Gió Thổi Qua Thắt Lưng

Chương 6


1 năm

trướctiếp

Tạ Vãn Nguyệt vô tình đã trải qua mười lăm ngày ở nhà họ Vạn, sau mùng bảy tết, Vạn trạch náo nhiệt đã dần dần yên tĩnh, tất cả mọi người bắt đầu công việc năm mới, ngay cả bọn nhỏ cũng chuẩn bị đi học trở lại.

Cô không có việc gì để làm, mỗi buổi sáng ăn cơm xong, đọc sách hơn nửa ngày, cô lại đến chỗ bà cụ Vạn, hai người tán gẫu vui vẻ, cô cũng học thêu thùa từ Thu Mạn, sau một thời gian ngắn, cô cũng đã có thể thêu được vài kiểu hoa văn.

Thu Mạn có chút tự hào, nói rằng mình thu nhận được một đồ đệ tốt, bà cụ Vạn cũng thích, còn xin cô thêu cho bà ấy một cái khăn tay.

Tạ Vãn Nguyệt muốn thêu xong nó trước khi về nhà, vì thế cô đã thức trắng ba đêm, cuối cùng thì hôm nay cũng thêu xong.

Trước khi đi ngủ cô lại uống một chén sữa dê lớn, ban đêm lại bị nghẹn nên tỉnh giấc, cô nằm trên giường rất lâu nhưng vẫn chịu không nổi, đứng dậy khoác áo khoác rồi đi vào nhà vệ sinh.

Trong viện này chỉ có hai người là cô và Từ Tố Phương. Từ Tố Phương ở phòng bên cạnh, cô ngủ ở phòng tây, phòng phía đông vẫn tối tăm như trước.

Đêm nay ánh trăng vô cùng đẹp, sau khi giải quyết được gánh nặng, Tạ Vãn Nguyệt bị ánh trăng như vậy hấp dẫn, cơn buồn ngủ hoàn toàn tiêu tan, đi tới trước cửa sổ, và tắm mình trong ánh sáng màu trắng bạc xinh đẹp này, cô tên là Vãn Nguyệt, nghe Lương Mạn nói, là bởi vì lúc cô được sinh ra, chính là ngày mười lăm trăng tròn, mặt trăng trên trời vừa lớn vừa tròn, Tạ Ích cảm thấy vô cùng đẹp, nên ông ấy đã đặt cái tên này cho cô, ngụ ý sau này cô sẽ giống như mặt trăng ban đêm, xinh đẹp, uyển chuyển, lại còn có hào quang rạng ngời.

Đắm mình trong ánh trăng một lát, đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước ở thư phòng nhìn thấy một quyển sách sơn tinh và quái vật, bên trong có một câu chuyện kể rằng có một tiểu hồ ly biến hóa thành người, lúc xuống núi tu luyện đã yêu một vị công tử nhà quyền thế, tiểu hồ thì ly xinh đẹp, vì công tử thì tuấn tú, một yêu quái và một người lưu luyến bên nhau được mấy năm, thiên hạ lại không cho phép, công tử nhà quyền thế lại bỏ vượt qua hết mọi khó khăn, cưới tiểu hồ ly về làm vợ, phu thê ân ái vô cùng.

Kiếp sau của vị công tử kia sau trăm năm chết đi, phát hiện mình đúng là thần tiên trên trời hạ phàm sau khi chuyển kiếp, nguyên bản chuyển kiếp của kiếp này là phải cưới vợ là con gái thừa tướng, nhưng không muốn nửa đường lại bị tiểu hồ ly cướp sắc.

Lúc này, mối quan hệ giữa con người và quái vật đã biến thành mối quan hệ giữa tiên và quái vật, lại vì thiên giới không biết xấu hổ, thiên giới phán quan phán anh ta phải chuyển kiếp một lần nữa, sẽ là một đời nữa của anh ta, nếu lại cùng tiểu hồ ly có liên quan đến nhau, thì sẽ vĩnh viễn rơi vào nơi địa ngục.

Vị công tử này lại yêu tiểu hồ ly vô cùng sâu sắc, không muốn lại chuyển kiếp nữa, chỉ nguyện cùng tiểu hồ ly bên nhau kiếp kiếp sống nương tựa lẫn nhau, vì thế cũng khiến thiên giới phán quan phải chao đảo một thời gian, nhưng trên thiên giới một ngày, thì ở trên mặt đất đã là một năm, tiểu hồ ly biết được công tử vốn là thân phận thần tiên, không khỏi âm thầm tự khinh thường bản thân, sau đó được đồng bọn khai sáng, đã trở về núi sâu tu luyện, hằng đêm hấp thu tinh hoa của ánh trăng, cuối cùng cũng tu thành một tiểu tiên nữ.

Mà vị công tử lúc này, bởi vì trong lòng giờ giờ phút phút nhớ thương cô ấy, chỉ hy vọng có thể thoát khỏi xiềng xích của thiên giới, được tự do đi tìm tiểu hồ ly để đoàn tụ, thiên giới thấy anh ta lại mê muội bất chấp như thế, đã đưa anh ta ném vào địa ngục.

Dự đoán xem chuyện tiếp theo sẽ xảy ra như thế nào, hãy đón ở phần tiếp theo.

Tạ Vãn Nguyệt chỉ mới đọc đến đây, lại bị gọi đến chỗ bà cụ Vạn để nói chuyện, sau đó đã quên mất câu chuyện này, lúc này nhớ tới, cô rất muốn biết kết cục của câu chuyện xưa cuối cùng như thế nào.

Nghĩ đến đây, cô xoay người đi về phía thư phòng.

Thư phòng được ánh trăng chiếu sáng trong suốt, không cần bật đèn cũng có thể thấy rất rõ ràng, cô nhớ rõ quyển sách kia được đặt ở ngăn giữa, cô lần theo trí nhớ tìm kiếm từ dãy đầu tiên.

Tìm cả nửa ngày, không tìm thấy, vì vậy cô kiễng chân lên, nhìn lên một tầng nữa.

Cuối cùng cũng tìm thấy, cô đưa tay rút ra quyển sách kia, xoay người lại nhìn thấy một người trước mặt đứng mình.

Tiếng thét chói tai từ đáy lòng của cô dâng lên, lập tức muốn thốt ra, nhưng người kia lại nhào tới đè cô vào giá sách, một tay che miệng cô, một tay nâng đầu cô, đôi môi nóng bỏng đặt ở bên tai cô: “Không được kêu.”

Tạ Vãn Nguyệt tuy vẫn còn bị sốc, nhưng cô vẫn gật gật đầu trong lòng bàn tay của anh.

Vạn Ngọc Sơn buông cô ra, hai tay chống lên giá sách, cúi đầu nhìn cô, cô mặc váy ngủ màu sáng, lộ ra một đôi vai trắng như sứ, mái tóc dài đen nhánh như một tấm lụa, che đi một nửa làn da trắng sứ kia, anh mở miệng hỏi: “Buổi tối không ngủ, chạy tới nơi này làm gì?”

Lưng Tạ Vãn Nguyệt dán sát vào giá sách, hận không thể xuyên thấu qua bên đó, Vạn Ngọc Sơn uống rượu, mùi rượu phả ra khiến cho cô đỏ bừng mặt, lòng bàn tay đều đổ mồ hôi, cô không dám nhìn anh, thấp giọng trả lời: “Đột nhiên tỉnh lại, ngủ không được, nhớ tới mấy ngày trước xem một câu chuyện chưa đọc xong nên tới đây muốn xem cái kết thôi.”

Vạn Ngọc Sơn “ừ” một tiếng, tiếp tục nhìn cái vai trắng sứ trong tấm lụa đen, chóp mũi ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, là trên người của cô tỏa ra, sạch sẽ trong trẻo.

Tạ Vãn Nguyệt đợi một lát, thấy anh bất động, cô cũng không dám nhúc nhích, không còn lời nào để nói: “Đã trễ như vậy, sao anh lại ở đây?”

“À, tôi nhớ đây là viện của tôi mà.” Vạn Ngọc Sơn cười khẽ.

Tạ Vãn Nguyệt nghe thấy trong nụ cười của anh ẩn chứa sự đùa cợt, trong lòng không khỏi sinh lòng tức giận, bỗng dưng đứng thẳng người, hùng hổ đấm vào ngực anh.

Đúng vào lúc này, Vạn Ngọc Sơn thu hồi bàn tay chống lên đỉnh đầu cô, bị cô đánh như vậy, đúng là không thể đứng vững, sau khi say rượu thì không thể linh hoạt điều khiển cả người thăng bằng được, chân anh mềm nhũn, cả người lại ngã về phía sau.

Tạ Vãn Nguyệt không nghĩ tới anh sẽ té ngã, vội vàng đưa tay kéo anh, kết quả là cô không kéo anh lại được, ngược lại còn bị anh kéo ngã xuống.

Vạn Ngọc Sơn tuy rằng uống nhiều một chút, nhưng cơ thể vẫn còn nhanh nhẹn lắm, lảo đảo hai bước lại ngã ngồi ở trên ghế đối diện giá sách, mới vừa ngồi xuống, trước mắt lại có một bóng đen ngã xuống, ngay sau đó, bộ phận trọng yếu của anh bị đập trúng, một sự đau đớn xâm nhập khắp toàn thân. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tạ Vãn Nguyệt cảm thấy cú ngã này của mình tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến khuôn mặt, nào ngờ đầu lại đập vào một chỗ mềm mềm, sau đó đầu gối chạm đất, đau đến nỗi nước mắt cô tuôn trào.

Vạn Ngọc Sơn nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ nó, em mau đứng lên xem nào!”

Tạ Vãn Nguyệt quỳ ở đó, ngẩng đầu, đập vào mắt là khuôn mặt có chút vặn vẹo phẫn nộ của Vạn Ngọc Sơn, cô lại cúi đầu, nhìn thấy chỗ đối diện với mặt của mình, nhất thời cảm thấy mặt nóng bừng lên như muốn phát nổ, cô bất chấp đầu gối bị đau, bối rối đứng lên, lại nhìn Vạn Ngọc Sơn, vẻ mặt của anh âm trầm, môi mím chặt, gân xanh trên trán giật giật, cô nhẹ giọng hỏi: “Anh có bị làm sao không?”

“Đi ra ngoài!”

“Có muốn gọi người tới không?”

“Tôi bảo em đi ra ngoài, không nghe thấy sao?” Vạn Ngọc Sơn lạnh lùng nhìn cô.

Tạ Vãn Nguyệt bị ánh mắt của anh dọa lui về phía sau một bước, nghĩ đến việc ở lại cũng vô ích, cô xoay người ra khỏi thư phòng, chạy như bay trở về phòng, đóng cửa, lại chạy lên giường, ôm lấy mình, thở dốc vài hơi, lại nhận ra sau lưng lạnh lẽo, cô trở tay lau một cái, tất cả đều là mồ hôi.

Quyển sách kia rơi xuống đất nhưng cô lại không lấy được, kết cục của câu chuyện, ước chừng là vị công tử đã rơi vào địa ngục và tiểu hồ ly tu thành tiên nữ kia vĩnh viễn sẽ đối đầu với nhau mãi mãi.

Vạn Ngọc Sơn ngồi trên ghế thật lâu, mới chậm rãi đứng lên, vẫn còn đau đớn như cũ, anh hờ hững cởi thắt lưng ra, thò tay vào sờ sờ.

Không sao.

Cô đã giữ được một mạng sống rồi.

Anh dựa vào bàn làm việc đứng một hồi rồi chậm rãi đi ra ngoài, nhìn lướt qua phòng hướng tây, khe cửa phòng hướng tây lộ ra vài tia sáng, anh nhịn đau, trở về phòng mình.

Tạ Vãn Nguyệt nghe thấy cửa phòng hướng đông vang lên, trái tim cô lại dậy sóng, anh đã ổn rồi sao?

Từ khi cô đến, anh đã chuyển đến sân phòng bên cạnh ở, ngoại trừ có điều kiện là buổi sáng phải cùng cô nói chuyện nên hai người mới ở chung với nhau một lát, cuối cùng thì họ chưa từng ở cùng với nhau, phần lớn thời gian đều là vội vàng đối mặt rồi thôi.

Thế giới của anh và thế giới của cô cách xa nhau rất xa, bất luận là trước kia hay là sau này, giữa hai người bọn họ đều có một khoảng cách, anh sẽ không vượt qua, cô cũng không vượt qua được.

Ngày hôm sau, Tạ Vãn Nguyệt dậy sớm.

Từ Tố Phương cười tủm tỉm chọn quần áo cho cô: “Ngọc Sơn trở về lúc tối, bây giờ vẫn còn chưa dậy.”

Tạ Vãn Nguyệt đương nhiên là biết như thế, nhưng trên mặt lại không thể để lộ ra, chuyện cô làm anh bị thương, nếu anh không muốn lên tiếng, như vậy cô cũng không thể nhiều chuyện, cô cười nói: “Mặc cái váy màu xám kia đi.”

Từ Tố Phương lại nói: “Cái màu đỏ này đẹp hơn, hôm nay lễ hội đèn lồng, màu sắc này sẽ trông nổi bật hơn.”

“Quá lộng lẫy rồi.”

“Cô ở tuổi này chính là tuổi trẻ, ăn mặc lộng lẫy một chút mới đẹp, hơn nữa làn da của cô rất trắng, màu đỏ lại càng tôn da hơn.”

Tạ Vãn Nguyệt không chịu nghe, kiên trì đòi mặc màu xám. Từ Tố Phương thở dài. Đứa nhỏ này thích màu xám, đen và trắng, trong rương có đồ màu đỏ hay hồng phấn cũng không cần, nào có cô gái mười chín tuổi ăn mặc nhạt nhẽo như vậy đâu.

“Chờ Ngọc Sơn tỉnh lại thì cô cậu sẽ ăn điểm tâm đúng không?”

“Không cần, tôi muốn đến chỗ bà cụ Vãn, khăn tay vẫn chưa thêu xong.”

Từ Tố Phương trong lòng cảm thấy sốt ruột, Tạ Vãn Nguyệt đã ở đây nhiều ngày như vậy, Vạn Ngọc Sơn vẫn ngủ bên ngoài. Tối hôm qua thật vất vả mới ngủ được, đứa nhỏ này lại không biết nắm lấy cơ hội, hết lần này tới lần khác muốn trốn ra ngoài. Bà ấy nhìn về căn phòng hướng đông, hận không thể kéo Vạn Ngọc Sơn ra khỏi giường.

Tạ Vãn Nguyệt thu dọn và ngồi trước bàn ăn điểm tâm, hành động của Từ Tố Phương bị cô nhìn thấy, nhưng cũng chỉ có thể coi như không nhìn thấy. Những người ở độ tuổi của Từ Tố Phương, đều hy vọng người thế hệ trẻ có thể tìm được mối nhân duyên tốt đẹp, hơn nữa còn phải bên nhau đến bạc đầu, nhưng mà cô sợ là sẽ làm cho bà ấy thất vọng.

Qua hôm nay, Tạ Vãn Nguyệt muốn về nhà, bà cụ Vạn luyến tiếc, Thu Mạn an ủi bà ấy, nói: “Cuối năm nay có thể sẽ được gả tới đây rồi, hơn nữa Vãn Nguyệt nói, đại học phải học ở Hàng Châu, tháng chín trường học khai giảng, cuối tuần được nghỉ thì con bé có thể ở lại đây cùng bà nói chuyện mà.”

Bà cụ Vạn miễn cưỡng lấy lại tinh thần, nói: “Những mối quan hệ bên cạnh Ngọc Sơn phải mau chóng chặt đứt, Vãn Nguyệt tuy rằng hiểu chuyện, nhưng trong lòng vẫn có tính bướng bỉnh, không thể để cho bọn nhỏ trở thành cặp vợ chồng oán giận nhau được.”

Thu Mạn nói: “Từ sau khi quen biết vị Bạch tiểu thư kia, Ngọc Sơn cũng chưa từng thể hiện tình cảm với ai. Những tin đồn ở bên ngoài, báo lá cải, đều là bịa đặt ra cả. Chúng ta đều biết rằng họ sẽ lôi ra những trò đùa vào dịp này và thêu dệt chúng thành những câu chuyện phiếm. Chúng ta đều biết bản tính của Ngọc Sơn, cậu ấy không phải loại người ham mê sắc đẹp.”

Bà cụ Vạn thở dài, nói: “Tính tình của Ngọc Sơn, cũng là do ông ngoại ép buộc mà thành, từ nhỏ đã sống không giống những đứa trẻ nhỏ khác, thật đáng thương.”

“Ngọc Sơn bây giờ có thể gánh vác gánh nặng lớn như nhà họ Vạn, cũng là được bà cụ Vạn dạy dỗ có phương pháp, chăm chỉ học tập theo nên mới làm chủ được.”

Hai người đang nói thì Tạ Vãn Nguyệt đi đến, bà cụ Vạn vui mừng trong lòng, cùng cô ngồi xuống trên chiếc trường kỷ của phi tần, ngắm nghía những chiếc khăn tay mà cô thêu, mới học trong thời gian ngắn mà đã thêu tốt như vậy, có thể thấy được cô làm việc chăm chỉ và rất chu đáo.

Bà cụ Vạn nhìn cô, càng nhìn càng thích.

Tạ Vãn Nguyệt đương nhiên có thể cảm nhận được tình cảm từ bà cụ Vạn, cô lấy điện thoại di động ra mở một phần mềm trò chuyện, nói: “Bà nội, cháu sẽ chỉ bà cách gọi video, khi cháu trở về rồi, nếu bà thấy nhớ cháu, chỉ cần gọi video cho cháu thôi, có thể nhìn thấy cháu, cũng có thể nghe thấy cháu nói chuyện, vô cùng thuận tiện.”

Bà cụ Vạn cười nói: “Bà luôn thấy bọn họ dùng cái này, bà còn nói bà không dùng được, lúc này cũng theo kịp xu hướng một chút rồi.”

Tạ Vãn Nguyệt lục tung danh bạ để có thể tìm người gọi video, tìm kiếm một hồi lâu, cảm thấy không có ai là thích hợp cả.

Bà cụ Vạn đột nhiên nói: “Gọi cho Ngọc Sơn đi, bà muốn xem nó đang làm gì?”

Tạ Vãn Nguyệt bấm từng số từng số theo số điện thoại bà cụ đọc, sau đó nhấp vào gọi video, khi tiếng chuông vang lên, nhưng không ai nghe máy, cô nói: “Chúng ta đổi người khác thử xem ạ.”

Bà cụ Vạn không cho phép, cố ý muốn gọi lại tiếp cho Vạn Ngọc Sơn, Tạ Vãn Nguyệt đành phải gọi lần hai, khi chuông reo sắp kết thúc, Vạn Ngọc Sơn rốt cục cũng bắt máy, trên màn hình có một hình ảnh mờ mờ, cô nhìn cẩn thận, thì ra là anh đặt điện thoại di động trên tai, giống như là đang trả lời một cuộc gọi bình thường.

“Xin chào?” Vạn Ngọc Sơn còn chưa tỉnh ngủ, đã bị tiếng chuông làm phiền.

“Ngọc Sơn, sao bà không nhìn thấy cháu vậy?”

Vạn Ngọc Sơn nghe thấy giọng của bà cụ Vạn, kìm lại cơn tức giận sắp bùng nổ của mình, giơ điện thoại di động lên, thấy bà cụ Vạn đang vươn cổ ở đầu bên kia điện thoại nhìn xung quanh, anh ngồi dậy, vuốt vuốt tóc, hỏi: “Thấy cháu chưa ạ?”

“Ừm, thấy rồi, lát nữa cháu mua cho bà một chiếc điện thoại di động có thể gọi video đi, bà cũng muốn dùng.”

“Lúc trước cháu mua cho bà, không phải là bà nói không cần sao?”

“Bây giờ bà cần rồi.”

“Vâng.” Vạn Ngọc Sơn đáp lời bà ấy, tưởng là bà ấy muốn nói chuyện tiếp, nhưng hình ảnh video đột nhiên không còn nữa, bên kia đã cúp máy, anh nhìn dãy số kia, đây là ai vậy?

Lại xem thời gian, đã hơn chín giờ, thế nhưng ngủ đến lúc này thì thật sự là chưa từng có tiền lệ, anh xốc chăn lên chuẩn bị xuống giường, nhưng chỗ kia truyền đến một sự đau đớn, anh nhíu mày, vết thương này đã hành hạ anh cả nửa đêm rồi.

Chịu đựng đau đớn mặc quần áo vào, ra khỏi cửa phòng, thấy Từ Tố Phương ở bên ngoài bận rộn, anh đứng ở cửa, xin bà ấy nước uống.

Từ Tố Phương thấy sắc mặt của anh không vui, thầm nghĩ đây không lẽ anh đã cãi nhau với ai trong lúc ngủ sao. Vị thiếu gia này từ nhỏ đã có bệnh khó ngủ, mỗi lần bị quấy rầy giấc ngủ, gương mặt vốn trắng nõn sẽ nặng nề như nước dưới đáy hồ, tóc của anh lộn xộn như rễ cây, anh bắn tín hiệu mãnh liệt cho người khác là “Tôi rất mất hứng”, bà ấy rót cho anh một ly nước, hỏi: “Cậu có muốn ăn điểm tâm không?”

“Ừm.” Vạn Ngọc Sơn uống cạn nước, lau miệng, đợi Từ Tố Phương đi ra ngoài, anh mới chậm rãi đi đến trước bàn ăn ngồi xuống.

Hai quyển sách được đặt ở góc bàn, một quyển mở ra, toàn là tiếng Anh, chắc là Tạ Vãn Nguyệt đã đọc, đêm qua cô đã đi thư phòng tìm sách, cũng không biết tìm được sách gì rồi mà thiếu chút nữa hủy hoại đời sau của anh luôn.

Lúc Từ Tố Phương đi vào, không thấy bóng dáng Vạn Ngọc Sơn đâu, gọi vài tiếng, nghe thấy anh ở thư phòng trả lời lại, vì thế bưng bữa sáng vào thư phòng.

Vạn Ngọc Sơn nhặt quyển sách trên mặt đất, lật tới lật lui, chuyện nói về những thứ tinh quái quái dị. Những thứ thần thần quỷ quỷ, đều là những thứ mà con nít thích xem thôi. Anh cầm cuốn sách trong tay nói với Từ Tố Phương: “Quay lại nói với Tần tiên sinh một tiếng, mang những loại sách không liên quan trong thư phòng này dọn dẹp hết cho tôi, chỉ để lại những gì tôi cần thôi.”

“Những cuốn sách này cần phải được thay đổi sao? Tôi thấy Vãn Nguyệt thường xuyên đến xem, một lần đến xem là xem rất lâu, hẳn là có không ít thứ cô ấy thích.”

“Đồ đạc của trẻ con, chiếm chỗ của tôi lắm, thu dọn hết đi.” Vạn Ngọc Sơn ném sách lên bàn.

“Vậy thì tôi sẽ đi nói với lão Tần.” Từ Tố Phương đặt điểm tâm lên bàn, xoay người đi ra ngoài.

Vạn Ngọc Sơn lúc này mới ngồi xuống ăn sáng, cảm giác đau đớn ở thân dưới lúc nào cũng ám ảnh trong lòng, tức giận nhưng lại không có chỗ nào để trút giận, cơm chỉ mới ăn một nửa lại buông đũa đi ra ngoài.

Buổi chiều, một chiếc điện thoại di động mới đưa tới, Tạ Vãn Nguyệt tháo niêm phong, lắp đặt xong sim, bật máy, lấy số điện thoại của mình lưu vào, hướng dẫn bà cụ Vạn cách gọi video, bà cụ rất vui vẻ, gọi cho Vạn Cảnh Chỉ, đối phương từ chối nhận cuộc gọi, bà ấy bĩu môi trách mắng: “Tết không về nhà, còn không nghe điện thoại của tôi, chờ cô ấy trở về sẽ trực tiếp gọi lại.”

Tạ Vãn Nguyệt lại hướng dẫn bà ấy chụp ảnh, quay đoạn video nhỏ, lúc Vạn Ngọc Sơn tới đây, nhìn thấy Tạ Vãn Nguyệt cùng với bà cụ chụm đầu xem video, anh dựa vào cửa chờ rất lâu, hai người cũng không nhận ra là anh đã đến, nhìn vào điện thoại một cách say sưa.

Vạn Ngọc Sơn ho khan hai tiếng, hai người họ mới ngẩng đầu nhìn anh một cái, lập tức lại cúi đầu tiếp tục xem video, nhìn thấy đoạn video vui vẻ, hai người không hẹn mà cùng cười khúc khích.

Thu Mạn mang trái cây đi ngang qua anh, nói: “Tối nay ngắm hoa đăng, có thể chụp thêm vài tấm ảnh nữa đấy.”

“Tôi cũng muốn chụp.” Bà cụ cười ha hả nói, thấy Vạn Ngọc Sơn vẫn còn đứng ở cửa, hỏi anh: “Hôm nay cháu không đến công ty sao?”

“Cháu xin nghỉ một ngày rồi.”

“À.” Bà cụ thờ ơ, Tạ Vãn Nguyệt mới mở ra một đoạn video lại cảm thấy rất thú vị: “Nhìn đứa nhỏ này, mới có bao nhiêu tuổi, mà đã có tài như vậy rồi, lớn lên còn giỏi hơn nữa.”

Vạn Ngọc Sơn tiến lại gần bên cạnh bà cụ Vạn rồi ngồi xuống, từ trên cao nhìn xuống xuyên qua khe hở trên đỉnh đầu hai người nhìn vào trong: “Xem cái gì thế, cháu cũng muốn xem thử.”

Bà cụ quay người lại, ngăn cản anh: “Cháu đi làm việc của cháu đi.”

Vạn Ngọc Sơn bị từ chối một cách vô tình, lặng lẽ ngồi ở một bên.

Tạ Vãn Nguyệt len lén nhìn anh hai lần, thấy anh dựa vào đó, hơi cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì, khuôn mặt tuấn tú không có biểu cảm, cực kỳ giống nam chính lạnh lùng đẹp trai quen thuộc trong truyện tranh.

Cô còn chưa thu hồi ánh mắt, nhưng anh lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt hai người giao nhau trên không trung vài giây, cô bỗng dưng đỏ mặt, cúi đầu không dám ngẩng lên nữa.

Vạn Ngọc Sơn nhàn nhạt nhìn chằm chằm cô, cái liếc mắt vừa rồi, ánh mắt như nai nhỏ của cô làm cho anh càng thêm tức giận, làm ra chuyện phiền phức xong lại chạy tới đây trốn tránh anh còn chưa nói, còn dám nhìn trộm anh nữa.

Tạ Vãn Nguyệt dựa vào bên cạnh bà cụ Vạn, giúp bà ấy quay video cho người khác xem, trước khi biết cách là thì cũng đã đến giờ cơm chiều, ba người cùng nhau dùng cơm, ăn bánh trôi và đi ra ngoài xem thả hoa đăng.

Hoa đăng được làm vô cùng đẹp, bởi vì bà cụ Vạn thích chụp ảnh, vì thế mọi người đã chụp không ít ảnh, cũng quay rất nhiều video, có người còn mở livestream.

Pháo hoa rực rỡ thắp sáng một nửa bầu trời, và năm mới đã đến rồi.

Tạ Vãn Nguyệt đêm nằm mơ, mơ thấy vị công tử kia hủy diệt thế giới và đi tìm cô dâu của anh ta, mà tiểu hồ ly kia lại giống như chưa từng tồn tại, không còn một chút tung tích nào nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp