Sinh Ra Trong Bóng Tối Chết Dưới Ánh Bình Minh

Chương 38 Bị đánh cắp


1 năm

trướctiếp

Thời gian hoàn toàn không cho người ta cơ hội thở dốc, kỳ hạn ba tháng cũng sắp kết thúc rồi.

Vụ án chết đuối của Ôn Bằng vẫn không có tiến triển, Ngụy Lam bị Tống Văn Kiệt, tổng cục trưởng tổng cục khu tây mắng té tát, còn chưa kịp viết tổng kết báo cáo nội dung đã bị trung tâm chỉ huy chuyển tới một vụ án mới từ đồn cảnh sát khu vực.

Khách sạn quốc tế NC thật sự rất nghiệt ngã, liên tiếp xảy ra án mạng, một nữ ca sĩ còn chưa kịp nổi tiếng đã qua đời, chết trong phòng dành cho khách, ở cùng phòng còn có một người đàn ông ngoại quốc, cũng đã sớm tắt thở, nhìn giống như một đôi tình nhân khổ mệnh cùng nhau uống thuốc độc tự sát.

Tất nhiên, tất cả chỉ là vẻ bề ngoài. Hoản toàn không cần tiến hành khám nghiệm tử thi, khi nghe được tên khách do nhân viên lễ tân cung cấp, Ngụy Lam cũng đã đoán được nguyên nhân cái chết của bọn họ.

Tên của hai người này đều nằm trong danh sách của Đàm Trinh nhưng không đuọc ghi cùng một ngày, ngày của nữ ca sĩ sớm hơn người đàn ông nước ngoài hai tháng, tuy nói thể chất của người không giống nhau, khả năng chịu đựng thuốc của mỗi người cũng khác nhau, nhưng có thể chết cùng một ngày, coi như là kỳ tích rất cảm động.

Tác dụng của khám nghiệm tử thi giống như dùng để chứng minh suy đoán của Ngụy Lam, không thể nghi ngờ chết do nội tạng thối rữa, thời gian hai người chết không quá năm giờ, mà nguyên nhân cái chết ghi lại trong vụ án, cũng chỉ có thể ghi là chết vì bệnh tật.

Có người đoán đây là loại virus dịch bệnh mới gây ra, cũng có người đoán là vụ giết người hàng loạt, tin đồn lan rộng càng ngày càng trở nên độc ác, đám người Ngụy Lam cũng chỉ có thể im lặng không nói để tránh gây họa, tránh để dân chúng hoảng sợ, nhưng chủ đề này đã được truyền ra. Theo lời đồn, lại truyền ra một phiên bản chủ đề tang thi, khiến Ngụy Lam dở khóc dở cười, nhưng phiên bản này lại gần với sự thật nhất.

Lúc trước khi Từ Tân đem báo cáo kết quả thí nghiệm lần thứ hai, Ngụy Lam cảm thấy mình giống như đụng phải cánh cửa ẩn giấu của giới y học, kết luận rất khó tin, các tế bào bạch cầu trong viên thuốc thật sự đã cắn nuốt các mô thối rữa ở một mức độ nhất định. Mặc dù một số bộ phận không thể chữa khỏi, nhưng chúng có thể làm chậm quá trình thối rữa.

Cùng lúc đó, Từ Tân cũng tiến hành xét nghiệm mẫu nội tạng thối rữa, khiếp sợ mà phát hiện, trong mô thối rữa có các tế bào hồng cầu cũng hiện ra trạng thái biến dị, một số tế bào hồng cầu bị biến dị có ngoại vi không đồng đều và có màu đen, một số ít hiện ra hình lưỡi liềm.

Bên ngoài những tế bào hồng cầu lưỡi liềm này có một lớp bảo vệ giống như thành tế bào, đủ để chọc thủng các tế bào khác và gây nhiễm trùng, nhưng các tế bào động vật không có thành tế bào!

Bây giờ có thể chắc chắn rằng những tế bào kỳ lạ này thực sự có thể gây nhiễm trùng, nhưng không biết có thể lây nhiễm hay không, thứ bị phá hủy đầu tiên là các cơ quan nội tạng, các mẫu máu có chứa các tế bào biến đổi vi lượng, được tích trữ trong các cơ quan nội tạng trong quá trình lưu thông và trao đổi chất.

Không chỉ vậy, quá trình thử nghiệm đã thu được kết quả bất ngờ, khi nhiệt độ môi trường xung quanh vượt quá 52 độ C, các tế bào này sẽ từ từ vỡ ra và chết đi, không phải là ngủ đông mà là thực sự bị tổn thương. Đáng tiếc không ai bị sốt đến nhiệt độ cao như vậy, muốn loại bỏ những thứ này ra khỏi cơ thể, vẫn là chuyện rất khó khăn.

Chỉ cần những loại thuốc có thành phần kỳ lạ được công khai ra thế giới, những người chết vì ‘bệnh tật’ không rõ nguyên nhân có thể không phải ra đi trong oan ức, ít nhất người nhà của họ có thể nhận được một khoản tiền bồi thường không nhỏ.

Nhưng không phải mọi chuyện lúc nào cũng diễn ra suôn sẻ, ngay khi Ngụy Lam chuẩn bị liên lạc với bên truyền thông, muốn công khai thành phần của thuốc thì mẫu thuốc do đội điều tra hình sự lén lút cất giấu đã biến mất!

Chỉ lo những cấp trên có ý định che đậy sự thật sẽ phát hiện ra sự tồn tại của vật chứng này, Ngụy Lam mới dặn dò một đội nhân viên bí mật giữ lại, người ngoài ngoại trừ Từ Tân sẽ không có ai biết.

Điều này quả thực làm cho Ngụy Lam phải âm thầm chịu đựng, chuyện bị mất vật chứng mất không có cách nào nói ra miệng, dưới tình huống không biết ai là nội gián, bất kỳ ai cũng là kẻ khả nghi, nói ra sẽ bứt dây động rừng, chỉ có thể tạm thời âm thầm quan sát.

Bây giờ lại xuất hiện hai con sâu đáng thương chết vì suy nội tạng, vấn đề mất vật chứng càng khiến Ngụy Lam lo lắng hơn, cậu hoàn toàn không dám suy đoán vật chứng bị trộm sẽ dùng vào việc gì, liệu có phải vì nó mà sinh ra càng nhiều nạn nhân hơn không. Biết sự thật là một chuyện, nhưng điều tra thường xuyên vẫn là điều cần thiết.

Cho dù thủ đoạn có thông minh đến đâu, bối cảnh có thế lực đến đâu, liên tục xảy ra sự kiện đáng sợ như vậy, tin tức truyền ra ngoài cũng rất khó phông tỏa, công với việc nhân viên liên tục từ chức, khó tránh khỏi đem tin tức truyền ra ngoài, khách sạn quốc tế NC cuối cùng cũng không thể tránh khỏi việc ngừng hoạt động để điều tra xử lý, vợ chồng thị trưởng nhất trí tích cực hợp tác điều tra, chỉ để yên tâm.

Nhân viên bị tạm thời đình chỉ công việc và giải tán, cả tòa nhà lớn yên tĩnh đến đáng sợ. Đây là một cơ hội tốt, không có nhân viên công tác can thiệp, Ngụy Lam có thể tìm kiếm các tài liệu lưu trữ bên trong khách sạn, manh mối có giá trị cũng không nhiều, nhưng nơi này thực sự đã tiếp đón không ít người nổi tiếng, trong đó cũng bao gồm cả kỳ tài giới y sinh học Trần Trung.

Xoa xoa đôi mắt chua xót, Ngụy Lam duỗi thắt lưng, bên ngoài cửa sổ sát đất tối đen, mùa đông trời tối rất sớm, bụng có chút đói, các đội viên khảo sát trong tòa nhà có lẽ cũng bắt đầu oán giận, vẫn là cùng nhau đi lấp đầy cái bùng rồi quay lại tiếp tục.

"Doãn Hàng? Chị Trần?" Giọng nói vang vọng trong đại sảnh trống trải nhưng không có ai đáp lại tiếng gọi của cậu, mọi người đi đâu rồi? Đangg kiểm tra trên tầng sao? Ngụy Lam lấy điện thoại di động gọi điện thoại cho Doãn Hàng, nhưng trong điện thoại rất lâu không truyền ra bất kỳ âm thanh nào, sau tiếng bíp bíp dồn dập điện thoại tự động cúp máy, Ngụy Lam kinh ngạc nhìn ba vạch sóng trên ô tín hiệu, khách sạn cao cấp như vậy sao lại không có tín hiệu?

"Tiểu Duy... Lưu An?" Ngụy Lam chưa từ bỏ ý định tiếp tục gọi, trong đại sảnh yên tĩnh chỉ có âm thanh giọng nói của một mình cậu.

Tí tách.

Tiếng nước, có người trong nhà tắm sao? Nhưng nơi này cách phòng vệ sinh xa như vậy, sao có thể nghe được tiếng nước chảy.

Tí tách, tí tách.

Âm thanh cách đó không xa, Ngụy Lam đi theo hướng phát ra âm thanh. Nói đến cũng lạ, trên mặt đất trơn bóng không nhìn thấy bất kỳ vệt nước nào, nhưng tiếng tí tách vẫn quanh quẩn không xa không gần, dẫn dắt cậu đi về phía phòng vệ sinh gần phòng trực ở tầng một, có ai ở đó không?

Ngụy Lam nhắm mắt đi theo đến cửa phòng vệ sinh, tiếng tí tách biến mất, tiếng xả nước đột nhiên vang lên trong nhà vệ sinh khiến Ngụy Lam sợ tới mức tim căng thẳng, tim đập không ngừng. ( truyện trên app T𝕪T )

Cửa phòng mở ra, người bên trong đi ra như không có việc gì xảy ra, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Ngụy Lam, sau khi vội vàng rửa tay đi thẳng ra ngoài cửa, không tránh khỏi đi xuyên qua người cậu, xúc cảm lạnh lẽo ướt lạnh truyền ra từ trong cơ thể, Ngụy Lam kinh ngạc khi cảm giác này cộng hưởng với một số thứ trong cơ thể cậu!

Trong khách sạn ngày hôm đó, bóng người đó đã cho anh nuốt cái gì? Chất lỏng lạnh như băng không thể cưỡng lại từ cổ họng trượt vào trong cơ thể, mang theo mùi tanh không dễ phát hiện, chẳng lẽ là... Máu? Không, không thể nào, làm sao ma có thể chảy máu. Nhưng vào lúc bị linh hồn của Ôn Bằng đi xuyên qua, cảm giác lạnh như băng trong dạ dày càng mãnh liệt, lan đến từng tế bào trong cơ thể.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp