Sinh Ra Trong Bóng Tối Chết Dưới Ánh Bình Minh

Chương 37 biến mất


1 năm

trướctiếp

Hương vị không khí trong lành ở quầy lễ tân khách sạn cũng không tệ lắm, ít nhất còn dễ chịu hơn so với mùi nước hoa trên người người phụ nữ bên cạnh.

Cậu được dìu qua dãy hành lang dài, bước vào một căn phòng trang trí lộng lẫy, giường đôi rộng rãi trải chăn màu xanh da trời, nhìn rất mềm mại khiến người ta thật muốn nhào tới ngủ một giấc thật ngon đến khi tự tỉnh. Trong lòng nghĩ như vậy, cơ thể cũng làm như vậy, Ngụy Lam lười biếng nằm ngửa trên giường, không muốn động đậy nữa.

"Anh có muốn tắt đèn không?" Người phụ nữ vừa hỏi, vừa cởi cúc áo trước ngực Ngụy Lam, đôi môi dính đầy son môi dán sát vào làn da màu lúa mạch, tham lam liếm mút, "Dáng người của anh thật tốt, đừng tắt đèn nữa, cứ để như vậy đi, tôi muốn nhìn anh. ”

Thật ghê tởm, nụ hôn rơi vào trước ngực chỉ làm cho cậu cảm thấy ngứa ngáy, ngứa đến mức nổi da gà, trừ chuyện đó ra không có thêm cảm giác gì nữa, cậu muốn đẩy cô ta ra nhưng lại không có sức giơ tay lên, mái tóc dài của người phụ nữ xõa trước ngực cọ tới cọ lui thật khó chịu, nếu như có thể túm lấy lại rồi kéo chúng ra thì thật tốt.

Giọng nói giả tạo nói không ngừng, loại chuyện này, tắt đèn hay không có gì khác đâu? Ngụy Lam không hiểu, cũng không muốn để ý tới người phụ nữ đang nằm sấp trên người sờ loạn.

Đều là chạm vào nhưng vì sao cảm giác lại khác biệt như vậy, da thịt bị bàn tay lạnh như băng kia vuốt ve sẽ trở nên khô nóng, khát vọng càng nhiều cảm giác lạnh lẽo đến gần mình, xúc cảm quen thuộc đã khắc sâu trong trí nhớ, giữa những ký ức đã quên đi.

Cúc quần được cởi ra, quần tây và quần lót được kéo xuống, cơ bụng săn chắc phẳng lì lộ ra ngoài không khí lạnh lẽo, kích thích Ngụy Lam không khỏi hít một hơi khí lạnh, nâng chân lên muốn đá.

"Đừng nóng vội như vậy." Người phụ nữ hiểu lầm động tác của Ngụy Lam, tự cho là đúng mà ra vẻ mị hoặc vuốt ve bụi lông mềm mại, "Anh cứ ngoan ngoãn nằm là được rồi, tôi giúp anh, đảm bảo cho anh sướng như lên trời. ”

Trời cái rắm, Ngụy Lam thầm mắng trong lòng, cậu luôn cảm thấy nếu dương vật của mình bị sờ cậu nhất định sẽ khó chịu không nhịn được mà nôn ra, rượu trào lên trong dạ dày quặn thắt.

Đột nhiên, ngọn đền chập chờn vài cái rồi tắt, trong phòng trở nên hơi mờ mịt, như bị một tầng sương mù bao phủ, không thể nhìn rõ mọi vật xung quanh, ngay cả người phụ nữ đang ở rất gần cũng không thể nhìn rõ.

"Cái đèn này làm sao vậy? Thật đáng sợ." Người phụ nữ bất mãn lầm bầm, tiếp tục động tác trong tay.

Theo quần bị tụt đến gót chân, nhiệt độ trong phòng gần như giảm xuống đến mức đóng băng, cùng lúc với tiếng dòng điện chói tai vang lên, bóng đèn bùm bùm phát nổ một tiếng, người phụ nữ hét lên lăn xuống từ trên người Ngụy Lam, lui đến góc bàn kinh hãi nhìn về phía không trung hư vô.

Một cơn gió nổi lên trong căn phòng không mở cửa sổ, giống như một con dã thú không có chỗ phát tiết lửa giận mà phá hủy mọi thứ trong tầm tay, đập nát hết mọi thứ có thể di chuyển trong phòng.

Sương mù dày đặc đến mức có thể nhỏ ra nước, ngưng tụ thành một hình thái bất thường, bóng người xuyên qua người phụ nữ ngất đi vì sợ hãi, đi thẳng về phía Ngụy Lam đang nằm trên giường.

Cảm nhận được đôi tay lạnh như băng kia vuốt ve hai gò má của cậu, âu yếm hôn nhẹ xuống, Ngụy Lam khàn giọng thấp giọng hỏi, "Tiếu Tử Hiền, vì sao anh lại làm như vậy?" Vì sao phải đẩy tôi vào chỗ chết, tại sao lại hóa thành quỷ hồn dây dưa không dứt, chẳng lẽ anh không cảm thấy hành vi của mình rất mâu thuẫn sao? Hay anh chỉ đang bù đắp những hành động gây tổn thương đó?

Ngụy Lam không hỏi ra được những lời này, càng không thể nói them lời nào nữa, bởi vì khoang miệng bị môi lưỡi lạnh như băng trơn trượt xâm chiếm tàn phá bừa bãi, chỉ có thể phát ra nức nở đau khổ.

Nụ hôn này kéo dài và cực kỳ có tính xâm lược, đôi tay lạnh như băng kia cũng càng lúc càng trở nên bồn chồn, Ngụy Lam hoảng sợ phát hiện cơ thể mình có phản ứng, hô hấp cũng trở nên dồn dập, hơi nóng từ bên trong ra ngoài khiến cậu bối rối không chịu nổi, không kịp nghĩ ngợi đã cắn mạnh cái lạnh trong miệng, cảm giác ướt lạnh rút đi, nhưng lại có chất lỏng nào đó theo cổ họng trượt vào trong dạ dày, cái mát lạnh lập tức lan tỏa ra khắp cơ thể.

Còn muốn gì nữa? Làm cho cậu cảm thấy khó chịu hơn sao? Giận dữ trừng mắt nhìn bóng người đang muốn tới gần, Ngụy Lam cầm áo khoác trong tay dùng hết sức ném qua, khàn giọng phát ra tiếng gầm giận dữ gần như sụp đổ.

"Cút! ”

Động tác của bóng người dừng lại, sau đó tản đi. Dư âm phẫn nộ vang vọng một lúc lâu mới tiêu tan, trong phòng yên tĩnh trở lại, như chưa từng có chuyện gì xảy ra, không có cảnh tượng hỗn loạn, ống đèn phát nổ vẫn còn nguyên vẹn một lần nữa sáng lên, nhưng người phụ nữ trên mặt đất đã biến mất không thấy đâu, Ngụy Lam hoàn toàn không muốn quan tâm người phụ nữ kia đi đâu, sống hay chết không liên quan đến cậu.

Hít sâu vài lần để bình tĩnh lại cơn tức giận, từng màn từng màn trong trí nhớ không ngừng hiện ra trong đầu, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là anh muốn như thế nào? Nói cút là cút sao? Dưới sự xúc động thốt ra lời đó, giờ nghĩ lại cậu có hơi hối hận, tốt xấu gì cũng cứu mạng cậu mấy lần, giận chó đánh mèo như vậy thật là quá đáng. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nhưng nhìn căn phòng trống không, cậu muốn mở miệng xin lỗi lại không thấy người đôi tượng để xin lỗi.

Chuông điện thoại di động đột ngột vang lên, Ngụy Lam giật mình thiếu chút nữa ném điện thoại ra ngoài. Trong căn phòng yên tĩnh, đặc biệt là trong căn phòng vừa bị ma ám, vẫn còn rất sợ hãi. Điện thoại đúng là Lý An Nhiên gọi tới, nửa đêm lúc một giờ, con bé này không ngủ là muốn làm gì đây? Ngụy Lam nhận điện thoại, miệng lưỡi không rõ chào hỏi, "An Nhiên? Hơn nửa đêm em làm sao vậy? ”

"Anh Ngụy..." Giọng điệu của Lý An Nhiên vừa rụt rè vừa thận trọng, cô cố gắng cân nhắc chọn từ ngữ để tránh cho mình bị tổn thương:"Vừa rồi em nhìn thấy anh, còn có một cô gái. ”

"Anh đang ở đâu?" Chỉ một câu, đã làm cho Ngụy Lam tỉnh gần hết rượu, lập tức nhận ra giọng nói lúc trước gọii cậu chắc chắn là Lý An Nhiên.

Giọng nói của Lý An Nhiên có chút nghẹn ngào, "Em đang ở ngoài cửa khách sạn phong cách Địa Trung Hải, anh Ngụy... Em có thể lên tìm anh không?" Cho dù cảm thấy hỏi như vậy không ổn, nhưng cô vẫn muốn thử một lần, cho mình một cơ hội.

"Lên đi, phòng 602." Ngụy Lam nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, để cho mình bình tĩnh lại.

"Cái đó... Người phụ nữ đó ở đâu?" Lý An Nhiên thăm dò hỏi, Ngụy Lam nhận điện thoại nhanh như vậy, nói không chừng... Không có chuyện mà cô không muốn nhìn thấy.

"Cô ấy không có ở đây." Đây là sự thật, sau trận bị ma ám vừa rồi, người phụ nữ bỗng dưng biến mất, không rõ cô ta đã đi đâu, nhưng chắc chắn cô ta không có ở đây.

Cửa phòng mở ra, Lý An Nhiên cẩn thận nhìn quanh phòng một vòng, xác định trong phòng không có người khác mới bước vào. Hai người im lặng, bầu không khí có chút khó xử. Ngụy Lam cười ha ha, loại chuyện phá vỡ trầm mặc này quả nhiên vẫn cần cậu làm, "Hơn nửa đêm không về nhà còn chạy lung tung làm gì? ”

"Chú em mở một quán karaoke, ngay trên tầng cao nhất của tòa nhà Tín Bạch, em vừa từ chức không bao lâu, chưa tìm được việc làm, nên em tới giúp chú trước, bây giờ mới tan tầm, đang chuẩn bị về nhà." Lý An Nhiên không được tự nhiên nhìn đi chỗ khác, trong phòng quả thực rất ngăn nắp chỉnh tề, giường cũng không bừa bộn, càng không có mùi lạ, không giống như đã xảy ra chuyện gì, nhưng cúc áo sơ mi màu đen của Ngụy Lam đều không cài, làm nổi bật dấu môi hồng trên làn da màu lúa mạch trước ngực cậu, đâm đến lòng người chua xót, cô vẫn chưa từ bỏ muốn có được đáp án khẳng định." Bọn anh..."

"Không làm gì cả, đột nhiên bị ma ám, và sau đó cô ấy đã biến mất." Ngụy Lam chỉ vừa mới bừa chiếc mặc quần trước khi Lý An Nhiên vào, đàn ông thường không để ý nửa người trên để cho người ta nhìn, cho nên cậu hoàn toàn quên mất những dấu vết trên người smình cũng sẽ bị nhìn thấy, lúc này ánh mắt né tránh của Lý An Nhiên, khiến cậu sinh ra một chút cảm giác tội lỗi.

"Anh lừa quỷ!" Lý An Nhiên bị lời nói của Ngụy Lam làm cho tức giận mà bật cười, khí chất của phụ nữ mạnh mẽ lại không tự giác trở lại trong cơ thể, nói chuyện cũng trở nên tự nhiên, "Quỷ nào lại tốt bụng như vậy, còn quan tấm cuộc sống sinh hoạt của anh sao? ”

Ngụy Lam cũng không nhịn được cười, lương tâm trời sinh, cậu nói đều là sự thật, có một con quỷ can thiệp vào đời sống riêng tư của cậu, nhưng cậu không có ý định giải thích thêm, "Tin hay không thì tùy em, dù sao vừa rồi đèn đột nhiên tắt, sau đó người phụ nữ kia lập tức biến mất không thấy đâu,ânh còn nghi ngờ cô ta chính là quỷ. ”

Cười ra nước mắt chính là dáng vẻ hiện tại của Lý An Nhiên, khóe mắt còn đọng nước mắt, cười ngọt ngào, "Anh Ngụy, vì sao anh không chấp nhận em? Thà rằng tìm 'nữ quỷ' cũng không muốn chấp nhận em sao? ”

"Đêm nay thật sự chỉ là ngoài ý muốn, anh cũng không muốn tìm ai, do uống nhiều nên bị người ta dắt mũi đi thôi." Đề tài lại vòng tới điểm mấu chốt khiến Ngụy Lam đau đầu, tránh không kịp, mà bị đưa lên bàn chất vấn thì không thể tránh khỏi, chuyện gì đến cũng phải đến.

"Ít nhất cũng pahri cho em một lý do khiến em hết hy vọng." Nụ cười trở nên chua xót, Lý An Nhiên cúi đầu, lén lút lau nước mắt lăn dài trên hai má, "Có phải anh có người mình thích rồi không? ”

Cậu có thích ai không? Giờ này phút này, Ngụy Lam lại không có cách nào nói ra những lời phủ định đầu tiên, thực ra trong lòng cậu đã có đáp án, con chưa kịp suy nghĩ, đáp án đã hiện lên trong đầu, nhưng đáp án kia hiện tại giống như một lưỡi dao sắc bén đâm vào tim cậu, khiến tim cậu đau đến nghẹt thở. Một lúc lâu sau, cậu mới đưa ra một đáp án mơ hồ, "Coi như là vậy đi.”

"Cái gì mà coi như? Có, hay không có, anh úp úp mở mở cái gì." Lý An Nhiên ghét bỏ liếc Ngụy Lam một cái, sau đó lại có hứng thú hỏi, "Là ai? Em có biết người đó không?”

"Biết.” Ngụy Lam lạnh nhạt trả lời.

Nói không buồn là nói dối, nhất là nghe được tình địch là người mình quen biết, cảm giác so sáng và thất bại bị phóng đại đến vô hạn, cảm giác này thật sự không tốt lắm. Giấu đi cảm xúc, Lý An Nhiên ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Ngụy Lam như tràn ngập ánh nắng mặt trời.

Thích, rất thích, cô thích ý tưởng kỳ lạ của anh, thích sự thẳng thắn của anh, thích sự mạnh mẽ của anh, cũng thích sự dịu dàng vô tình của anh, còn có sự đơn thuần ngây thơ của anh, "Cô ấy là người như thế nào?" Người như thế nào mới có tư cách ở bên cạnh anh cùng anh vướt qua mưa gió? Tuyệt đối sẽ không phải người nhu nhược nhỏ mọn, cũng sẽ không tầm thường, Lý An Nhiên vốn tưởng rằng một người phụ nữ độc lập mạnh mẽ như cô có thể làm được, nhưng cô vẫn sai sao?

Ngụy Lam nhìn trần nhà như đang suy tư, người đó sao, kín đáo, bình tĩnh trong mọi chuyện, chưa bao giờ nói những lời vô ích, nhìn lạnh lùng nhưng lại rất dịu dàng, chính khuôn mặt không cười đó của anh khiến người ta khó chịu. Ngụy Lam nghĩ tới đây phụt một tiếng bật cười cười, ngàn lời vạn ngữ tóm gọn trong một câu.

"Anh ấy rất xuất sắc." Nhưng... Đó có phải là tình yêu không?

Sự im lặng đột ngột ập đến, Ngụy Lam xấu hổ vò tóc, giọng điệu khoe khoang vừa rồi của cậu là sao? Liệu có làm Lý An Nhiên tức giận rồi khóc nữa không? Đang lo lắng đề phòng quan sát sắc mặt của cô, nào biết Lý An Nhiên cũng cười.

"Quên đi, để anh lý giải thế nào gọi là tình yêu không phải rất khó sao, anh chính là một tên ngu ngốc EQ thấp, em từ bỏ, mặc kệ tình cảm của anh dành cho cô ấy có phải là tình yêu chân chính hay không, chỉ sợ em cũng không có đường can thiệp vào." Sự nhẹ nhõm trong mắt Lý An Nhiên có thể thấy được cô không nói dối, cô thực sự muốn từ bỏ, theo đuổi là một việc rất khó, nhất là khi cô ý thức được mình còn lâu mới xứng với đối phương, cô không muốn ném trải cảm giác bất lực them một lần nữa, "Khi nào kết hôn nhớ mời em uống một ly rượu mừng đó. ”

Sau khi rời khỏi phòng, Ngụy Lam đưa Lý An Nhiên về nhà, làm tròn nghĩa vụ của sứ giả hòa bình, mãi đến khi rạng sáng mới bò về nhà mình, nhanh chóng tắm rửa rồi quay đầu đi ngủ.

Ở phía bên kia Ngụy Lam hoàn toàn không biết, tiếng bước chân trong hành lang bệnh viện hỗn loạn, tiếng thì thầm lo lắng của nhân viên y tế làm phiền đến những bệnh nhân đang ngủ say. Bác sĩ đầu đầy mồ hôi đẩy Tiếu Tử Hiền trên giường bệnh vào phòng cấp cứu, người này không thể xảy ra chuyện gì, đây là con trai duy nhất của lão công thần Tiếu Thừa An vì thương tích mà giải nghệ, cũng là niềm kiêu ngạo của Hối Thành, người này không thể chết!

Nhịp tim hỗn loạn bình ổn lại ngay khi cửa phòng cấp cứu đóng lại, trên màn hình theo dõi nhịp tim chỉ còn lại một đường thẳng nhìn thấy mà giật mình.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp