Đại Đế Từ Trong Hầm Mộ

Chương 12: Đáng yêu


1 năm

trướctiếp

Tiêu Trần chầm chậm đi tới bên cạnh Trương Nhược Phi, giơ tay lên muốn đập xuống lần nữa.

Trương Nhược Phi nhìn bàn tay có chút thanh tú kia, tóc tai dựng đứng hết cả lên.

“Mày đừng có xằng bậy, bố tao là cục…”

“Bốp”

Trương Nhược Phi còn chưa nói chữ trưởng kia ra khỏi miệng, trên mặt đã lại ăn một cú tát như trời giáng.

“Ọc.”

Trương Nhược Phi phun ra một ngụm máu, bên trong còn có cả hai cái răng.

“Người anh em, có chuyện từ từ…”

“Bốp.” Trương Nhược Phi lại ăn them một cái tát nữa.

Tiêu Trần ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Anh em? Người lần trước chiếm tiện nghi của tao như vậy bây giờ đều đang ở trên trời nhìn mày đấy.”

Trương Nhược Phi cảm giác mặt mình vừa đau vừa sưng, đầu óc đều không phải của mình nữa rồi.

Thấy Tiêu Trần lại lần nữa giơ tay lên, toàn thân Trương Nhược Phi cả người lạnh run, chớp mắt lền ngất đi.

Rõ rành rành tát Trương Nhược Phi tới ngất đi, tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Có mấy người biết rõ tình hình nhà Trương Nhược Phi, muốn đứng lên nói vài câu, thuận tiện có thể biểu thị chút thành ý với Trương Nhược Phi.

Kết quả còn chưa kịp đứng lên thì dường như đã bị Tiêu Trần phát hiện ra.

Tiêu Trần liếc liếc mắt, trong ánh mắt mang theo hàn quang u u khiến cho mấy tên đó giữa ngày hè mà toàn thân lại toát mồ hôi lạnh.

“Tiêu Trần.”

Cảm giác được có người đang kéo quần áo mình, Tiêu Trần Quay đầu lại, liền nhìn thấy thấy Lạc Huyền Tư mặt đỏ ửng đang kéo kéo áo mình.

“Tiêu Trần, đừng, đừng đánh nữa.” Khuôn mặt nhỏ của Lạc Huyền Tư đỏ ửng, nhỏ giọng nói.

Tiêu Trần nhìn nhìn Lạc Huyền Tư, xoa xoa đầu cô cười.

“Lâu rồi không gặp, vẫn chẳng thay đổi chút nào cả!”

Mặt Lạc Huyền Tư lập tức đỏ hồng đến tận mang tai, có chút lắp bắp nói: “Mới, mới có ba ngày.”

Tiêu Trần nắm lấy tay Lạc Huyền Tư quay trở về chỗ ngồi, điều này khiến Lạc Huyền Tư vốn tính hướng nội ngại ngùng càng thêm ngượng nghịu, đầu sắp cúi gằm đến tận ngực rồi.

Mà mọi người trong lớp cũng một phen ồn ào, dường như quên luôn mất Trương Nhược Phi vẫn còn đang nằm trên đất.

Vốn dĩ Trương Nhược Phi cũng đã chẳng được hoan nghênh lắm, vừa mới tới đã ra vẻ ta đây lớn nhất, hơn nữa còn quấy rối cô gái đáng yêu được mọi người yêu thích nhất lớp, nếu như không phải kiêng kị người cha làm quan chức của hắn thì không cần đợi Tiêu Trần ra tay, đoán là Trương Nhược Phi cũng sớm đã bị tát thành đầu heo rồi.

Tiêu Trần nhìn mặt của Lạc Huyền Tư, miệng của lạc Huyền Tư rất nhỏ, kết hợp với khuôn mặt có chút trẻ con nên nhìn hơi mũm mĩm một chút.

Nghĩ đến việc cô gái nhỏ này đặc biết rất thích ăn đồ ăn vặt, mỗi ngày đều bỏ không ít trong cặp sách, cái miệng vốn đã nhỏ của cô ấy lúc ăn đồ ăn vặt trông giống như một con thỏ vậy.

Tiêu Trần nghĩ tới dáng vẻ khuôn mặt mũm mĩm kia không ngừng động đậy, trong lòng vui như hoa nở.

“Gần đây có ổn khôn?”

Tiêu Trần hỏi một câu theo bản năng.

Lạc Huyền Tư có chút ngạc nhiên, Tiêu Trần chẳng qua cũng chỉ mới ba ngày không đi học, vì sao lại hỏi như vậy?

Hơn nữa Lạc Huyền Tư mẫn cảm có thể cảm nhận được sự cô độc và tiêu điều trong giọng nói của Tiêu Trần.

Cứ giống như lời chào đầu tiên khi gặp lại nhau lần nữa của hai người bạn cũ đã rất rất lâu rồi không gặp nhau vậy.

Tiêu Trần vỗ vỗ trán, nhớ lại bản thân mặc dù đã ở đại thế giới kia cả vạn năm, nhưng ở đây mới chỉ trôi qua ba ngày mà thôi.

Lúc Tần Uyển Thanh lấy lại được tinh thần thì mọi chuyện đã xong xuôi, cô đau đầu nhìn Trương Nhược Phi đang hôn mê nằm trên mặt đất.

Tần Uyển Thanh thần sắc phức tạp nhìn Tiêu Trần, có chút hoang mang lắc lắc đầu.

Mặc dù giọng nói kia rất giống, nhưng một cậu học sinh thì làm sao có quan hệ gì với ác ma kia được.

Lạc Huyền Tư có chút tay chân luống cuống bởi vì Tiêu Trần ở trước mặt khiến cô cảm thấy rất xa lạ.

Không chỉ bởi vì hành động bạo lực của Tiêu Trần vừa nãy, mà là bởi cảm giác tang thương từ trong ra ngoài trên người Tiêu Trần, chưa từng trải qua sự tôi luyện của thời gian thì không thể nào có cảm giác này được.

Loại cảm giác này Lạc Huyền Tư có thể cảm nhận được từ trên người của ông nội, nhưng mà cảm giác tang thương trên người Tiêu Trần quá nặng, vượt xa hơn nhiều ông nội đã tám mươi mấy tuổi của mình.

Nhìn Tiêu Trần vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, Lạc Huyền Tư có chút luống cuống chân tay, không biết nên để tay chỗ nào.

Lạc Huyền Tư thò tay vào trong túi mình, lấy ra một túi ô mai.

“Tiêu Trần, ăn đi.”

Nhìn đồ ăn vặt trong tay Lạc Huyền Tư, mí mắt Tiêu Trần giật giật, nghĩ đến vẻ mặt của đồ ngốc kia lúc bón đồ ăn cho mình sáng nay, sọ não Tiêu Trần liền đau.

Tiêu Trần xua xua tay: "Thôi, trước đây đều ăn của cậu, hôm nay tôi mời cậu.”

Tiêu Trần nói xong liền há miệng ra, cả cánh tay đều đưa vào trong miệng.

Lạc Huyền Tư há to cái miệng nhỏ nhắn của mình ra, không thể tin được mà nhìn động tác của Tiêu Trần, trên đời này ai lại có thể đưa cả cánh tay vào trong miệng mình chứ.

“Công năng đặc dị.”

Điều đặc dị hơn còn ở phía sau, Tiêu Trần móc từ trong miệng ra một đống đồ vật.

Kẹo, hạt dẻ cười, nho khô, nhân quả, bánh quy.

Tiêu Trần móc đi móc lại tới mấy lần mới móc được hết đồ ăn vặt trong sọ não ra, nhìn đống đồ ăn vặt được bày ra cả nửa cái bàn, đầu óc Lạc Huyền Tư đã dừng hoạt động rồi.

Thấy Lạc Huyền Tư phát ngốc, Tiêu Trần cầm lên một viên kẹo, đưa đến trước miệng Lạc Huyền Tư.

“Ăn đi, đồ ngốc nói kẹo này ngọt lắm.”

Nhìn viên kẹo trong tay Tiêu Trần, mặt Lạc Huyền Tư lại lập tức đỏ ửng lên.

“Đây là kẹo Tiêu Trần móc ra từ trong miệng, mình mà ăn thì chẳng phải là…”

Lạc Huyền Tư miên man suy nghĩ, trong lòng thấy có một chút ngọt ngào.

“Vẫn còn ngốc như vậy.” Tiêu Trần không nhịn được vỗ vỗ trán.

“Cái này, tôi thật có thể ăn...”

Lạc Huyền Tư còn chưa nói xong, trong miệng đã có thêm một viên kẹo, ngọt ngọt.

Thì ra là Tiêu Trần thừa dịp Lạc Huyền Tư nói chuyện liền trực tiếp đút kẹo vào trong miệng cô.

Cảm thụ được sự ngọt ngào trong miệng, lại nghĩ tới hình ảnh hồi nãy Tiêu Trần móc đồ từ trong miệng ra, Lạc Huyền Tư mặt đỏ như muốn chảy cả máu.

Tiêu Trần có chút buồn cười, thấy Lạc Huyền Tư phùng má lên, Tiêu Trần không nhịn được đưa tay ra nhéo nhéo cái mặt mũm mĩm.

Hành động thân mật như vậy khiến đầu óc Lạc Huyền Tư choáng váng, hơn nữa lúc bàn tay Tiêu Trần chạm vào mặt mình, cảm giác như có luồng điện xẹt qua vậy, khiến cho cô toàn thân vô lực.

Lạc Huyền Tư cảm thấy mắt mình như có sương mù vậy, có chút không nhìn rõ mọi thứ.

Đột nhiên sắc mặt Tiêu Trần ngưng lại, bởi vì Tiêu Trần phát hiện một cỗ lực trường vô hình trong nháy mắt phát ra từ trên người Lạc Huyền Tư, cuộn trào mãnh liệt.

Có người sao?

Giờ phút này, tất cả mọi người trong trường học dường như đều cảm nhận được một cỗ khí lạnh, một cỗ sát khí không gì có thể diễn tả được khiễn mọi người trong lòng sợ hãi.

Lạc Huyền Tư cảm thấy mắt có chút mù mịt, rất khó chịu, dụi dụi mấy lần nhưng tình trạng cũng không khá hơn được.

Lạc Huyền Tư cho rằng mắt mình bị dị vật rơi vào, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Trần, muốn nhờ Tiêu Trần giúp xem trong mắt có gì.

Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn một cái Lạc Huyền Tư liền ngây ngốc tại chỗ.

Tiêu Trần trước mặt đã that đổi hình dáng, thiếu niên môi hồng răng trắng khi nãy đã biến mất, thay vào đó bây giờ là một bộ xương khô.

Bộ xương phát ra ánh sáng lạnh âm u, hắc khí bao phủ xung quanh thân người không ngừng vặn vẹo, vô số đầu ma đang gào thét trong hắc khí.

Cảnh này giống như là đại ma đầu giáng thế vậy, đừng nói là một cô gái nhỏ nhắn, cho dù là một người lớn mà nhìn thấy cảnh này chắc cũng bị dọa cho đau tim.

“Oa.”

Lạc Huyền Tư ngây ngốc một chút bỗng nhiên òa khóc, người khóc thì thương tâm, còn người nghe thì rơi lệ.

Lạc Huyền Tư há to cái miệng nhỏ, mặt bị dọa cho sợ đến trắng bệch cả ra, nước mắt thi nhau rơi xuống, thân thể nhỏ nhắn không ngừng lui dựa sát vào tường.

Tiêu Trần híp híp mắt nhìn Lạc Huyền Tư.

Tiêu Trần xém chút không cười ra tiếng, Lạc Huyền Tư há miệng khóc oa oa nhưng viên kẹo vẫn còn ở yên trong miệng, khóc mệt rồi, lúc lấy hơi vẫn không quên nhai nhai hai cái.

Tiêu Trần nhìn mắt Lạc Huyền Tư, bỗng nhiên cau mày lại.

Xung quanh đồng tử của Lạc Huyền Tư xuất hiện một vòng sáng màu hồng, vòng sáng hồng nhỏ giọt như máu tươi vậy.

Trên vòng sáng màu hồng chứa đầy những phù hiệu kỳ quái quỉ dị không rõ tên.

Tiêu Trần nhìn những hình ảnh quỉ dị này, lập tức liền biết cỗ sát khí vừa rồi và phản ứng bất thường của Lạc Huyền Tư là vì sao.

“Mắt Mắt Tu La.”

Tiêu Trần có chút ngưng trọng, Mắt Tu La là một dị đồng vô cùng nổi tiếng, ở phương đại thế giới kia cũng được xếp vào hạng tồn tại thứ ba.

Mắt Tu La được sinh ra trong sự giết chóc vô tận, lệ khí sát phạt nặng không ai có thể tránh được ảnh hưởng.

Người có Mắt Tu La chắc chắn phải chịu sự ảnh hưởng của nó, trở nên khát máu, hơn nữa Mắt Tu La đối với việc tăng lên tu hành có thể nói là khủng bố.

Ở phương đại thế giới kia, vạn năm qua Tiêu Trần cũng chỉ mới gặp Mắt Tu La có một lần.

Lần đó Mắt Tu La hiện thế đã mang tới vô số tai họa, một cái lục địa lớn bị đánh chìm, vô số sinh linh vô tội chết thảm, đó thực sự được gọi là máu chảy thành sông.

Cho nên Mắt Tu La còn có một tên gọi nổi tiếng khác chính là “Đại tai ương.”

Hơn nữa Mắt Tu La có một truyền thuyết, đôi mắt này là một cái chìa khóa, tu luyện Mắt Tu La đến cực hạn có thể mở ra cánh cửa đại thế giới Tu La, mang toàn bộ Tu La giới nhập vào hiện thực.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp