Mèo Con Muốn Báo Ân Cũng Thật Khó

Chương 3


1 năm

trướctiếp

Lúc Ô Miên đi ra khỏi văn phòng thì đúng lúc nhìn thấy Giang Vân mang theo mấy trợ lý đi tới thang máy.

Cậu vừa thấy đương nhiên cũng đi theo sát, vốn tưởng rằng chỉ là một lần nghênh đón đơn giản, trên thực tế Tạ Cửu Triết cũng không phải người có đầu phái lớn như vậy, những người này trước kia tranh nhau từng giây từng phút đến văn phòng báo cáo công việc trên tay mình.

Đây là lần đầu tiên Ô Miên cảm nhận được bầu không khí căng thẳng của nơi làm việc ở xã hội loài người.

Cậu len lén nhìn thoáng qua Tạ Cửu Triết, đây không phải là lần cậu gần Tạ Cửu Triết nhất, so với lần trước cách thủy tinh nhìn nhau, nhưng lần này cậu lại khẩn trương hơn nhiều.

Làm mèo cậu rất có kinh nghiệm, nhưng làm người cậu lại không có kinh nghiệm gì.

Nhất là người đàn ông được các trợ lý vây quanh ở giữa tựa như chúng tinh phủng nguyệt so với lúc trước hiển nhiên nghiêm túc hơn rất nhiều, trên mặt mang vẻ hờ hững, cho dù không có chạm mắt với anh cũng có thể cảm nhận được loại áp bách này.

Ô Miên là yêu nên càng thêm nhạy cảm một chút, cậu vốn tưởng rằng Tạ Cửu Triết không vui, nhưng hơi cảm ứng một chút, cảm giác được đối phương cũng không có cảm xúc không vui, hoặc nói đúng hơn là đối phương không có cảm xúc gì, cả người đều vô cùng vững vàng.

Cậu có chút hoang mang, ở trong mắt yêu, cảm xúc của nhân loại đều vô cùng rõ ràng, sao Tạ Cửu Triết lại không giống?

Mà đúng lúc này, Tạ Cửu Triết bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía cậu.

Ô Miên phục hồi tinh thần mới phát hiện là tất cả mọi người đã báo cáo xong công việc, chỉ còn lại một mình cậu.

Tuy nhiên Ô Miên là người mới đi làm ngày đầu tiên, hoàn toàn không cần thiết phải báo cáo công việc, tuy rằng anh nhìn qua khiến cậu có chút khẩn trương nhưng coi như là trấn định nói một câu: "Chào Tạ tổng, tôi là Ô Miên."

Tạ Cửu Triết gật đầu với cậu, nhìn cậu nhiều hơn hai lần nói: "Giải tán đi, nên làm cái gì thì làm cái đó đi."

Các trợ lý nhìn thoáng qua nhau một cái, nhao nhao cảm thấy trợ lý bên người lần này làm không tốt có thể ở nhiều thêm hai ngày.

Phải biết rằng những trợ lý bên người trước kia đi làm ngày đầu tiên, Tạ tổng lạnh lùng của bọn họ nhiều nhất cũng chỉ là tùy tiện liếc mắt một cái đã ném người sang một bên không quan tâm, giống như bị ném vào lãnh cung.

Mỗi ngày cũng chỉ có buổi sáng đi theo mọi người gặp Tạ tổng một lần, sau đó cũng không có sau đó, chứ đừng nói đến nói chuyện trao đổi, Tạ tổng càng sẽ không chủ động đi tìm người.

Mọi người đều biết vốn dĩ không có vị trí trợ lý bên người này, Tạ tổng sẽ không dễ dàng để cho người khác tới gần, chỉ là bởi vì mẹ của Tạ tổng cũng chính là Tạ phu nhân yêu cầu, mới có thêm một chức vị như vậy.

Cho nên Tạ tổng không để ý tới trợ lý bên người, mọi người cũng cảm thấy rất bình thường, rõ ràng là Tạ tổng bỏ tiền ra dỗ mẹ mình vui vẻ.

Chỉ là người này lại khác, những người như bọn họ sớm đã quen việc hội báo vào buổi sáng hàng ngày, đương nhiên biết bước tiếp theo chính là ai làm việc nấy, câu nói kia rõ ràng là nói với người mới.

Mọi người mang tâm tư nhiều chuyện lại không dám thật sự nhiều chuyện, chỉ có thể ngoan ngoãn trở lại với công việc của bản thân, chuẩn bị chờ sau khi làm việc xong lại trò chuyện với nhau một chút.

Giang Vân cũng không ngoài ý muốn lắm, lúc này mới nên làm cái gì thì làm cái đó, bản thân Ô Miên có thể được lựa chọn chính là do ông chủ nhà anh ấy lựa chọn.

Không thể không nói, ánh mắt ông chủ nhà anh ấy đúng là không tệ, cho dù Ô Miên này không biết làm cái gì, trưng ở đó làm bình hoa cũng vui vẻ, hơn nữa là do ông chủ tự mình chọn, đãi ngộ đương nhiên sẽ khác.

Nhưng mà chỉ có Tạ Cửu Triết biết, sở dĩ anh nhìn Ô Miên chủ yếu là do ánh mắt đối phương thật sự rất giống con mèo đen đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của anh, chờ anh quen rồi lại đột nhiên biến mất.

Có đôi mắt xanh giống nhau, trong ánh mắt cũng mang theo sự háo hức cùng thân thiết.

Làm sao có ai có thể giống như một con mèo chứ?

Nhưng mà tư duy của Tạ Cửu Triết cũng chỉ phân tán một chút như vậy, rất nhanh anh đã tiến vào trạng thái công việc.

Ô Miên nhìn anh đi vào văn phòng, có chút mất mát thở dài, trở lại công việc của mình.

Trong sổ tay nói, Tạ tổng không thích người khác tùy ý ra vào văn phòng của mình, nếu có nhu cầu anh sẽ dùng nội tuyến thông báo cho trợ lý.

Hiện tại Ô Miên cần làm là nghiêm túc học tập sổ tay, thuận tiện chờ đợi yêu cầu từ Tạ Cửu Triết.

Chỉ là hết một ngày này, Tạ Cửu Triết dường như quên mất cậu, vốn dĩ chưa từng gọi nội tuyến của cậu.

Mà ngoại trừ nửa đường cậu bị Ngụy Khải Phong dẫn đến căng tin làm quen một chút, sau đó cũng không ra khỏi văn phòng nữa, nên sẽ không tồn tại tình huống bỏ lỡ này.

Buổi tối tan tầm, lúc này Ô Miên mới gặp lại Tạ Cửu Triết, ngoại trừ nói lời tạm biệt giống như người khác, cũng không biết nên tới gần đối phương như thế nào.

Cậu phát hiện sau khi biến thành hình người, nhìn qua dường như gần gũi hơn với Tạ Cửu Triết, nhưng lại có một vách tường không thể vượt qua.

Lúc tan tầm, Ô Miên có chút buồn rầu xoa xoa tóc, lúc trước thầy cậu tìm được đủ loại tư liệu của Tạ Cửu Triết đã khuyên cậu nên từ bỏ.

Bởi vì loại người như Tạ Cửu Triết là người khó báo ân nhất, vị này danh lợi này đều có, địa vị xã hội cũng không thấp, Ô Miên có thể cho quá ít, không đáng.

Thầy cậu là đại yêu, có vô số cách có thể chặt đứt đường nhân quả giữa cậu và Tạ Cửu Triết, nhưng mà Ô Miên không muốn.

Ô Miên còn nhớ rõ năm đó Tạ Cửu Triết vẫn còn là một thiếu niên rất dịu dàng, mở cho cậu một chiếc ô vào đêm mưa, khi đó cậu bị dính vào keo bẫy chuột, vừa bẩn vừa dính, đối phương lại không ghét bỏ chút nào, thật cẩn thận dùng dầu lau sạch keo trên người cậu.

Ký ức xa xôi vẫn rõ ràng như cũ, lúc này Ô Miên mới nhớ tới năm đó Tạ Cửu Triết giúp cậu lau sạch keo trên người, thì có mang khẩu trang và găng tay, có lẽ là bởi vì dị ứng lông mèo.

Năm tháng biến Tạ Cửu Triết lúc nhỏ và Tạ Cửu Triết trưởng thành thành một tồn tại hoàn toàn khác nhau.

Ô Miên so sánh một chút lại cảm thấy có chút buồn rầu.

Khi màn đêm buông xuống, cậu cũng không vội vàng về nhà, mà chạy đến một khu vườn nhỏ cho mèo ăn.

Thông báo tuyển trợ lý bên người cho tổng giám đốc của Tạ thị lúc trước chính là lấy được từ những con mèo hoang này, những động vật lang thang này nhìn qua không đáng chú ý, nhưng chúng lại nắm giữ vô cùng nhiều tin tức.

Những con mèo hoang này đối với Ô Miên vô cùng thân thiết, dù sao cũng là cùng tộc, hơn nữa thế giới động vật lấy mạnh làm vua, Ô Miên lại là con mèo mạnh nhất mà chúng gặp được, trực tiếp bị những con mèo hoang này coi là thủ lĩnh.

Ừm, có thể mang theo rất nhiều đồ ăn tới đây nuôi chúng nó Ô Miên đương nhiên là mèo lớn vô cùng lợi hại!

Ô Miên ngồi xổm dưới đèn đường nhìn những con mèo hoang này ăn cơm, ánh đèn chiếu lên mặt cậu, mạ một tầng ánh sáng nhu hòa lên cậu, dáng vẻ trông vừa an tĩnh lại dịu dàng, vô cùng xinh đẹp.

Tạ Cửu Triết ngồi trên xe chờ người lái thay tới đây thì nhìn thấy một bức tranh tĩnh lặng như vậy.

Tối nay anh tham gia một buổi tiệc rượu, tài xế bộc phát bệnh nặng tại chỗ nên đã được đưa đến bệnh viện, đám vệ sĩ lại uống rượu, nên đành phải ngồi trong xe chờ người tới.

Tạ Cửu Triết ngồi trên xe lẳng lặng nhìn một lúc, mà Ô Miên đương nhiên vô cùng nhạy cảm đối với ánh mắt của người khác, khi cảm nhận được có người nhìn mình chăm chú, cậu liền ngẩng đầu nhìn qua.

Khi nhìn thấy Tạ Cửu Triết có chút kinh ngạc, vừa rồi cậu đã nhìn thấy chiếc SUV đang đỗ ven đường, nhưng không ngờ chủ nhân của chiếc xe lại là Tạ Cửu Triết.

Ô Miên chần chờ một chút, thấy Tạ Cửu Triết không có ý thu hồi ánh mắt, nên cậu đứng dậy đi về phía chỗ xe đậu bên kia.

Sau khi đến bên cạnh xe, đột nhiên cậu lại không biết nói gì, lúc ở hình thái mèo cậu ỷ vào Tạ Cửu Triết nghe không hiểu, nên cái gì cũng dám nói ra miệng, biến thành người đột nhiên trở nên rụt rè.

Không, cũng không tính là rụt rè, cậu chỉ lo lắng nói sai sẽ chọc Tạ Cửu Triết không vui mà thôi, vì thế cậu chỉ phải ngoan ngoãn nói: "Chào buổi tối, Tạ tổng."

Tạ Cửu Triết gật đầu: "Trễ như vậy sao còn chưa trở về? Làm thêm giờ à?"

Trong lòng anh biết rõ với chức vị Ô Miên thì không có chuyện xuất hiện tình huống tăng ca, nếu thật sự là tăng ca, vậy hiển nhiên là có người không thành thật.

Anh vừa mở miệng, Ô Miên liền ngửi được mùi rượu nhàn nhạt, cũng không biết ân nhân uống bao nhiêu, nếu như uống quá nhiều, ngược lại cậu có thể giúp đối phương giảm bớt khó chịu sau khi say xỉn.

Ô Miên vừa nghĩ vừa lắc đầu: "Không, tôi ra ngoài cho mèo ăn."

Gương mặt Tạ Cửu Triết trở nên nhu hòa hơn một chút, bỗng nhiên hỏi: "Biết lái xe không?"

Đôi mắt của Ô Miên sáng lên: "Biết!"

Cho dù không biết cũng phải biết nha, dù sao nhân loại có phương pháp lái xe của nhân loại, miêu yêu cũng có cách của miêu yêu.

Tạ Cửu Triết nói: "Về Chiêu Hành Viên."

Ô Miên rất phấn khích: "Vâng!"

Tạ Cửu Triết nói xong thì đóng cửa sổ xe lại, kỳ thật ngay cả chính anh cũng không biết tại sao tâm huyết dâng trào để cho trợ lý nhỏ này đưa mình về.

Vệ sĩ ngồi bên cạnh anh lập tức xuống xe nói với Ô Miên: "Anh Ô, chúng tôi cần kiểm tra một chút."

Ô Miên nghiêng đầu lên tiếng: "Được."

Sau đó những vệ sĩ này lục soát toàn thân cậu một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng phát hiện trên người Ô Miên đúng là quá sạch sẽ, ngoại trừ quần áo và điện thoại di động thì cái gì cũng không có.

Khâu Phi, vệ sĩ đầu lĩnh bên cạnh Tạ Cửu Triết, tiến đến bên cạnh Tạ Cửu Triết nói mấy câu gì đó.

Tạ Cửu Triết thông qua gương chiếu hậu nhìn gương mặt Ô Miên lúc ban đêm trông càng thêm tinh xảo hỏi: "Chờ cậu trở về có lẽ đã muộn, gọi điện thoại cho người nhà nói một tiếng đi."

Ô Miên chớp chớp mắt nói: "Không sao, tôi không còn gia đình nào khác."

Thầy của cậu đang bận xưng vương xưng bá ở Kính Thôn, không có thời gian quan tâm tới cậu.

Tạ Cửu Triết nghe xong rũ mắt nói: "Xin lỗi."

Anh cũng không có xem kỹ tình huống trên sơ yếu lý lịch của Ô Miên, trên thực tế tuy Tạ thị nghiêm khắc cũng không đến mức tìm hiểu rõ hết tình huống trong nhà của người tìm việc, đương nhiên không biết tình huống như thế nào.

Ngược lại Ô Miên không thèm để ý cười cười: "Không sao, tôi chưa từng gặp qua bọn họ."

Cậu vừa nói vừa dùng hai tay cầm vô lăng, cậu nhớ rõ con người lái xe hình như có động tác này.

Vì vậy, câu hỏi đặt ra... Tiếp theo... Cậu phải làm gì đây?

Ô Miên nhớ lại một chút, lúc trước cậu thật sự chưa từng chú ý tới xe phải lái như thế nào, cuối cùng cậu dứt khoát hạ quyết tâm, dù sao để xe chạy là được.

Cậu đã sử dụng một phép thuật nhỏ để làm cho chiếc xe di chuyển từ từ.

Cậu còn nhớ chuyện lúc đầu ô tô sẽ di chuyển khá là thong thả.

Tạ Cửu Triết nhìn Ô Miên trong gương chiếu hậu, dường như thật sự không thèm để ý chuyện này, lúc này mới rũ hai mắt xuống, nhắm mắt chợp mắt.

Chỉ là lúc này với tư cách là vệ sĩ bên người Tạ Cửu Triết, Khâu Phi đã bị dọa đến hồn cũng phải bay.

Anh ta nhìn Ô Miên đang nghiêm túc "lái xe", anh ta tiến đến bên tai Tạ Cửu Triết thấp giọng nói: "Ông chủ, có hơi sai sai."

"Hả?" Ánh mắt Tạ Cửu Triết cũng chưa mở ra.

Sau đó anh liền nghe thấy giọng Khâu Phi hơi run rẩy nói: "Ông chủ, vừa rồi tôi còn chưa kịp đưa chìa khóa xe cho Ô Miên."

Giọng nói của anh ta được khống chế rất nhỏ, những người ngồi ở hàng ghế đầu trong tình huống bình thường sẽ không thể nghe thấy.

Nhưng mà Ô Miên không phải là người, cho nên cậu nghe rõ ràng.

Nhất thời Ô Miên có hơi bối rối, chìa khóa xe gì? Lái xe cũng cần chìa khóa xe sao? Có phải cậu sẽ bị phát hiện hay không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp