có lời.

Chờ sang năm nuôi heo to lên có lẽ sẽ được phân khá nhiều thịt đó.

Cứ như thế Vương Anh đã kéo một con heo gầy về nhà nuôi.

Lý Xuân Quyên cười nhạo sau lưng: “Đúng là nực cười, cô ta lười như thế đến lúc đó, heo này có khi còn gầy hơn như này nữa.”

Vương Anh và Từ Sương cùng nhau về nhà, trong nhà có một chuồng heo bị vứt đi, trước đó Từ Sương đã tu bổ lát gạch rồi: “Ngày mai tôi gọi thêm người làm trần nhà cho chuồng heo.”

Vương Anh gật đầu, nhân lúc Từ Sương không chú ý rót chút nước linh tuyền vào cơm cho heo ăn.

Bên này đã bận việc xong, bên kia đã vang lên tiếng gõ trống, nhiệm vụ giao heo đã xong giờ trên đại đội chuẩn bị giết heo.

Quá trình giết heo mặc dù dọa người nhưng có rất nhiều trẻ con muốn xem, che đôi mắt lại qua khe hở của ngón tay nhìn heo tắt thở, sợ tới mức hít một ngụm khí lạnh.

Điền Hữu Phúc không tìm người trên trấn đến hỗ trợ mà để thanh niên trai tráng ở đại đội đè heo ra, trong thôn có năm người có kinh nghiệm đến giết heo, giơ tay chém xuống, động tác nhanh nhẹn.

Chờ đến khi giết xong, quá trình chia thịt heo càng làm cho người ta sung sướng hơn nhiều.

Điền Hữu Phúc đã bảo kế toán tính toán xong, việc còn lại chính là gọi tên lên nhận phần của mình.

Từ Sương nói với kế toán: “Nhà của tôi và Vương Anh gộp lại làm một.”

Kế toán tính một chút, đến lượt hai nhà Từ Sương và Vương Anh đứng trước bàn bày thịt heo.

Từ Sương chỉ vào khối thịt ở cổ heo: “Miếng này.”

Lập tức Vương Anh nghĩ đến có bao nhiêu phương pháp để ăn thịt, trong ánh mắt đều lộ ra vẻ mong chờ.

Từ Sương chọn ba cân thịt hoa mai, còn lại hỏi xem Vương Anh muốn lấy phần nào.

Có đầu bếp chuyên nghiệp là Từ Sương ở đây, Vương Anh nói chắc nịch: “Xương ống, móng heo, thêm đại tràng và não heo.”

Lý Xuân Quyên ở bên cạnh thiếu chút nữa cười chết, Vương Anh toàn lấy đồ thừa!

Một lão thái khác đứng bên cạnh Từ lão thái nói: “Anh nha đầu có lẽ là chưa biết mấy phần đó đều là những phần thừa của con lợn, sau này bà nên về dạy cho con bé hiểu thì hơn.”

Từ lão thái híp đôi mắt lại: “Sao nào? Đó là các người chưa từng được ăn móng heo mà con út của tôi làm! Bà đã từng ăn rồi thì sau này sẽ không còn muốn mấy miếng thịt mỡ này nữa. Trên trấn có bao nhiêu người hướng về món móng heo ở tiệm cơm của con trai tôi làm đấy, bà cũng không biết thì đừng khuyên tôi, tôi cảm thấy Anh nha đầu chọn rất tốt.”

Điền Hữu Phúc đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, mỗi một lần chia thịt heo điều buồn nhất chính là không có ai lấy mấy phần này, mấy xã viên không phải không muốn mà ngày thường nhà ai nấu xương ống lên nước cũng không được đậm đà. Có ít thịt mỡ và ba chỉ bỏ vào nồi nước này thì lại không đủ.

Biết mấy món này nấu ăn ngon nhưng không phải nhà ai cũng có đủ nguyên liệu để làm, nấu tanh lên không ăn được chi bằng lấy thịt nạc về luộc còn hơn.

Hơn nữa thịt mỡ ngấy, không phải ai cũng ăn được nó, chủ yếu là do vấn đề tận dụng nguồn nước ở trước mắt.

Ở nông thôn dùng nhiều nhất là đậu nành, nhà nào cũng sẽ có đất trồng đậu nành, đó cũng là bổ sung rau củ. Nhưng cái này vẫn chưa đủ, các nhà đều phải canh cho đủ lượng nước sạch.

Trong huyện thành cũng không nhường chút nào, thiếu phiếu dùng nước, một nhà được chia về điểm này rất ít khi dùng được đến cuối tháng cho nên chỉ có thể cố gắng tiết kiệm.

Vương Anh sau khi xuyên qua mới biết được, thời buổi này có nhiều loại đồ như vải dầu, vải dệt cần dùng chút nước ở đáy nồi một chút để hút lượng nước vào. ( truyện trên app T Y T )

Thiều nước, mọi người đều chỉ lấy thịt heo về lọc mỡ, đến năm sau muốn ăn mỡ heo thì mùa hè phải trồng vội ăn vội.

Vương Anh chọn xong phần thịt heo có nước, Điền Hữu Phúc cũng không để cô chịu thiệt: “Miếng có chứa lòng heo thì ba cân tính thành hai cân, cho con thêm ít thịt ba chỉ.”

Vương Anh gật đầu, suýt chút nữa rơi cả nước miếng.

Nhiều thịt như vậy, cô có rất nhiều ý tưởng để làm thành các món khác nhau đó!

Từ Sương vẫn bình thường, cầm lấy thịt cùng về nhà với Từ lão thái và Vương Anh.

Để lại tiếng bàn tán xôn xao đằng sau lưng.

“Anh nhà đầu này cũng không giúp Từ Sương một tay sao?”

“Thôi bỏ đi, cô ta không có cha mẹ giáo dục không phải sao? Có điều Từ Sương cũng thật chu đáo, cái gì cũng nghĩ tới cô ta.”

“Chậc chậc, tên tiểu tử nhà họ Từ này sau này cuộc sống có lẽ sẽ không được thẳng lưng rồi, toàn phải nghe lời vợ.”



Từ Sương vẫn không biết hình tượng của mình trong mắt mọi người đã cố định ở một chỗ kéo dài cho tới tương lại, anh vừa về nhà đã vội vàng xử lý tràng heo.

Vương Anh cũng không đứng nhìn, cô làm não heo sạch sẽ, vừa nãy Điền Hữu Phúc còn cho cô một túi máu heo, Vương Anh hòa máu heo với não heo vào một chỗ, nói với Từ lão thái: “Máu này có tác dụng làm ổn định huyết áp cao, đợi con về nhà lấy thiên ma* sẽ bảo Từ Sương khép não lại hầm một nồi thiên ma với não heo, dì cứ uống hai ngày, sau đó uống thuốc thì mùa đông năm nay chắc chắn không có việc gì.”

*Thiên ma là một loại thảo mộc, thường được sử dụng để điều trị: Mãn kinh; ổn định huyết áp; Hội chứng tiền kinh nguyệt; Đau bụng kinh; Mụn trứng cá; Xương yếu (loãng xương); Đau đẻ ở phụ nữ có thai.

Ngoài ra, thiên ma có thể được sử dụng để chữa lo lắng, thấp khớp, sốt, đau họng, ho và cải thiện làn da.

Từ lão thái xua tay: “Dì uống thuốc là được, còn phí não heo làm gì? Con bảo Từ Sương làm món mạo não hoa cho con ăn.”

Vương Anh vẫn còn nhớ hương vị của món mạo não hoa, nhưng vẫn kiên trì: “Có nhiều thịt như thế cũng không thiếu 1 cái não heo đâu ạ, chiều nay con sẽ bảo Từ Sương hầm cho dì ăn.”

Từ lão thái thật muốn kéo mấy lão thái thái vừa nãy lại đây mà xem, Anh nha đầu đối xử với bà tốt như thế nào.

Có người vợ tốt như vậy cho dù có bật đèn pin cũng tìm không ra.

Từ Sương làm xong đại tràng, xương ống chặt làm đôi bỏ vào nồi hầm, tay trái cầm móng heo, tay phải cầm đại tràng hỏi Vương Anh: “Cô muốn ăn như thế nào?”

Ánh mắt của Vương Anh sáng lên, tay nhỏ chỉ chỉ nói: “Mỳ xào lòng cay! Móng heo hầm đậu nành.”

Từ Sương: “Được!”

Lấy nồi lớn ra, bỏ hai móng heo đã được xử lý sạch sẽ vào, bỏ thêm một nắm đậu xanh, bên trên còn tưới thêm nửa ly rượu vàng. Mùi hương tỏa ra thơm nức khắp cả căn nhà.

Ruột già cắt khúc xào lên, mùi thơm bay lên, tay cán bột sau đó cắt nhỏ, bỏ thêm hai cây cải trắng vào nồi canh nữa.

Nước canh đậm đà làm các giác quan đều nhuốm hương vị của chiếc nồi đang sôi ùng ục!

Vương Anh ăn nửa cái móng heo, ăn một chén mỳ xào lòng cay, còn lại ăn không được nữa, Từ Sương để hơn nửa chén canh đậu nành còn thừa ở nồi.

“Để buổi tối ăn với cơm.”

Nếu không phải quá thèm món mỳ xào lòng cay thì móng heo hầm với đậu nành nên ăn với cơm, tưới nước tương lên quấy đều thêm chút canh là cực kỳ ngon.

Từ lão thái không hề cảm thấy Vương Anh ăn nhiều, bà thấy Vương Anh ăn nên cũng ăn luôn một chén lớn, dừng lại mới thấy mỗi ngày như hiện tại thật tốt.

Cũng có chút nhớ con trai lớn.

Từ lão thái trầm mặc, phải nhịn, có lẽ chờ sang năm mới liên hệ được với con trai lớn, năm nay chỉ có thể để cho thằng bé chịu khổ.

Mấy ngày nay Từ Sương cũng nói chuyện lúc trước của Vương Linh Linh cho bà nghe, Từ lão thái hối hận vô cùng, sao lúc đó bản thân lại muốn cùng một nhà với Vương Vĩnh Thuận chứ? Gặp đúng con yêu tinh hại người Vương Linh Linh kia!

Lại nhìn qua Vương Anh, vừa lòng đến mức không thể vừa lòng hơn, nếu gặp Vương Anh sớm hơn một chút thì đã định hôn sự cho hai đứa từ lâu rồi.

Vương Anh cũng không phải chịu tội hai năm, nhà mình cũng không có chuyện xui xẻo như vậy xảy ra.

Chia thịt heo xong thì chia lương thực, Điền Hữu Phúc bận túi bụi mới chia lương thực đầy đủ, sau đó bắt đầu cho mọi người vào rừng đánh lợn rừng.

Một năm có bảy tám ngày đi đánh lợn rừng, mấy đại đội xung quanh liên hợp lại đi vào chỗ sâu nhất trong núi đánh lợn rừng xong đem về chia, mặc dù thịt lợn rừng tanh nhưng chẳng lẽ không muốn ăn thịt qua mùa đông sao?

Đánh lợn rừng cần đi vào sâu trong núi, Vương Anh nhân lúc đi đến ao cá, cũng may nơi này rất gần vị trí lại bị che khuất nên không có ai phát hiện ra nó.

Nhưng nghĩ cũng lạ, cá đã lớn như thế chắc chắn đã có từ nhiều năm trước vậy mà chưa bị ai nhận ra.

Vương Anh bắt một con cá, chuẩn bị lấy về nhà lấp đầy cái bụng của mình, tiệc cưới của cô và Từ Sương gần ngay trước mắt, nếu không có cá thì không được cho lắm.

Từ Sương nói, chuyện lấy cá to như thế này rất khó nói, ở gần đó không có chỗ nào có được cá to như thế. Vì thế hai người đã giữ kín bí mật nhỏ này lại, trước khi kết hôn lên núi dự trữ cá qua mùa đông.

Càng tới ngày kết hôn, Vương Anh càng rảnh rỗi, chỉ biết ăn không ngồi rồi.

Mọi chuyện đã được Từ Sương xử lý tốt, việc bếp núc ngoài sư phụ của anh thì còn có một người sư huynh ở huyện thành nữa, cả Tô lão thái cũng tặng một mẻ đồ ăn tới, còn giúp phơi rau khô ở trên đại đội, tiệc cưới đều đã được bố trí đúng chỗ của nó.

Vương Anh nằm trong nhà hai ngày cuối cùng quyết định đi làm việc của bản thân.

Cô đến nhà của Điền Đại Trụ trước, là nhà có thai phụ mà Điền Hữu Phúc đã từng nói với cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp