Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 15: Hoàng tử phản diện bị tra tấn (15)


1 năm

trướctiếp

Editor: Cua Kỳ Cục

"Hoàng thượng, Lục hoàng tử có đầy đủ tài đức, có dũng có mưu, thần cho rằng, Lục hoàng tử là lựa chọn tốt nhất cho vị trí Thái tử."

“Thần tán thành."

Nhưng cũng có triều thần phản đối: "Lục hoàng tử rất dễ ngủ quên trên chiến thắng, khiến quân ta thảm bại, người lỗ mãng như vậy sao có thể làm thái tử tông triều."

“Vớ vẩn, Lục hoàng tử cùng lắm chỉ là một tướng nhỏ, mọi chuyện đều nghe theo phân phó của Đại hoàng tử, rõ ràng là Đại hoàng tử chỉ huy không đúng, sao có thể giận chó đánh mèo lên Lục hoàng tử."

Trên triều đình ồn ào túi bụi.

Mấy vị hoàng tử bàng quan, Lục hoàng tử hơi nhíu mày, nhưng trong lòng khó nén ngạo khí.

Phụng Nguyên Đế đảo qua mấy nhi tử dưới thềm ngọc, ánh mắt lạnh như băng.

Dường như ông đã quên Lục hoàng tử cũng từng là hài tử mà ông yêu thương nhất.

Phụng Nguyên Đế nháy mắt với một gã tâm phúc, đối phương đưa ra một chính vụ, nhanh chóng bỏ qua chuyện lập thái tử.

Sau khi bãi triều, các hoàng tử và triều thần cũng nhao nhao rời đi.

"Tứ ca, Ngũ ca." Lục hoàng tử mở miệng gọi hai người lại.

Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử dừng chân.

“Lục đệ có chuyện gì?”

Lục hoàng tử nhìn về phía hai người: "Tứ ca và Ngũ ca qua lại với nhau, tình cảm sâu đậm, đệ đệ rất hâm mộ."

Ngũ hoàng tử tươi cười xa cách: "Quan hệ giữa Lục đệ, Cửu đệ và Thập đệ cũng rất tốt."

Lục hoàng tử gập đầu: "Bọn họ rất ỷ lại vào ta."

Lời này rất có ý nghĩa, bề ngoài là ỷ lại, thực tế là phụ thuộc. Trong ba người, Lục hoàng tử chiếm quyền chủ đạo.

Như vậy Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử, ai là người chiếm quyền chủ đạo đây?

Kỹ thuật ly gián này rất thấp, nhưng nó lại thật sự có tác dụng.

Tứ hoàng tử vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trên tay: Người thô cũng có đầu óc.

Ngoại địch chưa được giải quyết, Phụng Nguyên Đế vốn không phải là người có tài năng gì, bây giờ lại trầm mê đan dược trường sinh, bỏ hoang quốc sự. Hết lần này tới lần khác Phụng Nguyên Đế còn không chịu buông quyền.

Triều thần sốt ruột đến mức bốc hỏa, liên tục đưa tấu chương nhưng kết quả cũng giống như đá chìm đáy biển.

Tần Trạch một mình cầu kiến Phụng Nguyên Đế, Phụng Nguyên Đế còn có chút hoảng hốt, qua một lát mới hoàn hồn.

Hắn suy nghĩ một chút: "Để Tần ái khanh tiến vào đi."

Phụng Nguyên Đế thầm nghĩ: Nếu đợi lát nữa Tần Trạch mở miệng chỉ trích ông dùng đan dược, cho người đánh hắn hai ngươi gậy hay là ba mươi gậy mới ổn nhỉ.

Ông cũng còn chưa hoàn toàn hồ đồ, không muốn mạng của Tần Trạch.

Nhưng mà ngoài dự đoán của Phụng Nguyên Đế, Tần Trạch không hề hỏi qua chuyện đan dược của ông ta, mà vào thẳng vấn đề: "Hoàng thượng, Địch Nhung nhiều lần xâm phạm, quân ta vừa đánh vừa lui, hiện giờ phương bắc đã mất hai tòa thành trì và một cửa khẩu, năm huyện mười một thôn. Cứ tiếp tục như vậy, hậu quả không thể tưởng tượng nổi."

Phụng Nguyên Đế trợn tròn mắt: "Thua thảm như vậy sao?”

Ông giận dữ nói: "Vậy mà lại không có ai nói cho trẫm biết! Những triều thần kia muốn làm gì?”

Tần Trạch không sợ: "Hoàng thượng, triều thần liên tục tấu chương, bẩm báo việc này."

Phụng Nguyên Đế sững người

Ông ta cứ tưởng những tấu chương kia đều chỉ trích ông ta ngu ngốc, thì ra là nói đến chiến sự sao.

Tần Trạch độc lai độc vãng quen rồi, các hoàng tử tranh giành trước mắt khiến bá quan cũng bị kéo xuống nước, Phụng Nguyên Đế cũng mất đi tín nhiệm với triều thần, Tần Trạch bỗng trở thành ngoại lệ trong đó.

Bởi vì đối phương chưa bao giờ tham dự vào việc tranh đấu của hoàng tử. Vì thế Phụng Nguyên Đế cho rằng chắc chắn Tần Trạch sẽ đứng về phía hắn.

Lúc này Phụng Nguyên Đế hỏi: "Ái khanh có sách lược tốt không?"

“Cầu hòa có được không?”

Bàn tay trong tay áo Tần Trạch nắm chặt, sắc mặt không thay đổi: "Hoàng thượng, sài lang hổ báo đút không đủ no."

Sắc mặt Phụng Nguyên Đế hơi không tốt. Ông cũng không muốn đánh giặc, đánh giặc có nghĩa là phải chia binh quyền ra.

Tần Trạch không nhanh không chậm nói: "Tuy nhiên có vết xe đổ của Đại hoàng tử và Lục hoàng tử..."

Hắn không có nói tiếp, nhưng Phụng Nguyên Đế hiểu.

Phụng Nguyên Đế cảm thấy Tần Trạch nói đến tâm khảm của ông, vì thế vội vàng nói: "Mấy nhi tử của trẫm đều không bớt lo.”

Tần Trạch thăm dò hỏi: "Hoàng thượng có võ tướng nào vừa ý không?"

Đúng thật là Phụng Nguyên Đế có hai tâm phúc, nhưng ông vẫn tính toán giữ lại để bảo vệ hoàng thành, bảo vệ đế vương.

Tần Trạch lại nói: "Hiện giờ Địch Nhung tiến đến, khí thế hùng hổ, nếu không diệt được sự kiêu ngạo của chúng, thần lo lắng kinh thành có khả năng phải dời về phía nam."

Vẻ mặt nghiêm túc của hắn hàm chứa vẻ đau đớn mơ hồ, Phụng Nguyên Đế bị bị đả động.

Trong điện vô cùng yên tĩnh.

Hồi lâu, Phụng Nguyên Đế mới đưa ra câu trả lời, hắn đồng ý phái ra một cái tâm phúc xuất chinh. Đó là sự thỏa hiệp của anh ta.

Tần Trạch thấy chuyển biến tốt lập tức biết ngừng, nói đến những thứ khác: "Hoàng thượng, thần nghĩ quân ta liên tiếp bại lui, sĩ khí giảm mạnh, hay là phái thêm một vị hoàng tử đi giám quân, để giữ vững tinh thần của binh lính."

Phụng Nguyên Đế đặc biệt mẫn cảm đối với việc này: "Tần ái khanh có chọn được người nào không?"

Tần Trạch chắp tay: "Thần không hiểu các vị hoàng tử, nhưng thần nghĩ, vị hoàng tử này tính tình phải mềm mại, chỉ dùng để cổ vũ lòng người, những thứ khác không thể nhúng tay vào, như vậy trên chiến trường sẽ là chủ soái không nói hai lời."

Phụng Nguyên Đế như có điều suy nghĩ.

Ngày hôm sau phụng Nguyên Đế liên tiếp ra ba đạo ý chỉ, phái ra tâm phúc làm chủ tướng, Thập hoàng tử giám quân đi tới biên cảnh.

Tất cả mọi người đều choáng váng, nhưng rất nhanh phản ứng lại, Phụng Nguyên Đế chịu điều binh khiển tướng chống lại Địch Nhung chính là chuyện tốt. Về phần Thập hoàng tử, cảm giác tồn tại của hắn thật sự quá thấp.

Lục hoàng tử vừa mừng vừa giận, Lão Thập còn có thể đến biên quan, vì sao hắn không thể.

Nhưng Thục phi khuyên nhủ: "Tranh giành ngôi vị thái tử càng ngày càng gay gắt, lúc này ngươi đi là muốn giao quyền lực cho người khác sao?"

Lục hoàng tử trầm mặc.

Tứ hoàng tử âm thầm liên lạc với Thập hoàng tử, Tứ hoàng tử lén cấu kết với Địch Nhung, lúc trước Phế thái tử và Lục hoàng tử dẫn quân thảm bại, là do hắn làm khó dễ.

Hiện giờ biên quan đổi người của mình, đương nhiên Tứ hoàng tử phải giúp người của mình. Địch Nhung không nghĩ tới Tứ hoàng tử nói trở mặt là trở mặt, còn ngốc nghếch tấn công theo tin tình báo của Tứ hoàng tử, kết quả là khi tấn công vào quân đội Tông triều, tổn thất vô cùng thê thảm, nghiêm trọng.

Biên quan đại thắng, quả thực khiến lòng người phấn chấn. Lục hoàng tử cảm thấy Tiểu Thập lần này vả mặt hắn một cái rất đau.

Tâm tư Tứ hoàng tử chuyển đổi, quyết định thêm một ngọn lửa.

Hắn bắt đầu động vào cái đinh hắn chôn sớm nhất, hắn động tay động chân vào trong đan dược của Phụng Nguyên Đế.

Nửa đêm, Phụng Nguyên Đế sau khi uống thuốc suýt chút nữa mất mạng.

Việc này không bình thường, Phụng Nguyên Đế lập tức nghi ngờ đan dược có vấn đề. Mũi nhọn nhanh chóng chĩa về phía Lục hoàng tử.

Dù sao hiện tại Lục hoàng tử là người có tiếng nói nhất.

Dưới sự tức giận Phụng Nguyên Đế muốn xử tử nghịch tử này, nhưng một tia lý trí còn sót lại đã ngăn ông lại.

Bởi vì quá thuận lợi, bên này ông vừa hạ lệnh, rất nhanh đã tra ra được là Lục hoàng tử phái người xuống tay trong đan dược. Trông giống như có người đang dẫn đường vậy.

Nhưng sinh ra nghi ngờ, Phụng Nguyên Đế không cách nào tín nhiệm Lục hoàng tử nữa. Phụng Nguyên Đế thuận thế giam cầm Lục hoàng tử, giáng Thục phi thành tài nhân nho nhỏ.

Điều tra kỹ lưỡng không có kết quả, sau nhiều lần gặp trắc trở, lại tra được trên đầu Ngũ hoàng tử.

Mất quá nhiều thời gian, thân thể Phụng Nguyên Đế càng lúc càng xấu, nghe nói hung thủ sau lưng là Ngũ hoàng tử, Phụng Nguyên Đế yên lặng suy tư thật lâu, hỏi cũng không hỏi gì đã phán cho Ngũ hoàng tử có tội mưu nghịch nhốt vào phủ Tông Nhân.

Phe phái còn lại của Ngũ hoàng tử đều bị giết chết hoặc giáng chức.

Sát phạt xong một trận, lửa giận của Phụng Nguyên Đế dần dần bình ổn lại, sau đó Phụng Nguyên Đế kinh ngạc phát hiện, vậy là trong kinh thành chỉ còn lại Tứ hoàng tử cùng mấy đứa con trai chỉ mới có bảy tám tuổi.

Nếu Tứ hoàng tử bức cung...

Phụng Nguyên Đế tự dọa chính mình đổ một thân mồ hôi lạnh, không đâu, lão Tứ sẽ không làm thế.

Phụng Nguyên Đế ho khan kịch liệt, trên khăn khô trắng như tuyết là máu màu đen.

"Hoàng thượng, Tứ điện hạ tới rồi."

Phụng Nguyên Đế bất ngờ, Tứ hoàng tử đi từ ngoài điện đến, thần thái ôn hòa: "Phụ hoàng, nghe thái y nói gần đây ngài đã chuyển biến tốt, nhi thần mừng rỡ không thôi..."

Sau đấy Tứ hoàng tử có nói cái gì, Phụng Nguyên Đế cũng không nghe được, hắn chỉ nhìn thấy miệng Tứ hoàng tử đang động đậy, nụ cười ôn hòa trên mặt lại vô cùng đáng sợ.

Bỗng nhiên Phụng Nguyên Đế run lên, chỉ vào Tứ hoàng tử, phun máu tươi mắng: "Là ngươi, là ngươi."

"Ngươi nghịch… Ặc…"

Phụng Nguyên Đế không thở nổi một hơi, kiệt sức ngã lên giường, chết không nhắm mắt.

Trong lòng Tứ hoàng tử đột nhiên sững lại, tuy rằng hắn ngóng trông Phụng Nguyên Đế chết, nhưng cũng không phải trong tình huống như vậy.

Phụ hoàng hắn còn chưa lập di chúc.

Tứ hoàng tử nhìn về phía nội thị cung nhân hầu hạ chung quanh, chợt nổi lên sát ý.

Tứ hoàng tử lập tức nhắn tin cho Thập hoàng tử hồi kinh. Nhưng mà Thập hoàng tử đã trở lại còn mang theo người đến bắt nghịch tặc.

Thập hoàng tử chiêu cáo thiên hạ chuyện Tứ hoàng tử cấu kết với Địch Nhung, khiến dân chúng kích động.

Nhưng chỉ mất có một ngày, Thập hoàng tử mang theo danh nghĩa chính nghĩa bắt được giặc phản quốc Tứ hoàng tử.

Còn lại những hoàng tử chưa trưởng thành. Trong lúc mọi người do dự, Tần Trạch cao giọng nói: "Quốc gia không thể một ngày không có vua, trước đấy Thập điện hạ đánh lui Địch Nhung, tiếp đấy lại bắt phản tặc, luận dũng luận đức, Thập điện hạ hoàn toàn xứng đáng. Nếu đại tông triều có được vị minh quân này, có thể mở ra thái bình thịnh thế."

Hắn vén vạt áo quỳ xuống: "Thần Tần Trạch, cung nghênh tân chủ. Tân hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

Có Tần Trạch dẫn đầu, phe trung lập còn lại cũng không lắc lư nữa, đồng loạt quỳ xuống: "Tân hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Ai cũng không nghĩ tới cuối cùng lại là Thập hoàng tử đăng cơ. Có lão thần thấy sau lưng Thập hoàng tử không có ai, muốn nắm lấy hắn. Ai ngờ Thập hoàng tử nhân cơ hội này thu thập luôn những người đó, dìu dắt tâm phúc của mình.

Lúc này, cuối cùng thế lực trước kia của Thập hoàng tử cũng nổi lên mặt nước. Mà sau khi hắn đăng cơ, đổi niên hiệu thành Thịnh Minh, người đời gọi là Thịnh Minh Đế.

Bởi vì lúc trước Tần Trạch ủng hộ Thịnh Minh Đế có công, được đặc cách thăng lên thành nhất phẩm đại học sĩ, kiêm chứcthái sư.

Mọi người đều cho rằng Tần Trạch sẽ đi trên con đường quyền thần, nhưng sau khi Tần Trạch phụ tá Thịnh Minh Đế ổn định triều đình, đột nhiên ho ra máu hôn mê trên triều đình, thái y chẩn trị là vất vả lâu ngày tích thành bệnh, thuốc thang vô dụng. ( truyện trên app T𝕪T )

Trong điện, Tần Thu quỳ gối bên cạnh phụ thân, khóc không thành tiếng. Tần Trạch sờ sờ đầu hắn, ôn tồn trấn an. Chẳng mấy khi hắn lại dịu dàng như vậy.

"Thu Nhi, làm người làm việc, không được thẹn với lương tâm."

Tần Trạch nói rất chậm, nhưng từng chữ rất rõ ràng.

Tần Thu liên tục gật đầu: "Cha, con sẽ làm, cha.”

Tần Trạch khàn giọng: "Đi đi."

Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Thịnh Minh Đế.

Thịnh Minh Đế xua lui mọi người, Tần Thu không nỡ rời đi, Thịnh Minh Đế nhìn sắc mặt nam tử trên giường như giấy vàng, trong lòng nổi lên chua xót.

Tần Trạch vẫy vẫy tay với hắn, Thịnh Minh Đế tiến lên, đường đường là thiên tử nhưng lại khom người cúi xuống bên cạnh Tần Trạch.

Tần Trạch cố sức nắm lấy tay hắn, hơi thở mong manh: "Thần... Chuyện may mắn nhất đời này của thần chính là trở thành hoàng tử sư."

Toàn thân Thịnh Minh Đế cứng đờ, vừa định mở miệng thì nước mắt lại rơi xuống trước: "Phu tử..."

"Phu tử?"

Thịnh Minh Đế hoảng sợ ngẩng đầu, Tần Trạch đã nhắm mắt lại, trong lòng Thịnh Minh Đế bỗng chốc trống rỗng.

Ba ngày sau, Thịnh Minh Đế truy phong Tần Trạch làm đế sư, lấy quy cách của đế sư để hạ táng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp