Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 13: Hoàng tử phản diện bị tra tấn (13)


1 năm

trướctiếp

Editor: Cua Kỳ Cục

Vào cuối mùa hè, phòng hồ sơ bị sét đánh đã hoàn thành, Lục hoàng tử lập tức chạy tới tranh công với Phụng Nguyên Đế.

Phụng Nguyên Đế khen hắn vài câu, lại thưởng cho hắn không ít thứ tốt. Các hoàng tử khác cảm thấy hơi ghen tị.

Khi một đám huynh đệ tụ tập, Tam hoàng tử bắt đầu âm dương quái khí: "Ai biết thì biết Lão Lục sửa xong mấy cái phòng rách nát, không biết còn tưởng là Lão Lục xuất chinh cướp được mấy địa bàn ấy chứ."

Ngũ hoàng tử cười cười, không nói gì. Rõ ràng là đồng ý.

Trước kia còn không cảm thấy gì, bây giờ mới phát hiện ra phụ hoàng bọn họ thiên vị. Nhưng thiên vị Thái tử là trữ quân đàng hoàng thì thôi đi, Lão Lục dựa vào cái gì chứ.

Vừa không lớn nhất, lại vừa không nhỏ nhất.

Chứ đừng nói người thật sự tiếp nhận xây dựng lại căn phòng của Lễ bộ lần này là Thập hoàng tử.

Tuy nhiên với tính tình của Tiểu Thập kia, có lẽ cũng sẽ không để ý việc có bị Lão Lục đoạt công hay không.

Lúc này đương sự đang được các hoàng tử bàn tán, lại đang ở chung rất hòa thuận.

Lục hoàng tử nhặt mấy món đồ trang trí thứ cấp cho Thập hoàng tử: "Này, cho ngươi. Đừng nói là ta không giúp đỡ ngươi."

Thập hoàng tử mím môi cười: "Tạ Lục Hoàng huynh."

Lục hoàng tử nhìn hắn, cảm thấy Thập hoàng tử giống như thỏ, suy nghĩ một chút, lại lấy ra hai tấm ngân phiếu trong tay áo ra đưa cho hắn: "Tốt xấu gì cũng là hoàng tử, khí khái lên một chút."

Thập hoàng tử nhận lấy, lại cảm tạ một phen.

Tâm trạng Lục hoàng tử không tệ, lại cho một quả táo ngọt: "Ngươi cứ đi theo ta cho tốt, ta sẽ không bạc đãi ngươi."

Thập hoàng tử nhẹ nhàng đồng ý

Hai người tán gẫu trong chốc lát, Thập hoàng tử đưa ra ý định muốn đến tàng thư thất, hy vọng Lục hoàng tử có thể đi cùng.

Lục hoàng tử khó hiểu: "Ngươi tự đi là được. Ta không thích đọc sách."

Thập hoàng tử khó xử: "Nếu ta tự đi thì có một số sách không thể chạm vào."

Lục hoàng tử hơi tức giận, tàng thư thất mà cũng nâng cao giẫm thấp như vậy ư.

Hai người cùng nhau đi, dưới uy thế của Lục hoàng tử, Thập hoàng tử mang đi vài quyển tàng thư, ước định thời gian trả lại.

Lục hoàng tử cảnh cáo: "Ngươi đừng để đọc sách làm trì hoãn chuyện chính đấy."

Thập hoàng tử: Không đâu, Lục Hoàng huynh yên tâm."

Điện Di Thanh vào ban đêm cũng vẫn đèn đuốc sáng trưng, Thập hoàng tử cầm bút ghi chép.

Tài học của đám người Vệ Chiếu thật sự không tầm thường, đáng tiếc so với một ít con cháu thế gia có nội tình thì vẫn còn kém một chút.

Làm sao Vệ Chiếu lại không biết điều đó được, có rất nhiều sách đều bị các thế gia độc quyền, bình dân khó đọc được.

Thập hoàng tử thế đơn lực bạc, muốn lung lạc lòng người, tự nhiên phải chịu phiền phí nhiều tâm tư một chút.

Sau đó Lục hoàng tử lại tiếp nhận công việc tu sửa hành cung, năm nay Phụng Nguyên đế muốn dẫn các hậu phi và các hoàng tử cùng bá quan đi săn mùa thu.

Lục hoàng tử hưng phấn bừng bừng, đương nhiên hắn sẽ không làm những việc vụn vặt kia, giao hết tất cả cho Thập hoàng tử, hắn dẫn người vào khu săn bắn, làm quen địa hình, Lục hoàng tử muốn tỏa sáng trong cuộc săn bắn mùa thu lần này.

Mỗi ngày Thập hoàng tử đều bận rộn đến chân không chạm đất, nhưng cách mấy ngày vẫn đều đặn đưa sổ sách đến cho Lục hoàng tử quan sát.

Thập hoàng tử nói: "Lục hoàng huynh, quản sự nói ngói năm trước bị hỏng, ta nghĩ nếu chỉ tu bổ một chỗ thì thật sự quá keo kiệt, chẳng thà đổi toàn bộ thành ngói lưu ly thì tốt hơn."

Lục hoàng tử đang lau cây cung quý của hắn, đầu cũng không thèm ngẩng đầu lên: "Được."

Thập hoàng tử do dự: "Nhưng nếu thay thế toàn bộ ngói lưu ly thì tiền bạc sẽ tốn nhiều hơn."

Lục hoàng tử: "Nhiều thì nhiều, Công bộ sẽ đưa tiền."

Thập hoàng tử yên lặng, một lát sau lại nói: "Còn có gạch, hành cung dùng gạch xanh, tuy rằng vững chắc, nhưng vẫn cảm thấy thiếu chút khí phách."

Lục hoàng tử: "Vậy thì đổi đi."

Thập hoàng tử nói: "Nếu đổi thì có một số đồ gỗ cũng phải đổi theo. Cứ như vậy, chẳng những công trình lớn, mà hao phí cũng nhiều. Thật ra Hành cung cũng không ở được bao lâu, không cần phải làm tốt như vậy."

Thập hoàng tử hơi cụp mắt, nhẹ giọng nói: "Chỉ cần bên ngoài không gây trở ngại là được rồi."

Lục hoàng tử dừng lại, hắn đặt bảo bối trường cung sang một bên, đi đến trước mặt Thập hoàng tử, nghiêm túc nói: "Tiểu Thập, không phải ta đã nói với ngươi rồi à, tốt xấu gì ngươi cũng là hoàng tử, sao làm việc lại keo kiệt như vậy.”

"Đến đợt đi săn mùa thu, phụ hoàng mang theo hoàng tử, Hoàng hậu, Phi tử cùng một đám văn võ quan đến, nhiều người nhìn vào như vậy, nếu hành cung đơn sơ, ngươi nói xem thể diện của ta ở đâu đây."

Đột nhiên Lục hoàng tử trầm mặt: "Ngươi muốn bổn điện bị các huynh đệ khác chê cười chết sao."

Thập hoàng tử chắp tay: "Hoàng huynh đừng tức giận, đệ sợ đó."

Lục hoàng tử lại quở trách vài câu, mới nói: "Công bộ bên kia có ta, tiền không đủ thì đi tìm Công bộ đòi. Nếu bọn họ không cho..."

Lục hoàng tử hừ một tiếng, hiển nhiên sẽ không tốt lành gì.

Có những lời này của Lục hoàng tử, Thập hoàng tử buông tay không can ngăn nữa. Vì làm cho kịp thời gian, Thập hoàng tử bảo quản sự điều thêm một nhóm thợ thủ công, hai đợt thợ thủ công thay phiên nhau làm.

Vật liệu được chọn tốt, bữa ăn của thợ thủ công cũng rất tốt, quá trình cũng nhanh chóng, tất cả mọi thứ là hoàn hảo. Ngoại trừ...

Lục hoàng tử không rõ về chi tiêu, khi nhìn một khoản chi tiêu lớn trên sổ sách, cũng âm thầm kinh hãi.

Hắn không thể không chất vấn: "Tại sao lại sử dụng nhiều tiền như thế."

Hắn không muốn nghi ngờ Tiểu Thập, nhưng...

Thập hoàng tử làm như không phát hiện, nghiêm túc báo sổ sách cho hắn, cuối cùng đều đúng.

Thập hoàng tử ngượng ngùng nói: "Ngói lưu ly và gạch mặt cổ đều là những khoản to, còn có những thứ khác..."

Lục hoàng tử xanh mặt, lại không chỉ ra được chỗ nào sai.

Thập hoàng tử dần dần không còn nói tiếng nào nữa, hồi lâu, mới yếu ớt nói: "Lục Hoàng huynh cảm thấy hao phí quá lớn, hay là kết thúc phần này lại dùng phế liệu trước kia làm tiếp, người bình thường sẽ nhìn không ra."

“Nói vớ vẩn." Lục hoàng tử tức giận quát lớn, hắn nhịn đau lòng nói: "Đã tiêu một khoản lớn thế rồi, còn quan tâm chút tiền trinh này làm gì?"

“Làm, làm tốt nhất cho ta." Lục hoàng tử cố gắng chống đỡ, bên trong đã suy sụp, nhất định phải giữ thể diện.

Thập hoàng tử cung kính đồng ý, lui về phía sau. Trên đường trở về phòng, hắn ước lượng sơ qua số tiền bạc mình có thể lấy trong lần tu sửa hành cung này, nhếch môi.

Nửa tháng trước khi săn bắn mùa thu, hành cung được hoàn thành, Lục hoàng tử cũng không ngốc. Biết lần này sổ sách không thể thành thật báo cáo, chính hắn phải bỏ ra một phần ba.

Nhưng mà mặc dù đã làm như thế, công bộ bên kia vẫn có chút dị nghị.

Thập hoàng tử dành thời gian đi gặp Vệ Chiếu một lần, chẳng những tặng cho đối phương sách vở, còn tặng đối phương một bộ bút mực loại thượng hạng.

Vệ Chiếu vừa vui mừng vừa lo: "Thập công tử, mấy thứ này quá quý giá, Vệ mỗ không thể nhận."

Thập hoàng tử cười nói: "Sách là ta tự tay sao chép, không đáng giá gì. Về phần bút mực, huynh đệ ta và ngươi đồng lòng, chẳng lẽ còn không đáng giá một bộ bút mực này sao?"

"Cái này..." Vệ Chiếu dao động.

Không thể không nói, hắn rất khó từ chối đồ đạc mà Thập công tử tặng.

Hơn nữa Thập công tử là xếp thứ mười, con cháu nhà người ta bình thường tuy nhiều, nhưng có thể có khí chất ôn nhuận như ngọc như vậy lại là hiếm thấy. Trong lòng Vệ Chiếu có suy đoán.

Sau đó Thập hoàng tử lại mượn cớ công việc đến Lễ bộ một chuyến, hắn cố ý hỏi thăm Lễ bộ thượng thư không có ở đây, hắn làm bộ tiếc nuối đi tìm Lễ bộ thị lang.

Đuổi hết những người khác đi, Thập hoàng tử lại nói đến công việc với Tần Trạch. Vốn là chuyện nhỏ, rất nhanh nói xong, Thập hoàng tử nhìn thoáng qua sắc mặt Tần Trạch, thăm dò hỏi: "Đại nhân có rảnh không, một lát thôi cũng được.”

Tần Trạch nói, sắc mặt không thay đổi: "Điện hạ có chuyện gì?"

Thập hoàng tử nói: "Đại nhân cũng biết ta hiện giờ đã vào công bộ, không tránh khỏi phải tiếp xúc với tính toán.” Hắn buồn rầu nói: "Ta cảm thấy có mấy mục hạ nhân tính toán có vấn đề, nhưng ta lại không nhìn ra ngay được. Có thể mời đại nhân chỉ điểm không."

Tần Trạch lẳng lặng nhìn Thập hoàng tử biểu diễn, không thể không bội phục bản lĩnh há mồm nói bậy của đối phương.

Dưới ý bảo của Tần Trạch, Thập hoàng tử lấy sổ sách ra.

Đây là bản sao sổ sách giả mà Thập hoàng tử đã từng làm, hắn còn chưa tự đại đến mức cho rằng mình làm không có chút sơ hở nào, cho nên đã sớm cho người đo đạc lại.

Tần Trạch kiểm tra lần lượt từng mục, chẳng mấy chốc đã chỉ ra vấn đề, mí mắt Thập hoàng tử run lên, thuận miệng bịa chuyện.

Tần Trạch tiếp tục, sau đó chỉ ra mười vấn đề: "Người làm sổ sách giả không được thông minh lắm."

Thập hoàng tử cung kính nói: "Phu tử có thể nói chi tiết hơn không?"

Một tiếng phu tử, hình như lại kéo gần quan hệ của hai người.

Tần Trạch lại không từ chối, một người nói, một người nghe, cực kỳ hài hòa.

Thập hoàng tử giống như được tri thức khai sáng, càng thêm khiêm tốn, cuối cùng, còn lấy vấn đề mà hắn và Vệ Chiếu thảo luận ra thỉnh giáo.

Tần Trạch cũng thuận thế chỉ điểm.

Đến tận lúc hoàng hôn, Thập hoàng tử mới lưu luyến rời đi.

Tần Trạch nhìn mặt trời lặn nơi chân trời, không nhịn được thở dài: "Hắn là một học sinh giỏi.”

Hệ thống: "Ký chủ cũng là một phu tử rất tốt."

Nhân dịp săn bắn mùa thu sắp tới, lực chú ý của mọi người đều ở trên danh sách người đi theo trong đợt này, Thập hoàng tử lại mượn việc thay đổi công vụ, đến Lễ bộ tìm Tần Trạch một lần nữa.

Hắn có quá nhiều thứ muốn thỉnh giáo, mà Tần phu tử sẽ nói cho hắn biết tất cả.

Sổ sách lúc trước chưa được hoàn thiện, sau đấy Thập hoàng tử lén lút sửa lại.

Trong danh sách đi săn mùa thu, Tần Trạch cũng nằm trong đó.

Theo việc Phụng Nguyên Đế săn hươu, cuộc săn bắn mùa thu chính thức bắt đầu, Lục hoàng tử và Thái tử cạnh tranh với nhau, các hoàng tử khác cũng không cam lòng tụt lại phía sau.

Thập hoàng tử chậm rãi tiến vào, trong trường hợp này cho dù hắn có năng lực, cũng không thể nổi bật, nếu kết quả đã định sẵn như vậy thì cần gì phải phí công sức.

Những đám mây trắng chầm chậm bay, cây cối xanh tươi, là một cảnh quan tốt đẹp hiếm hoi.

Thập hoàng tử cưỡi ngựa, ngẫu nhiên mới giương cung lên cài tên bắn một con thỏ, tùy tùng hưng phấn chạy tới nhấc lên.

"Điện hạ, đây là con mồi của ngài."

Điện hạ bọn họ cũng bắn trúng con mồi.

Thập hoàng tử rụt rè gật đầu, bỗng nhiên khoé mắt hắn liếc thấy cái gì đó: "Hình như bên kia có thứ gì đó."

Hắn cưỡi ngựa đuổi theo, rất nhanh đã không còn thấy bóng người.

Trong lòng Tần Trạch yên lặng đếm, khi hắn đếm đến ba, thiếu niên mặc một bộ trang phục ngay ngắn xuất hiện trước mặt hắn.

Thập hoàng tử hai mắt trợn tròn: "Phu tử?"

“Sao ngài lại ở đây một mình?”

Tần Trạch không nói gì.

Thập hoàng tử nói: "Trong rừng núi không an toàn, ta đưa ngài trở về."

Hai người cưỡi ngựa song song, Thập hoàng tử tán gẫu trong chốc lát rồi lại bắt đầu thỉnh giáo một vài vấn đề. Hắn vừa hỏi vừa quan sát sắc mặt Tần Trạch.

Hắn nghĩ, nếu Tần phu tử hơi không kiên nhẫn, hắn sẽ lập tức dừng lại.

Không nghĩ tới Tần Trạch chẳng những trả lời, còn nói có sách mách có chứng, khiến người ta tin phục.

Vì thế, Tần Trạch phát hiện người nào đó muốn hộ tống hắn trở về, lại lặng lẽ đi vòng đường xa.

Lục hoàng tử đã nghiên cứu chán địa hình rồi, làm sao Thập hoàng tử có thể lạc đường được.

Ngày đầu tiên của cuộc săn mùa thu kết thúc, Tần Trạch chỉ săn được một con thỏ, còn là do Thập hoàng tử tặng.

Hệ thống trêu chọc: "Nhân vật phản diện đang kiếm hảo cảm của ngươi đấy."

Tần Trạch thản nhiên: "Hắn không phải nhân vật phản diện."

Hệ thống hơi kinh ngạc, nhưng không phản bác.

Tuy nhiên, vào ngày thứ ba, cuộc săn mùa thu đã gặp rắc rối. Không biết là gấu đen từ đâu ra, nổi điên tấn công. Lúc ấy Phụng Nguyên Đế ở ngay bên cạnh, đương nhiên cũng gặp họ, may mắn Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử dẫn người đến đúng lúc, chỉ bị sợ hãi chứ không gặp nguy hiểm gì to lớn.

Lục hoàng tử và Thập hoàng tử trước đó tu sửa hành cung bị gọi đến. Thập hoàng tử bị đẩy ra chịu tội, bị đế vương trách móc trước mặt tất cả mọi người sau đó còn bị phạt cấm túc ba tháng.

Thục phi len lén bồi thường cho Thập hoàng tử không ít.

Lục hoàng tử không xuất hiện.

Mà trong lúc Thập hoàng tử bị cấm túc, hai cung nhân của điện Di Thanh đưa cho hắn một tờ giấy. Thập hoàng tử vừa xem xong đã đốt đi luôn.

Tay của Tứ Hoàng huynh cũng dài thật.

Nhưng hắn lại chấp nhận chiêu trò này.

Tần Trạch đứng ngoài cuộc, ngoại trừ công vụ thì chỉ có dạy con trai và thế tử Vĩnh Gia Hầu.

Hào quang nam chính của Thái tử lúc thì linh, lúc lại không linh, hắn thành hôn với nữ chính nhưng trên chuyện quan trọng lại không được xuất sắc.

Hơn nữa nghe nói hình như hoàng hậu không thích nhi tức là nữ chính này.

Nhiều năm trôi qua, tính cách Hoàng hậu vẫn như trước đây. Phụng Nguyên Đế càng mất kiên nhẫn hơn. Mùng một, mười lăm cũng chỉ đi qua một chuyến cho Hoàng hậu chút mặt mũi rồi rời đi. Những lúc khác sẽ không đặt chân đến cung Vĩnh An.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp