Gió Thổi Qua Thắt Lưng

Chương 7


1 năm

trướctiếp

Tạ Vãn Nguyệt trở về nhà liền nhanh chóng lao vào đội quân của kỳ thi đại học.

Các anh chị em trong gia đình nhà chú phần lớn đều đã ra nước ngoài hết rồi, còn cô thì bị trói buộc bởi sợi dây nhân duyên, đi đâu cũng không được, chỉ đành giống như những người khác, cần cù chăm chỉ đọc sách và thi đại học.

Trong lúc cô cố gắng ôn tập, hai nhà Vạn Tạ bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị cho đám cưới của cô và Vạn Ngọc Sơn.

Bởi vì bà cụ Vạn yêu cầu tất cả phải tuân theo lễ tiết, vì thế ngày hôm sau Tạ Vãn Nguyệt về đến nhà thì đã phái người mai mối tới cầu hôn cô.

Cuối tháng hai, Tiểu Đình đã đưa bốn cái rương lớn tới, bên trong chứa vải dâu tằm, lụa sa thiếp, trà và tiền lễ vật.

Ngày tổ chức hôn lễ được định vào đầu tháng ba, ngay sau đó chính là đại định, hai bên sẽ trao đổi thiệp rồng và phượng, nhà họ Vạn lập tức mang đồ tới nơi tổ chức lễ đại định.

Sau khi sắp xếp mọi thứ xong, nhà họ Tạ bắt đầu chọn người để gả đi, tuy rằng Hàng Châu với nơi này cách nhau rất xa, nhưng thủ tục xuất giá không thể tiết kiệm được.

Đợi đến ngày thứ hai của tháng tư, sáng sớm Tạ Vãn Nguyệt đã đến trường nhận bài thi và trở về nhà, thấy trong nhà lại có nhiều người.

Thì ra là nhà họ Vạn tặng một bộ áo cưới, áo cưới này là bà cụ Vạn đã mặc khi xuất giá, bà cụ hy vọng Tạ Vãn Nguyệt có thể mặc bộ áo cưới này gả đến nhạ họ Vạn với ngụ ý là thừa kế.

Tạ Vãn Nguyệt mặc thử, đúng lúc đó, nhà thiết kế mang áo tới cười vui vẻ, vỗ tay nói: “Đây thật đúng là duyên phận, tôi còn nghĩ áo cưới này cần phải tốn công sức sửa lại, không nghĩ rằng cô mặc vào lại đẹp như vậy.”

Lương Mạn cũng cảm thấy vui mừng, cuối cùng cô cũng có thể mặc áo cưới năm đó của bà cụ Vạn, chứng tỏ người nhà họ Vạn vô cùng ưng ý cô, bà ấy nói với Tạ Vãn Nguyệt: “Từ giờ đừng ăn uống lung tung nữa, kẻo mập lên lại không mặc được áo cưới, không được làm cô đâu nữa đâu.”

Tạ Vãn Nguyệt đáp lại, nhưng trong lòng lại nghĩ đến hình ảnh mình mập mạp không mặc được áo cưới, nếu là như thế, cô đoán là Vạn Ngọc Sơn sẽ gọt thịt thừa của cô rồi sau đó nhét cô vào trong áo cưới.

Nhà thiết kế giúp cô cởi áo cưới ra, cô ấy nói là muốn mang về chỉnh sửa lại một phần thiết kế và thêm một ít yếu tố hiện đại.

Tạ Vãn Nguyệt mặc áo lót màu trắng, vén một góc áo cưới lên hỏi: “Mất bao lâu thì mới xong?”

Nhà thiết kế trả lời cô: “Ít nhất cũng phải mất mười tháng, cô nhìn những chỗ này đi, cần phải cho thợ thêu sửa chữa từng chút từng chút một, mặt khác còn phải thêu thêm một tầng mới, cái áo cưới này phong cách phức tạp, đặc biệt chú ý đến công sức thêu, chỉ có thể một mình hoàn thành tất cả công việc, nhiều người không làm được.”

Tạ Vãn Nguyệt trở về phòng thay quần áo của mình, đưa áo cưới cho nhà thiết kế, nói: “Bản thân tôi thậm chí còn không tự mặc được, quá phức tạp rồi.”

“Bây giờ có áo cưới đơn giản, kiểu dáng đơn giản, dễ mặc dễ cởi. Chiếc váy này là kiểu dáng thuộc về gia đình giàu có thế kỷ trước, muốn mặc vào người thì phải có ba đến năm người hỗ trợ.” Ánh mắt nhà thiết kế dần dần sáng lên: “Tôi đến phòng làm việc nhiều năm như vậy, chủ yếu là để làm áo cưới cô dâu, qua tay chưa đến một ngàn món, những cũng được một trăm tám mươi món rồi, đây là lần đầu tiên thấy thượng phẩm như thế thì âu cũng là duyên phận.”

Tạ Vãn Nguyệt thấy cô ấy say mê với chiếc váy này nhiều như vậy, trong lòng không khỏi sinh lòng thích, cô cũng học thêu thùa với Thu Mạn được một thời gian rồi, đôi lúc rảnh rỗi cũng tự mình nghĩ ra một số mẫu thêu, lúc này gặp được cô gái này, lại nảy sinh mong muốn thảo luận, hai người ríu ĩ tán gẫu với nhau.

Lương Mạn ngồi ở trước bàn làm việc và tính toán tiền hồi môn của Tạ Vãn Nguyệt, con gái của nhà họ Tạ có một phần tài sản cố định, tài sản của bà ấy và Tạ Ích đều để lại cho cô cả, ông lão nhà họ Tạ đã lén lút thêm một ít, ba phần cộng lại với nhau cũng không ít, bà ấy đã lên kế hoạch giúp con gái đầu tư một ít, sự bảo đảm của một người phụ nữ là chồng, sự nghiệp, tiền bạc. Đàn ông có thể không có, nhưng sự nghiệp và tiền bạc nhất định phải có.

Tạ Vãn Nguyệt cùng nhà thiết kế tán gẫu còn chưa hết chuyện, buổi trưa lúc ăn cơm cũng vẫn tiếp tục thảo luận, buổi chiều nhà thiết kế trở về Hàng Châu, cô mới được Lương Mạn kéo về phòng, liệt kê kế hoạch của hồi môn cho cô xem.

“Con có nhiều tiền lắm rồi.”

“Cái này làm sao tính là nhiều được, là phụ nữ thì phải có sự nghiệp và tiền tài mới được.”

“Con nhớ rồi, con cũng sẽ kiếm thật nhiều tiền.”

“Con chỉ cần khỏe mạnh vui vẻ là được rồi.”

Tạ Vãn Nguyệt cười cười, nói: “Con sẽ cố gắng.” Dứt lời, cô trở lại thư phòng để làm bài

Lương Mạn và những người bạn cũ đã hẹn nhau để nói về các vấn đề đầu tư.

Khoảng thời gian mùa xuân trong nhà họ Tạ trông có vẻ yên tĩnh và nhàn nhã, nhưng bên trong lại là một dòng nước ngầm đầy sóng gió, Tạ Vãn Nguyệt cùng Lương Mạn đắm chìm trong đó, cố gắng để bảo vệ thân thể, cũng dốc toàn lực học tập kỹ năng sinh tồn, làm cho mình trở thành người không dựa vào bất kỳ ai để sống, một khi một số quan hệ sụp đổ, hai người bọn họ còn có thể thoát khỏi đó mà không bị tổn hại điều gì.

Sinh ra làm người đã rất khó khăn rồi, sống khỏe mạnh và hạnh phúc lại càng không dễ dàng.

Kỳ thi đại học trong chớp mắt mà đã đến rồi, buổi tối trước kỳ thi, bà cụ Vạn đã gọi video cho Tạ Vãn Nguyệt để cổ vũ cho cô, Vạn Ngọc Sơn cũng ở đó, mặc dù không nói gì, nhưng ý đồ trong mắt của cô rất rõ ràng.

Tạ Vãn Nguyệt trong lòng oán thầm, nếu cô đã đồng ý với anh, thì đương nhiên cô sẽ giữ lời hứa, nếu anh không tin tưởng, đợi đến khi có điểm, anh có thể tới đây nhìn chằm chằm cô điền nguyện vọng mà.

Vạn Ngọc Sơn làm sao đoán được suy nghĩ trong lòng cô, thấy cô vốn dĩ không để ý tới anh, tiến lại gần hỏi cô: “Khi nào điền nguyện vọng thế?”

“Khoảng ngày 25 tháng 6.”

“Ừm.” Vạn Ngọc Sơn không nói gì nữa, nhường vị trí cho bà cụ Vạn, nếu cô thông minh, thì sẽ hiểu ý của anh đang nói cái gì.

Bà cụ Vạn nói thêm vài câu chúc rồi tắt máy, Tạ Vãn Nguyệt tựa vào cửa sổ nhìn xe cộ ùn ùn bên ngoài.

Bởi vì phòng thi cách nhà tương đối xa, sau khi biết được thông tin phòng thi, Lương Mạn liền đặt phòng khách sạn này, phòng này thì chỉ cách phòng thi mười phút thôi.

Ngày hôm sau, Tạ Vãn Nguyệt tự tin tiến vào phòng thi.

Hai ngày nhanh chóng trôi qua, sau khi thi xong, Tạ Vãn Nguyệt theo các học sinh ra khỏi cổng trường, sự nghiệp cấp ba của cô đã chấm dứt, qua vài tháng nữa, cô sẽ phải đến thành phố để bắt đầu cuộc sống của mình.

Trong lúc chờ điểm số, Lương Mạn dẫn Tạ Vãn Nguyệt đi chơi một vòng, trở về thì sẽ điền nguyện vọng, Tạ Vãn Nguyệt điền xong, chụp ảnh gửi cho Vạn Ngọc Sơn, Vạn Ngọc Sơn trả về cho cô một phong bao lì xì lớn.

Cô không nhận nó.

Qua một ngày, bao lì xì tự động trả lại, Vạn Ngọc Sơn không có phản ứng gì, chắc là không nhìn thấy, hoặc là nhìn thấy rồi nhưg lười để ý đến cô.

Tạ Vãn Nguyệt không quan tâm, bắt đầu lên kế hoạch nhập học cho mình, đại học cách Vạn Trạch rất xa, cô cần phải có chỗ ở.

Đầu tháng 8, nhận được thông báo nhập học, yêu cầu ngày 1 tháng 9 đến trường báo cáo, khi biết trường của cô không phù hợp với kế hoạch trước đó, có bạn cùng lớp đến hỏi, cô cười nói: “Các sinh viên trao đổi cũng theo học ở trường này, đây cũng là trường mà tôi thích, hơn nữa có giáo viên hạng nhất trong nước về chuyên ngành của tôi giảng dạy ở đây, xem xét toàn diện thì tôi sẽ nộp đơn vào đây.”

“A, cậu bỏ rơi mình, nếu biết sớm là cậu đổi trường, thì mình cũng sẽ sửa theo cậu rồi.”

“Chuyên ngành của cậu thì đi Bắc Kinh sẽ tốt hơn.”

“Tuy rằng học chuyên ngành này, nhưng tốt nghiệp chưa chắc đã làm công việc đúng với chuyên ngành, cho nên học cái gì cũng vậy thôi, nhưng bạn bè phải luôn ở bên nhau, ngẫm lại bốn năm sau cũng không thể ở cùng một chỗ với cậu, mình thấy đau lòng lắm đó.”

“Mình có thể đến thăm cậu mà.”

“Cậu sẽ không tới đâu.”

“Nhất định sẽ tới.”

Cô gái bĩu môi, cô ấy không tin, Tạ Vãn Nguyệt rất cao ngạo, ở trường nữ sinh này, cô giống như một bông hồng trắng, vừa xinh đẹp lại có gai, hơn nữa còn vô cùng thần bí.

Cô ấy và cô là bạn cùng bàn ba năm mới đổi được sự ưu ái của học sinh đứng đầu này, có thể cùng cô ăn cơm, hơn nữa còn biết cô muốn đăng ký vào đại học nào, ai ngờ cô lại tạm thời thay đổi kế hoạch, điều này khiến cô ấy đau đớn vô cùng, lúc trước sao lại không nhìn vào nguyện vọng của cô chứ?

Các bạn học lục tục nhận được thông báo của các trường đại học, tiệc mừng đỗ đại học được tổ chức một đợt, Tạ Vãn Nguyệt lại không làm chuyện này, tình cảnh gia đình cô vẫn không công khai, từ nhỏ đến lớn đều không có bạn bè, cũng chưa từng tổ chức tiệc và ở trong nhà của bạn học.

Đối với lời mời của các bạn cùng lớp, cô đã gửi quà tặng, như những người vắng mặt khác.

Trước khi đi, nhà họ Tạ vì cô mà tổ chức một bữa tiệc chia tay quy mô nhỏ, Tạ Vãn Nguyệt nhận không ít tiền lì xì của người lớn trong gia đình, cô đem hết tiền đưa cho Lương Mạn, nói đùa rằng có thể bổ sung vào tiền đầu tư.

Tạ Vãn Nguyệt trước khi đi đến trường báo cáo, cô đã đến nhà họ Vạn một chuyến, Vạn Ngọc Sơn không có ở đây, nói là đi Hạ Môn, bà cụ Vạn hơn nửa năm chỉ nhìn thấy cô trong video, lúc này gặp mặt, tinh thần nhất thời vui vẻ hơn ngày xưa rất nhiều.

Lương Mạn lần này đưa Tạ Vãn Nguyệt nhập học, cùng cô ở nhà họ Vạn hai đêm, đối với hoàn cảnh nhà họ Vạn, Lương Mạn rất hài lòng, chỉ là không nhìn thấy Vạn Ngọc Sơn, chỉ nghe được thông tin từ trong miệng Tạ Vãn Nguyệt quá ít, không đủ để nhìn thấu người này.

Ngày nhập học là một ngày nắng đẹp, Tạ Vãn Nguyệt không muốn có quá nhiều người đi cùng, bởi vậy chỉ dẫn Từ Tố Phương và Lương Mạn cùng đi đến trường báo cáo.

Các thủ tục đã hoàn tất, cũng có các anh trai hỗ trợ khiêng chăn ga gối đệm nhận được đến ký túc xá.

Phòng ngủ tổng cộng có bốn giường, giường đều là giường trên, phía dưới là tủ và bàn làm việc, Tạ Vãn Nguyệt đến sớm nhất, những người bạn cùng phòng khác còn chưa tới, Từ Tố Phương muốn đi lên trải giường cho cô, Tạ Vãn Nguyệt lưu loát bò lên: “Để tôi làm, cái giường này hơi cao một chút, dì giúp tôi quét dọn tủ một chút là được rồi.”

Từ Tố Phương lấy ra đồ dùng đã chuẩn bị sẵn, lau từ trong ra ngoài tủ một lần, lại lau bàn làm việc. Ký túc xá này quá đơn sơ, ván giường là một lớp ván gỗ mỏng manh, phía trên liền trải một cái đệm bông, tủ nhỏ như vậy, không cao tới một người, chia ra hai tầng trên dưới. Có thể đặt mấy bộ quần áo, còn có cái bàn học này, phía trên nối liền hai hàng giá sách, bên phải có mấy cái lưới để đồ dùng hàng ngày, mặt bàn vừa ngắn vừa hẹp, có thể để được cái gì đâu, bà ấy nói với Lương Mạn: “Chúng ta có nên tìm một chỗ nào khác ở bên ngoài không, nơi này hơi hẹp, lại đông đúc nữa, sợ không an toàn đâu.”

Lương Mạn đang bày đồ rửa mặt, nghe vậy trả lời: “Ở đây rất tốt, lúc tôi đi học, điều kiện còn tệ hơn thế này nhiều, trước đây con bé chỉ lo học tập, tính tình có chút độc đáo, tôi sợ cả đời nó không có bạn bè, phải để nó tiếp xúc với người khác nhiều hơn, thích ứng với cuộc sống tập thể đi.”

Từ Tố Phương nhìn người phụ nữ yên tĩnh trước mắt này, không quá đồng ý với suy nghĩ của bà ấy, cô phải sống một cuộc sống thoải mái mới được. Nếu đã có điều kiện, vì sao phải làm một nhà sư khổ hạnh chứ, nhưng Lương Mạn là người giám hộ, bà ấy cũng không tiện nói nhiều, chỉ là đau lòng thay cho Tạ Vãn Nguyệt, vốn nên được nuông chiều, lại bị ném ở chỗ này, trở về nhất định phải nói một chút với bà cụ mới được.

Tạ Vãn Nguyệt trải giường xong, ngồi ở mép giường nghỉ ngơi, hai chân dài lắc qua lắc lại.

Lương Mạn bỏ quần áo vào trong tủ, nói: “Mẹ chỉ mang quần áo theo mùa cho con thôi, sắp đổi mùa thì mua quần áo mùa đông mặc nhé.”

Tạ Vãn Nguyệt nắm lấy lan can, cong người xuống, nhìn thoáng qua tủ, tầng dưới treo đầy quần áo, tầng trên đặt một cái hộp đựng, bên trong để đồ lót, cũng đầy ắp, Lương Mạn từ trước đến nay rất thích mua quần áo cho cô, sau khi một mùa kết thúc, thì tủ quần áo phải dọn dẹp một lần.

Cửa phòng ngủ “rầm” một tiếng bị đá văng ra, một cô gái mang theo hai cái túi siêu to khổng lồ xông vào, phía sau còn có một đôi nam nữ trung niên đi theo.

“Ký túc xá này nhỏ quá nha, chắc sẽ không đủ dùng, con gái à, cha cho con thuê một căn nhà ở bên ngoài nhé.”

“Thuê nhà ở đâu mới có bạn cùng phòng xinh đẹp như vậy, mẹ, hai người có thể đi được rồi.” Cô gái đặt túi xách trong tay xuống đất và đuổi hai người ra ngoài.

“Không được, mẹ sẽ nhớ con lắn, mẹ với cha con ở lại thêm một lát nữa, được không?”

Cô gái cũng không thèm để ý, khẽ cúi đầu trước Lương Mạn và Từ Tố Phương, ngửa đầu nói với Tạ Vãn Nguyệt: “Xin chào, tôi tên là Hàn Lộ.”

Tạ Vãn Nguyệt từ trên giường nhảy xuống: “Xin chào, tên tôi là Tạ Vãn Nguyệt.” Dứt lời, cô lại chào hỏi hai vợ chồng kia: “Chào chú và dì.”

“Cô gái này rất hiểu chuyện đấy.” Mẹ Hàn lại giữ chặt tay của Tạ Vãn Nguyệt: “Cháu đẹp như vậy, là người ở đâu thế?”

“Chúng cháu là người phương Bắc.”

“Người phương Bắc mà lại nhỏ nhắn như vậy, ngược lại giống như người miền Nam nhỉ, ông xã anh nói có đúng không?”

“Ừm.” Ba Hàn lên tiếng.

Mẹ Hàn lại quay sang Lương Mạn: “Đây là mẹ Tạ à, nhìn trẻ quá nhỉ, nhiều lắm là hơn ba mươi tuổi.” Bà ta lại liếc mắt nhìn Từ Tố Phương một cái, thấy người phụ nữ này vẫn nhìn mình với ánh mắt không quá thân thiện, môi giật giật, lui về phía ba Hàn, hỏi: “Con gái à, con có muốn trải giường không?”

Hàn Lộ trả lời: “Hai người chờ ở đây đi, con đi lấy chăn.”

Ba mẹ Hàn nghe xong, tìm ghế, lấy khăn giấy ướt từ trong túi ra lau rồi ngồi xuống.

Ba người còn lại trong phòng thấy thế, liếc mắt nhìn nhau và yên lặng trò chuyện trong thế giới của họ.

Hàn Lộ mới đi ra ngoài không lâu, hai người bạn cùng phòng khác cũng lục tục đến, một người trong đó cũng có cha mẹ đi theo, một cô gái họ Ô, tên là Ô Đan, giống như tiểu công chúa ngồi trên ghế, một mặt cùng cha mẹ bận rộn nói chuyện phiếm, một mặt lại xem video tạp kỹ, còn người kia đến một mình, không biết tên là gì, cô ấy từ đầu đến cuối cũng không nói chuyện với mọi người, khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng sương, người bên ngoài muốn nói chuyện cùng cô ấy, cô ấy cũng từ chối người ngoài ngàn dặm.

Ký túc xá vốn không lớn, nhưng chín người lại xông vào cùng một lúc, xem ra có vẻ chật chội, ba mẹ Hàn canh giữ giường cho Hàn Lộ, đưa mắt dõi theo người khác bận rộn đi qua đi lại trong phòng.

Từ Tố Phương che chở Tạ Vãn Nguyệt, tránh cho cô bị đụng phải, Lương Mạn thấy thế, nói: “Chúng ta cũng thu dọn xong rồi, đi ăn cơm trưa thôi.”

Ba người từ trong phòng ngủ đi ra, lại gặp hàn Lộ một mình ôm chăn lên lầu, Tạ Vãn Nguyệt vội vàng tiến lên giúp đỡ.

“Cám ơn cậu.” Hàn Lộ cảm kích cười cười với cô, mái tóc trên trán bị mồ hôi thấm ướt, còn có mấy sợi tóc tơ.

“Không cần cảm ơn đâu.” Tạ Vãn Nguyệt lại móc khăn giấy cho cô, ba mẹ Hàn trong phòng vẫn ngồi vững vàng như cũ, nghe thấy giọng nói của con gái, ngơ ngác quay đầu nhìn cô ấy.

“Mẹ, sao hai người còn chưa về nữa?” Hàn Lộ lau mồ hôi không ngừng chảy xuống, lần nữa lại đẩy bà ta ra.

“Cũng được, phòng nhỏ này có quá nhiều người, chúng ta trở về trước vậy, ngày mai lại đến thăm con nhé.”

“Con xem chương trình giảng dạy rồi, ngày mai sẽ có huấn luyện quân sự, cha mẹ ở chỗ này ảnh hưởng không tốt đến con đấy.”

“Cũng đúng, ông xã, vậy cuối tuần chúng ta lại đến đây có được không?”

“Được.”

Hàn Lộ tiễn cha mẹ đi, cùng những người trong phòng chào hỏi một vòng, trở lại trước giường của mình, trước tiên ném đệm lên giường, đi lên trải ra, phủ ga trải giường, lại xuống giường nâng chăn lên, gấp lại. Làm xong những thứ này, lại ngồi xổm trên mặt đất mở hai cái túi lớn ra, từng cái một lấy đồ ra ngoài, toàn bộ mọi thứ cũng sắp xếp xong, trong phòng ngủ chỉ còn lại một mình cô ấy, cô ấy thả người trên ghế, thoải mái thở dài, bụng lại đói đến mức kêu ùng ục.

Buổi chiều, Lương Mạn vội chạy tới sân bay, Từ Tố Phương trở về nhà họ Vạn, Tạ Vãn Nguyệt trở về phòng ngủ, thấy Hàn Lộ đang lau tóc ở trên ghế, cô ấy chào cô.

“Trời nóng quá nên tôi đi tắm, tắm xong sảng khoái lắm.”

“Tôi cũng muốn đi tắm.”

“Tắm đi, bốn giờ chiều mới đi lấy quân phục, thời gian rất dư dả mà.”

Tạ Vãn Nguyệt lấy đồ vệ sinh cá nhân đi vào phòng tắm, một điểm rất tốt của tòa nhà ký túc xá này là có phòng tắm riêng biệt.

Tắm mất lúc lâu, và khi cô đi ra, hai người kia cũng đã về.

Ô Đan cùng Hàn Lộ trò chuyện thú vị hồi trung học, thỉnh thoảng cười ha ha, cô gái không biết tên thì đeo tai nghe nghe nhạc, cũng không ai để ý tới.

“Mười phút nữa tôi tắm xong, chờ tôi đi ra nói chuyện tiếp nhé.” Ô Đan từ trên ghế nhảy lên, nói với Hàn Lộ.

“Được.” Hàn Lộ lên tiếng, cô ấy xoay người lại, nằm sấp trên giường nhìn Tạ Vãn Nguyệt: “Da của cậu trắng thật đó.”

Tạ Vãn Nguyệt mím môi vui vẻ, nói: “Dễ bị rám nắng lắm.”

“Còn tốt hơn là sinh ra đã đen rồi.”

Bốn giờ chiều nhận quân phục xong, mọi người lục tục đi tới tòa nhà giảng dạy, tìm được phòng học được viết trên thông báo, bên trong đã có không ít người ngồi, có người tụ tập cùng một chỗ nói chuyện phiếm, cũng có người nằm sấp trên bàn ngủ.

Giáo viên chủ nhiệm là một người phụ nữ có năng lực, sau khi vào, giới thiệu bản thân đơn giản và bắt đầu điểm danh, Tạ Vãn Nguyệt lúc này mới biết được người bạn cùng phòng thứ ba ở chung tên là Bạch Mộ Tuyết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp