Đại Đế Từ Trong Hầm Mộ

Chương 9


1 năm

trướctiếp

Tiêu Trần ngoáy ngoáy lỗ tai, nghiêm trang nói: “Những người thân thuộc với tao đều biết, tao là một cậu bé khiêm tốn nhút nhát, tao từ nhỏ tới lớn đến phân cũng chẳng dám ăn thì khẳng định sẽ không làm ra những chuyện phạm pháp.”

Đám cảnh sát trong lòng âm thầm nói: “Tôi cũng không dám ăn.”

Trương An Nghĩa: “Mẹ nó, nói cứ như có mày dám vậy.”

Lạc Tư Nhu: “Não tên này chứa cái gì vậy.”

Trương An Nghĩa nhích lại gần người cảnh sát bên cạnh, Tiêu Trần nhìn thấy động tác này của Trương An Nghĩa chỉ nhíu nhíu mày, người thân thuộc với Tiêu Trần có lẽ cũng biết, Tiêu Trần đã có chút bực bội rồi.

Tiêu Trần ở “Hạo Nhiên Đại Thế Giới”, là một trong tứ đại thiên đế, nổi tiếng làm việc khiêu thoát, tính cách quái đản, một giây trước ngươi còn cùng hắn cười cười nói nói, không chừng giây tiếp theo hắn đã một chưởng vỗ nát đầu ngươi rồi.

Cho nên rất ít người có gan lớn dám kết bạn với Tiêu Trần chứ đừng nói đến là có người dám khiêu khích Tiêu Trần.

Tiêu Trần hiện tại cũng chẳng cần biết là ai đã giết mình, điều hắn muốn làm bây giờ là nỗ lực nâng cao tu vi, mở ra một quốc gia tử vong , sau đó đồ sát thế giới này, như vậy là tất cả mọi chuyện đều được giải quyết một cách dễ dàng rồi, đơn giản như vậy.

Tiêu Trần nhe răng cười với Trương An Nghĩa: “Chúc mày may mắn.” Nói xong Tiêu Trần xoay người chuẩn bị rời đi.

“Cậu không được đi, mời cậu phối hợp điều tra.” Vương Chính Quốc một tay ngăn Tiêu Trần lại.

“Chú Vương, để hắn đi đi.” Lúc này Lạc Tư Nhu đi tới nói.

Vương Chính Quốc có chút do dự, dù sao bên ngoài đám tiểu đệ của Trương An Nghĩa chết nhiều như vậy, chuyện này phải giải thích thế nào.

“Chuyện của bạn học này để cháu xử lý, chú Vương cứ yên tâm.” Lạc Tư Nhu nói xong liền nháy nháy mắt với Vương Chính Quốc.

Vương Chính Quốc cười khổ một tiếng, cuối cùng cũng gật gật đầu.

Tiêu Trần thấy không có ai ngăn cản mình nữa, chậm rãi rời khỏi quán bar An Nghĩa, giống như một ông lão tản bộ sau khi ăn cơm vậy.

Lạc Tư Nhu dặn dò một số việc rồi đuổi theo bóng lưng Tiêu Trần.

Lúc Lạc Tư Nhu đi tới hành lang, nhìn cảnh tượng đó cả người sững sờ mất mấy giây, sau đó ngồi thụp xuống đất nôn.

Lạc Tư Nhu làm hình cảnh đã mấy năm rồi, hiện trường thế nào cũng đã từng thấy, phạm nhân biến thái giết người, án phân thây, án bánh bao nhân thịt người.

Nhưng cảnh tượng trước mắt và những gì đã trải qua trước đây căn bản là không phải cùng một cấp bậc, nếu những vụ án mạng trước kia là địa ngục trần gian thì cảnh tượng trước mắt này chính là địa ngục chân chính.

Khắp hành lang chật ních người nằm, những người này đều bị nổ tung đầu, không một ai ngoại lệ, giống hệt như bỏng ngô vừa mới ra khỏi nồi vậy.

Óc trắng máu đỏ trộn lẫn vào nhau rải đầy một lớp ở khắp hành lang, nhìn từ xa giống hệt như thịt ba chỉ được phân thành lớp rõ rệt vậy.

Lạc Tư Nhu nôn tới mức miệng cảm thấy đắng cuối cùng cũng dừng lại được, nhìn những thi thể nổ như bỏng ngô kia, cuối cùng cũng biết những đồng nghiệp kia trước đó vì sao lại giống như cả người bị vắt kiệt vậy, đều là do nôn!

Lạc Tư Nhu có chút loạng choạng đứng lên, nhìn nhìn phía cuối hành lang, bóng dáng Tiêu Trần đã mất hút không thấy đâu nữa rồi.

Tiêu Trần ra khỏi quán bar An Nghĩa quay đầu lại nhìn, đưa tay phải ra, một đoàn hắc khí không ngừng vặn vẹo trong lòng bàn tay, chỉ trong nháy mắt một con Minh trùng to bằng nắm tay xuất hiện trong lòng bàn tay của Tiêu Trần.

Tiêu Trần kéo kéo đại ngao khoa trương của Minh trùng cười nói: “Chết có lúc cũng thật hạnh phúc.”

Minh trùng nhảy khỏi lòng bàn tay Tiêu Trần, mất hút trong đêm tối.

Tiêu Trần nhìn đèn đuốc sáng trưng phía xa, thở dài một hơi, ngẫm nghĩ cũng không thể vì để bớt việc mà lại thực sự đồ sát, dù sao nơi này cũng là cố thổ của mình.

Vẫn là tìm được người nhà trước rồi mới nói, cha mẹ vội vàng rời khỏi thành phố Minh Hải, rất có khả năng là đã biết được nguyên nhân sự việc.

“Bạn học, bạn học.”

Một thanh âm dễ nghe vang lên phía sau Tiêu Trần.

Tiêu Trần quay đầu lại, nhíu nhíu mày nhìn cô gái.

Lạc Tư Nhu chạy chậm tới phía trước Tiêu Trần, thời tiết nóng bức khiến Lạc Tư Nhu đổ khá nhiều mồ hôi.

Bị mồ hôi làm ướt nhẹp mái tóc dính lên mặt, cộng thêm khuôn mặt hơi ửng đỏ vì chạy càng khiến Lạc Tư Nhu thêm phần nữ tính.

Lạc Tư Nhu lau lau mồ hôi vươn tay ra nói: “Bạn học, chào cậu, cậu tên là Tiêu Trần đúng không, tôi tên là Lạc Tư Nhu, vừa nãy cảm ơn cậu đã cứu tôi.”

Nhìn đôi tay nhỏ xinh đẹp của Lạc Tư Nhu, Tiêu Trần đút tay vào túi nói: “Hát một bài nghe đi.”

Lạc Tư Nhu xấu hổ thu tay lại, có chút mờ mịt nhìn Tiêu Trần: “Cái, cái gì cơ?”

“Cô không phải là muốn cảm ơn tôi hay sao? Bảo cô hát một bài thì có vấn đề gì à?” Tiêu Trần đảo mắt đi về phía nhà.

Lạc Tư Nhu: “…”

“Bạn học, bạn học, chờ một chút.” Lạc Tư Nhu thấy Tiêu Trần muốn đi liền vội vàng đuổi theo.

Tiêu Trần đột nhiên xoay người, đưa tay ra nắm lấy cằm Lạc Tư Nhu.

Lạc Tư Nhu căn bản là không kịp phản ứng lại bởi vì động tác của Tiêu Trần quá nhanh.

Tiêu Trần nắm lấy cằm Lạc Tư Nhu, ánh mắt nhìn thẳng vào Lạc Tư Nhu, cảnh này giống như một cặp đôi trẻ đang tán tỉnh nhau vậy.

Tiêu Trần kề mặt sát lại vài phần, mặt Lạc Tư Nhu liền đỏ như đít khỉ vậy.

Tiêu Trần hơi giật giật cơ thịt trên mặt sau đó nói với tốc độ cực nhanh: “Lão tử không có câu chuyện, không có bạn gái, không có học thêm, không có bệnh nan y, cũng không thả dê, đôi chân cũng chưa gãy, không nuôi rùa không nuôi chó, không cưỡi heo ra chiến trường, có hát thì cũng làm cho tiểu tỉ tỉ khóc, cũng không phải là từ đâu tới cả, lão tử chỉ là một học sinh cấp ba từ bình thường tới vô cùng giỏi! Lão tử chính là đơn thuần tới giết người! Chính là điên như vậy, hơn nữa cô còn đi theo lão tử, lão tử liền đập vỡ cái đầu chó của cô!”

Lạc Tư Nhu nhìn theo cái bóng đã mất hút của Tiêu Trần, rất lâu sau cũng không có động tác gì.

Lạc Tư Nhu chưa từng gặp phải kẻ nào điên cuồng như vậy, công khai đường hoàng thừa nhận giết người trước mặt cảnh sát.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, cái tên gia hỏa Tiêu Trần kia lại dường như căn bản là không hề bị lay động trước dung nhan mĩ mạo của mình, điều này khiến lạc Tư Nhu vốn rất tự tin thực sự bị tổn thương.

Lạc Tư Nhu nhìn về phương hướng Tiêu Trần biến mất cắn chặt răng nói: “Chúng ta sẽ gặp lại.”

Tiêu Trần về tới nhà, trước tiên là dùng minh hỏa đem thi thể của cái tên xui xẻo trên cây kia thiêu sạch sẽ không còn một mảnh.

Dù sao hiện tại cũng không phải là Hạo Nhiên Đại Thế Giới chỉ quản chết không quản mộ phần kia, hơn nữa thực lực bây giờ thực tế là có chút thấp đến đáng thương, vẫn là không thể quá khoa trương được.

Tiêu Trần nhìn nhìn mệnh bài của người nhà, cũng không phát sinh biến hóa gì cả, tâm tình cũng tốt lên một chút, chuẩn bị ngày mai đi tìm chút nguyên liệu làm cho người nhà mấy tấm mệnh bài đặc biệt.

Như vậy mặc dù tạm thời không tìm thấy người nhà nhưng cũng sẽ không phải lo lắng cho sự an toàn của người nhà.

Sáng sớm đón ánh nắng mai, Tiêu Trần mang một chiếc ghế tựa ra sân, thoải mái nằm trên đó.

Bản thể Tiêu Trần hiện giờ là một bộ xương khô, theo lí luận mà nói thì không cần phải nghỉ ngơi, nhưng một người đã quen với cuộc sống lười biếng như Tiêu Trần vẫn cứ thích nằm dài.

Linh khí đối với một xác chết như Tiêu Trần cũng chẳng có tác dụng gì, cho nên hiện tại tu hành trở thành một vấn đề nan giải.

Dù sao hiện tại cũng là thời đại hòa bình, người chết không có nhiều như vậy, cũng không có nhiều tử khí như vậy.

Vốn dĩ Tiêu Trần cũng có thể dùng các loại như oán khí, lệ khí để gia tăng tu vi, nhưng ngoại trừ tử khí thanh thuần ra, những thứ kia Tiêu Trần vẫn cảm thấy thật chướng mắt.

Trời cũng đã sáng hẳn, Tiêu Trần thoải mái nằm trên ghế rên rỉ một tiếng, chuẩn bị đứng dậy đi tìm nguyên liệu.

“Anh Tiêu Trần.”

Một giọng nói non nớt từ cách đó không xa truyền đến, Tiêu Trần nhìn theo, một đứa bé gái khoảng ba bốn tuổi đang chạy về phía mình.

Đứa bé gái cột tóc tròn, mặc một bộ váy công chúa màu hồng nhạt, nhìn từ xa giống như một con búp bê sứ mỏng manh đang chạy vậy, khuôn mặt bầu bĩnh của cô bé đầy ý cười, trong tay còn cầm theo một cái túi vải.

Theo sau cô bé là một chú chó lông vàng lớn, trên cổ chú chó cũng đeo một cái túi vải, nó lắc lư theo cơ thể khi chạy.

Con chó vàng nhếch mép vui vẻ chạy theo sau mông đứa bé, trông thật ngốc nghếch.

“Vương Sỉ Sỉ.”

Tiêu Trần suy tư một hồi mới nhớ ra được tên của đứa bé này.

Đứa bé này tên là Vương Sỉ Sỉ, hàng xóm của mình, quan hệ của mẹ Vương Sỉ Sỉ với mẹ mình hình như rất tốt.

Vương Sỉ Sỉ chạy tới trước mặt Tiêu Trần, bởi vì chạy hơi nhanh mà thở hổn hà hổn hển.

“Anh Tiêu Trần, anh đã về rồi, Sỉ Sỉ đã mấy ngày rồi không nhìn thấy anh.”

Tiêu Trần căng thẳng giật giật khóe miệng, ngoài cười mà trong không cười nói: “Đồ ngốc, em tới đây làm gì?”

Vương Sỉ Sỉ giơ nắm tay mập mạp lên, khua khua vài cái, miệng cong lên có chút giận dỗi nói: “Sỉ Sỉ mới không phải là đồ ngốc, mẹ nói Sỉ Sỉ là tiểu báo bối thông minh nhất.”

“Ha ha, năm cộng sáu bằng mấy?” Tiêu Trần nhướng mắt hỏi.

“Mười.” Vương Sỉ Sỉ chưa nghĩ đã trả lời.

Khóe mắt Tiêu Trần giật giật vài cái: “Em còn nói em không phải đồ ngốc, lớn như vậy rồi cũng chỉ biết đếm tới mười.”

Vương Sỉ Sỉ có chút ấm ức, môi cong lên mắt ngấn lệ.

“Anh Tiêu Trần anh thay đổi rồi, trước đây anh chưa bao giờ nói Sỉ Sỉ như vậy.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp