Đại Đế Từ Trong Hầm Mộ

Chương 15: Vô cực thông thiên


1 năm

trướctiếp

Hoàng Phủ Phương Linh nhìn khuôn mặt thanh tú của Tiêu Trần đột nhiên tỉnh táo lại, tiếp sau đó liền có chút hối hận.

Một đấm dùng toàn bộ sức lực đánh xuống như vậy, đừng nói là một người mà cho dù là một con bò to cũng sẽ bị đánh chết, Tiêu Trần mặc dù rất quá đáng nhưng tội cũng không đáng chết.

Tiêu Trần phát hiện nắm đấm của Hoàng Phủ Phương Linh đột nhiên có chút ngưng trệ liền biết cô nàng này chắc trong lòng đã hối hận vì ra tay quá nặng.

Tiêu Trần vốn dĩ chính là muốn cảm nhận uy lực của cỗ khí trong người Hoàng Phủ Phương Linh một chút, sao có thể nửa hiệp đã dừng đây.

Tiêu Trần cũng là người ngay thẳng, đơn giản chính là tự vươn đầu mình ra.

Lạc Huyền Tư bị Tiêu Trần giữ cũng bị dọa cho sợ, lúc ở nhà cũng thường xem ông nội đánh quyền, cũng thường nghe ông nội nhắc tới một chút.

Nắm đấm xuất ra như rồng như sông chảy không ngừng, mang theo hổ báo lôi âm chính là biểu hiện của việc quyền pháp đã đại thành, một đấm như vậy đánh chết một con bò cũng đơn giản như ăn cơm vậy.

Lạc Huyền Tư trước đây chỉ coi chuyện này như nghe kể chuyện, nhưng trước mắt lại thật sự chứng kiến tất cả những gì ông nội nói là sự thực.

Lạc Huyền Tư trong lòng sốt ruột liền theo bản năng đứng chắn trước mặt Tiêu Trần.

Thấy hành động của Lạc Huyền Tư Tiêu Trần liền đau đầu, nhẹ nhàng kéo nhé một cái lôi Lạc Huyền Tư về phía sau mình.

“Trẻ con tham gia náo nhiệt làm gì.”

“Bốp” Một đấm của Hoàng Phủ Phương Linh nện mạnh vào trán Tiêu Trần.

Hoàng Phủ Phương Linh tức giận xuất quyền, dùng toàn bộ sức lực, khoảng cách giữa hai người vô cùng nhỏ, quyền pháp của Hoàng Phủ Phương Linh đã đạt tới cảnh giới thu phát tự nhiên, vốn dĩ lợi dụng khoảng cách ngắn này thì có thể giảm thương tổn đến mức thấp nhất.

Nhưng mà tên kia lại trực tiếp vươn đầu ra, trán bị đấm một cái thật mạnh.

Trong lòng Hoàng Phủ Phương Linh chợt lạnh đi, biết mình có thể sắp gặp họa rồi.

Thế nhưng Tiêu Trần lại không hề bay ra ngoài như trong tưởng tượng, ngược lại nắm đấm đụng phải trán của Tiêu Trần lại như nện phải tấm thép vậy, đau đớn từ toàn bộ xương tay truyền đến tận tim.

Hoàng Phủ Phương Linh vội vàng thu nắm tay lại, không thể tin được kinh hãi nhìn Tiêu Trần.

Tiêu Trần xoa xoa trán, lắc đầu có chút thất vọng, lực này quả thực quá là yếu.

Tiêu Trần đột nhiên có một suy nghĩ: “Trong Hạo Nhiên Đại Thế Giới cũng không thiếu võ phu, sau khi võ phu đại thành chính là một cái nồi sắt, gặp ai liền đập người đó, nếu như bồi dưỡng Hoàng Phủ Phương Linh thành một đầu sắt hình như là rất thú vị.”

Nghĩ tới cảnh tượng một cô gái xinh đẹp vung nắm đấm đánh người khác, Tiêu Trần cảm thấy thật con mẹ nó thú vị.

Tiêu Trần đột nhiên vươn tay phải điểm về phía trán Hoàng Phủ Phương Linh.

Nhìn cánh tay đang hướng về phía đầu mình, theo bản năng Hoàng Phủ Phương Linh liền muốn quay đầu né tránh, nhưng Hoàng Phủ Phương Linh đột nhiên phát hiện bất luận là mình có tránh như nào dường như là cũng đều không tránh được.

Mồ hôi lạnh theo trán Hoàng Phủ Phương Linh chảy xuống, tình hình này chỉ có thể thấy là người trước mặt mạnh hơn mình rất nhiều.

Cho dù là những thiên kiêu trên ‘Thanh Bảng” cũng không có khả năng làm được điều này, lẽ nào tên này chính là lão quái vật trên “Thiên bảng”.

Tay của Tiêu Trần đụng vào cái trán trơn bóng của Hoàng Phủ Phương Linh.

“Kẹt.”

Một cánh cửa màu vàng trong tâm trí từ từ mở ra, từng chữ từng chữ màu vàng huyền bí từ cửa bay ra, quanh quẩn nhảy múa trong tâm trí.

Cảm nhận được ý nghĩa của những chữ huyền bí kia, Hoàng Phủ Phương Linh cảm giác trong tim như sấm đánh kịch liệt vậy.

“Ngự phong viễn du, hư không hành tẩu, dĩ lực chứng đạo, nhục thân thành thánh.”

Hoàng Phủ Phương Linh ngẩng đầu lên, khuôn mặt hoàn mỹ đang đỏ ửng lên vì kích động.

“Đây, đây là…”

“Từ từ xem, chăm chỉ học, lúc nào học được rồi bản đế dẫn ngươi đi đánh nhau.” Tiêu Trần trêu chọc nói.

Nghĩ tới lúc đó, một tiên nữ áo trắng bay bay, giương nắm đấm nhỏ, từng đấm từng đấm oanh tạc với người khác, nghĩ tới tình cảnh đó quả thực rất thú vị.

“Bốp.”

Tiêu Trần lại vỗ một cái lên mông Hoàng Phủ Phương Linh: "Đi đi, đây coi như là thù lao vỗ mông ngươi ba cái đi.”

Đầu óc Hoàng Phủ Phương Linh có chút không kịp phản ứng lại, thậm chí cũng không cảm nhận được mông đau rát: "Công phu trân quý như vậy liền cứ đơn giản như vậy mà tặng người khác sao?”

Mặc dù mấy thứ cái gì mà ngự phong viễn du, nhục thân thành thánh Hoàng Phủ Phương Linh có chút không tin, nhưng nội dung tu luyện thân thể nội lực bên trong nhất định là thứ có thể ngộ mà không thể cầu.

Những thứ này nếu như để một số gia tộc lớn biết được, cho dù có phải dốc tận mọi thứ, đoán là những gia tộc đó mí mắt cũng sẽ không chớp lấy một cái.

Nhìn bóng lưng Tiêu Trần, Hoàng Phủ Phương Linh muốn nói chút gì đó, nhưng mở miệng ra lại không biết nói gì.

“Nó tên là gì?” Hoàng Phủ Phương Linh hỏi câu này khi bóng lưng Tiêu Trần đã sắp biến mất.

“Nó” đương nhiên chính là những chữ trong đầu vừa rồi.

“Thiết đầu oa chi ca (Bài ca đứa bé đầu sắt)”. Giọng nói của Tiêu Trần từ xa bay tới, Hoàng Phử Phương Linh ngây ngốc tại chỗ.

Công pháp đương nhiên không thể gọi là “Thiết đầu oa chi ca” được, đây đều là do Tiêu Trần nói bừa.

“Vô Cực Thông Thiên”. Tên thực của bộ công pháp này, là công pháp mà một người bạn là võ phu đỉnh cấp tu luyện khi Tiêu Trần còn ở Hạo Nhiên Đại Thế Giới.

Có thể làm bạn với đại đế thì có thể kém tới đâu, tất cả các công pháp tu luyện đều là thứ tốt nhất.

Bộ công pháp này tu luyện tới tận cùng, dựa vào nhục thân là có thể phá vỡ xiềng xích thiên đạo, thoát khỏi luân hồi, tiêu dao trong thiên địa.

Nhưng con đường trở thành võ phu cũng không hề dễ dàng bằng phẳng, tu luyện võ phu phải nỗ lực và trả giá gấp mấy lần so với tu sĩ bình thường.

Sức chiến đấu của những võ phu cùng cảnh giới cao hơn nhiều so với những tu sĩ thông thường, chuyện đánh giết vượt cảnh giới cũng là chuyện bình thường, thậm chí cũng không hề kém cạnh so với kiếm tu sát lực mạnh nhất.

Tiêu Trần cầm tay Lạc Huyền Tư đi về phía cổng trường.

Một thiếu niên hơi gầy nhưng đẹp trai đi về phía Tiêu Trần, thiếu niên mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Một thiếu niên sạch sẽ đẹp trai như vậy luôn rất dễ khiến người khác có hảo cảm.

Tiêu Trần phát hiện trong cơ thể thiếu niên này cũng có một cỗ khí, cỗ khí này mạnh hơn rất nhiều so với Hoàng Phủ Phương Linh.

Đương nhiên đối với Tiêu Trần mà nói, cũng chỉ là sự khác biệt giữa một con kiến lớn và một con kiến nhỏ mà thôi.

Lúc thiếu niên đi ngang qua người Tiêu Trần, đột nhiên dừng bước.

Thiếu niên đưa tay ra cười nói: “Chào cậu, mình là Tần Chí Đan, rất vui được làm quen với cậu.”

“Hát một bài nghe xem nào.” Tiêu Trần rất không có hình tượng ngoáy ngoáy lỗ mũi, sau đó đưa tay nắm lấy tay của Tần Chí Đan trong không trung.

Tần Chí Đan xấu hổ thu tay lại, có chút mờ mịt hỏi: “Hát?”

Tiêu Trần bĩu môi: “Không phải mày rất vui sao, hát một bài thì làm sao à?”

Tần Chí Đan: “…”

“Tao rất là ghét mày, đừng có lại gần tao, tao sợ không nhịn được sẽ đập chết mày đấy.”

Tiêu Trần xác định đây là lần đầu tiên gặp Tần Chí Đan, nhưng Tiêu Trần cũng không hiểu vì sao lại cảm thấy cái tên này rất đáng ghét.

Tần Chí Đan cũng không tức giận, chỉ là có chút xấu hổ cười cười, quay người rời đi.

Lầu dưới trường học, nhìn Tần Chí Đan đang chầm chậm đi tới, Hoàng Phủ Phương Linh siết chặt nắm tay, nghĩ tới “Thiết đầu oa chi ca “trong đầu.

Hoàng Phủ Phương Linh không ngừng tự nói với mình trong lòng: "Vận mệnh có thể được thay đổi.”

Tần Chí Đan đi tới trước người Hoàng Phủ Phương Linh, nhìn khuôn mặt đẹp không tì vết của cô, ánh mắt Tần Chí Đan nóng rực lên.

“Cô gái này là của tôi, hiện tại, tương lai cũng đều là của tôi.”

Tần Chí Đan đưa tay ra muốn vốt vuốt mặt của Hoàng Phủ Phương Linh, nhưng lại bị Hoàng Phủ Phương Linh hất ra.

“Tần nhị thiếu gia, xin tự trọng.” Hoàng Phủ Phương Linh lạnh lùng nói, vế thứ hai kia đặc biệt nhấn mạnh dường như là có ý khác.

Tần Chí Đan cũng không để tâm, quay đầu nhìn về phía cổng trường, lộ ra một nụ cười thâm sâu.

“Cái tên Tiêu Trần kia sao lại vẫn chưa chết?”

Hoàng Phủ Phương Linh nhíu mày nói: “Cậu muốn thế nào?”

“Đương nhiên là muốn bọn chúng biến mất mãi mãi.” Tần Chí Đan cười nói, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng cứ như đang nói trưa nay ăn gì vậy.

Ngoài dự liệu của Tần Chí Đan là, lần này Hoàng Phủ Phương Linh lại không hề tức giận mà chỉ mang theo một nụ cười khó đoán xoay người rời đi.

Tần Chí đan nhìn theo bóng lưng yểu điệu của Hoàng Phủ Phương Linh, ánh mắt nóng rực tự nói với chính mình: “Còn một năm nữa cậu mười tám tuổi rồi, đến lúc đó cậu hoàn toàn chính là của tôi.”

Trong một chiếc xe, Tiêu Trần và Lạc Huyền Tư đang ngồi trong đó.

Lạc Huyền Tư vẫn cúi đầu ngượng ngùng như cũ, có chút không dám nhìn Tiêu Trần.

Lúc này điện thoại của Lạc Huyền Tư đổ chuông, Lạc Huyền Tư nghe điện thoại vẻ mặt ngượng ngùng dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ lo âu.

Tiêu Trần nhìn thấy biểu tình của Lạc Huyền Tư thay đổi liền hỏi: “Sao thế?”

Đôi mắt Lạc Huyền Tư phiếm hồng: “Vừa nãy chị gọi điện tới nói, ông nội đột nhiên ngã bệnh rồi.”

Tiêu Trần suýt thì phun ra một ngụm máu, cái miệng này được khai quang rồi hay sao, lúc trước mình vừa mới nói xong bây giờ đã ứng nghiệm ngay rồi.

Thành phố Minh Hải, trước một biệt thự xa hoa.

Tiêu Trần nhìn biệt thự huy hoàng nguy nga này, so với của nhà mình thì đúng là hơn hẳn một bậc.

Từ trước tới nay Tiêu Trần vẫn luôn nghĩ gia cảnh của Lạc Huyền Tư cũng chỉ tương đối giàu có mà thôi, bây giờ xem ra e là ông bố của mình làm không bằng người ta.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp