Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 54


1 tháng

trướctiếp

Lục Ngôn Lễ hơi ngạc nhiên: “Hạ Lâu? Hạ Lâu là ai?”

Biểu cảm của hắn không giống như là giả, giống như là lần đầu tiên nghe thấy cái tên này.

Nhưng trong lòng hắn đã dấy lên một tình cảnh nguy nan.

Tại sao Sở Hưu lại biết Hạ Lâu? Trước đây hai người họ có ngọn nguồn gì? Có phải anh ta đã phát hiện cái gì rồi không?

Quả nhiên, hắn nên sớm giết chết Hạ Lâu, mà không phải giữ anh ta sống ở lần nhiệm vụ đầu tiên, điều quan trọng bây giờ đó là, rốt cuộc Sở Hưu đã biết được bao nhiêu? Và, Hạ Lâu còn nói lai lịch của mình với ai nữa?

Trên mặt hắn không hiện rõ, chỉ có một chút thần sắc tò mò, tất nhiên Sở Hưu sẽ không để lộ nội tình, liền mơ hồ cho qua: “Một người quen.”

Mạch suy nghĩ trong lòng Lục Ngôn Lễ đã thay đổi vài lần, hắn biết với hình tượng trước mắt của mình trong tâm trí Sở Hưu, nếu không nghi ngờ đối phương đang thử thăm dò mình trái lại là không bình thường, vì vậy hắn cũng không khách sáo: “Nếu là người anh quen biết, tại sao lại phải đặc biệt hỏi tôi? Hay là nói, anh cho rằng anh ta và tôi có mối quan hệ gì đó?”

Sở Hưu đành phải bịa ra một lời nói dối để giải thích: “Anh ấy đã từng đến thành phố này, nhưng mà sau này không liên lạc nữa. Tôi nghi ngờ anh ấy đã gặp phải một số việc kỳ dị, cho nên mới hỏi han một chút.”

“Loại chuyện này nên báo cảnh sát, không nên hỏi tôi.”

Lời của Lục Ngôn Lễ khiến trong lòng Sở Hưu thả lỏng không ít, biết bản thân có lẽ là lừa gạt đối phương, nên đồng ý, ai ngờ rằng khi anh ta thả lỏng, Lục Ngôn Lễ lại tiếp tục hỏi: “Anh ta đã gặp cái gì? Có lẽ tôi hiểu rõ một chút.”

Làm sao Sở Hưu có thể biết được? Kỹ năng hack của Hạ Lâu đương nhiên vượt trội, y chỉ sử dụng tài khoản trên trang web để đăng một số thông tin mà y sẵn sàng tiết lộ. Sở Hưu làm ra vẻ nhớ lại, hít sâu một hơi: “Tôi cũng không biết, tóm lại, sau này anh ấy…” Anh ta lắc lắc đầu, giống như không dám cũng không đồng ý nói nữa.

Lục Ngôn Lễ rất “quan tâm” mà không hỏi thêm nhiều nữa, trong lòng thả lỏng không ít: Sở Hưu cũng không hiểu nhiều, câu hỏi vừa rồi chỉ là thăm dò.

Như vậy, việc tiếp theo phải làm, chính là để sau khi Sở Hưu trở về, không cần nhiều lời.

Đường chân trời đang dần chuyển sang màu trắng, xe cộ qua lại trên đường cũng từ từ nhiều hơn, ít nhiều khiến lòng người yên tâm một chút. Lục Ngôn Lễ lái xe đến gần một bệnh viện, bác sỹ trực ban xử lý qua loa vết thương trên người bọn họ.

Trên người Lục Ngôn Lễ có một số vết thương trên mặt và trên đầu, nhưng cũng không ảnh hưởng đến hành động. Sở Hưu không giống vậy, bị thương rất nặng, mất máu khiến sắc mặt anh ta có chút tái nhợt, trước đó phần chân bị đè trực tiếp, một khúc xương đâm vào đùi của anh ta, sau khi băng bó vội vàng máu vẫn còn thấm ướt ghế. Sau khi xuống xe, đều nhờ vào Lục Ngôn Lễ vác anh ta đi.

Chờ miệng vết thương ổn, hai người ngồi ở hành lang bên ngoài bệnh viện, Sở Hưu nhìn chằm chằm vào những người đã xếp hàng, thấp giọng hỏi: “Có thể giúp đỡ lần nữa không?”

Anh ta không có cách nào đi lại bình thường, càng không cần nói là lên cầu thang. Mà không cần nghĩ cũng biết, hoạt động buổi tối nhất định là sẽ có nguy hiểm, đến lúc đó, anh ta ngay cả chạy cũng không chạy nổi. Vụ tai nạn xe hơi này đã trực tiếp làm tăng tỷ lệ tử vong vốn đã cao của anh ta thậm chí còn cao hơn, tuy nhiên, anh ta không thể không làm.

Cũng là đến hiện tại, anh ta mới hoàn toàn hiểu rõ ý nghĩa của những gì Lục Ngôn Lễ đã nói trước đó: Bởi vì chính bản thân Thời Yến và Nhiếp Duẫn Chân không có sự trả giá để “hồi sinh”, tính mạng của bọn họ tất nhiên phải bị thu hồi. Bản thân có lẽ đã cầu nguyện quá nhiều, “cái giá” phải trả cũng không thể chống lại sự tiêu hao.

“Muốn để tôi đến chịu chết là không có khả năng.” Lục Ngôn Lễ thẳng thừng từ chối.

“Không, không phải đưa đến chỗ chết, là giao dịch.” Sở Hưu lạnh nhạt nói, “Tôi có thể cảm nhận được, anh đối với vị thần Toàn tri đó rất có hứng thú, anh giúp tôi một lần này, tôi thì mang tượng thần đi và sống với nó trong một tháng, ghi lại tất cả các tình tiết, lấy video làm bằng chứng. Hơn nữa, tôi sẽ sớm trả giá cho ước nguyện của mình, để chúng ta đều có thể sống sót.”

Bây giờ anh ta không có bất kỳ ai để xin giúp đỡ, lừa gạt người bình thường trái lại có khả năng tăng thêm độ khó, chỉ một mình Lục Ngôn Lễ có khả năng giúp anh ta sống sót.

Lục Ngôn Lễ dường như bị lời nói của anh ta làm lay động, trên mặt có chút thay đổi.

Thấy vậy, Sở Hưu tiếp tục tiến lên: “Càng huống hồ gì, anh thấy chân của tôi cũng như thế này rồi, nếu như tôi xảy ra chuyện thì anh có thể chạy trước. Hơn nữa, anh chỉ cần đứng ngoài quan sát, tiện tay giúp tôi một chút là được.” Trò chơi không hề khống chế số người tham gia, bởi vì có nhiều cân nhắc, anh ta đồng thời cũng không quá hy vọng Lục Ngôn Lễ tham gia.

Nếu như đối phương bất cẩn chết đi, nhất định sẽ càng tăng thêm độ khó.

Lục Ngôn Lễ rơi vào trầm mặc.

Sở Hưu cũng không làm phiền hắn, yên lặng suy nghĩ con đường sống tối nay. Qua một lát sau, Lục Ngôn Lễ nói: “Thành giao.”

“Chuyện trước đó nói xong, tôi không ngại giúp anh một tay nếu điều đó không gây nguy hiểm cho sự an toàn của tôi, nhưng nếu như thật sự phát sinh chuyện gì đó, tôi không có khả năng đi cứu anh.”

Sở Hưu gật gật đầu: “Thế này là đủ rồi, cảm ơn.”

Anh ta không nói cho đối phương biết, bản thân chỉ cần hoàn thành trò chơi, đi xong bốn tầng lầu thì có thể lập tức kết thúc, trở lại thế giới của mình, cho nên đối với câu có thể bỏ lại mình mà chạy của lục Ngôn Lễ, anh ta không có chút áp lực nào. Mà Lục Ngôn Lễ cũng không nói cho anh ta biết, một khi người thực hiện nhiệm vụ rời đi hoặc tử vong, nguy hiểm cũng sẽ cách hắn rất xa.

Hai người giấu kín suy nghĩ trong lòng mình, đàm phán một thỏa thuận có vẻ công bằng.

“Đã gần tới lúc chơi trò chơi, anh có gương không?” Lục Ngôn Lễ hỏi.

Sở Hưu nói: “Đợi lát nữa mua một cái là được.” Chiếc gương cần phải chiếu vào mặt mình, khi kết thúc còn phải dùng máu trên đầu ngón tay viết tên mình lên cái gương đó, không cần nghĩ cũng biết, chiếc gương tất nhiên không thể quá nhỏ.

Anh ta ngồi lại một lát nữa, chờ sau khi chai dịch truyền xong, Sở Hưu từ chối một cách khéo léo lời đề nghị nhập viện của bác sĩ, anh ta chống nạng khập khiễng bước ra khỏi cửa.

Hai người ở tại bệnh viện cách trường học cũng không tính là quá xa, Sở Hưu tự mình mua một cái gương có kích cỡ bằng một nửa mặt người, vừa đủ để có thể soi toàn bộ gương mặt mà không phải loại quá lố.

Một con dao bỏ túi màu đen mà học sinh thích sử dụng, sợ là tới lúc đó bản thân khó mà cắn đứt được đầu ngón tay.

Ngoại trừ cái này ra, anh ta còn mạo danh giáo viên trong trường, lái một chiếc xe điện nhỏ vào thẳng khuôn viên trường để điều tra.

Tất cả đều rất bình thường.

Anh ta đặt mục tiêu vào tòa nhà giảng dạy gần cổng chính của trường nhất. Mọi thứ đều sẵn sàng, chỉ chờ đến 0 giờ.

Cũng chính vào lúc này, tiếng chuông tan học vang lên.

Từng nhóm học sinh chen chúc nhau ùa ra, líu ra líu ríu tụ tập thành tóp năm tốp ba đến căn tin ăn cơm. Không ít người bối rối, cho rằng Sở Hưu là giáo viên, còn chủ động chào hỏi.

Sở Hưu khẽ cười, nụ cười tít mắt giống hệt như một người giáo viên thực thụ.

Một bên khác, Lục Ngôn Lễ đồng thời cũng đang đi quan sát trong sân trường.

Nhiệm vụ rất kỳ lạ, những lần trước hoặc là không có địa điểm chỉ định, hoặc là lựa chọn lộ Âm Phủ, tại sao lần này lại chọn ngôi trường nhìn như thể không có gì liên quan? Ở trường học này rốt cuộc có điểm gì đặc biệt?

Hắn nghĩ không ra.

Chính vào lúc hắn dự định đi về, cuộc trò chuyện của hai cô gái đi ngang qua đã thu hút sự chú ý của hắn.

“Này, cậu có nghe nói không? Những người đi chơi trò trốn tìm hôm qua đã trở về rồi, còn thật sự lấy được một khoảng tiền.”

“Tốt thật, bọn họ nói căn bản không có gì đáng sợ, chơi xong thì trở về.”

“Tôi cũng muốn đi. Sớm biết vậy hôm qua tôi đã đi theo cùng rồi.”

Quá nhiều cuộc trò chuyện, Lục Ngôn Lễ không nghe rõ, nhưng hắn đã vô cùng kinh hoàng vì câu nói đó. ( truyện trên app T𝕪T )

Những học sinh chơi trò trốn tìm ngày hôm qua kia, trở về rồi?

Không cần nói hắn cũng biết, sự “trở về” này có bao nhiêu sự kỳ quái. Ai biết được thứ trở về đó là cái gì?

Lục Ngôn Lễ xoay đầu qua, hai nữ sinh đó đã đi vào trong đám đông, không biết là ai. Trong lòng hắn không thể không suy nghĩ lại lần nữa.

Bảng học sinh ưu tú được đặt ở khuôn viên trường, Lục Ngôn Lễ đi thẳng về phía trước, khả năng ghi nhớ của hắn rất tốt, có thể dễ dàng nhớ danh sách tên của nhóm học sinh tham gia tối hôm qua.

Cũng không cần hắn tận lực đi tìm, ảnh và tên của Ôn Thanh được dán trên bảng trong khuôn viên trường vô cùng dễ thấy.

“Ôn Thanh, lớp 11, thành tích học tập tiêu biểu là…”

Lục Ngôn Lễ sau khi xem qua thông tin một cách cẩn thận thì rời đi, hắn cung  dự định đi dạo trong khuôn viên trường để điều tra lại.

Lúc này chính là thời điểm tan học, trong sân trường vô cùng náo nhiệt, mùi thơm của thức ăn từ căn tin lan tỏa đến, Lục Ngôn Lễ đi ngược dòng người bước vào tòa nhà giảng dạy, học sinh đã đi hơn một nửa.

Hắn nhìn qua từng lớp học, không phát hiện có điều gì bất thường, trước hết chỉ có thể tạm thời rời khỏi.

Điều Lục Ngôn Lễ không có chú ý đến là, trong khoảnh khắc hắn xoay người rời đi, trên cửa kính phản chiếu hình ảnh của hắn.

Mà bóng dáng đó… thình lình là một bộ xương u ám!

Gió thổi vào cửa sổ, làm rơi túi bút trên bàn của một học sinh, lúc Lục Ngôn Lễ đi ngang qua, bóng dáng trên cửa kính khôi phục lại bình thường.

Buổi chiều, tất cả học sinh lại lên lớp, Sở Hưu và Lục Ngôn Lễ lại tụ họp với nhau, sau khi trao đổi một phen rồi lại tách ra, Lục Ngôn Lễ giả thành nhân viên trong trường, đàng hoàng bước đi trong hành lang của tòa nhà giảng dạy.

Lớp 11…

Theo phân bố của tòa nhà giảng dạy, lớp 11A1 đến 11A11 đều ở lầu bốn của tòa nhà, nhất là lớp A11, ở phía cuối hành lang, bên hông lớp học có một cầu thang, bình thường sau giờ học có chút ồn ào, ánh sáng cũng không tốt lắm.

Giờ phút này, mười một lớp đều đang học. Lục Ngôn Lễ đứng ở lối ra vào của cầu thang, nhìn thẳng qua ô cửa sổ giữa tường của lớp học.

Hắn nhìn một cái thì nhìn thấy Ôn Thanh đang ngồi ở giữa lớp. Đối phương mặc đồng phục học sinh, đang cúi đầu viết rất nhanh, so với học sinh trung học bình thường cũng không có gì khác biệt.

Lục Ngôn Lễ nhìn lướt qua, xoay đầu lại đi về phòng giáo viên.

“Xin chào, xin hỏi giáo viên chủ nhiệm của Ôn Thanh có ở đây không?” Hắn gõ gõ vào cửa.

Đột nhiên, những tiếng trò chuyện bên trong đột ngột dừng lại, một giọng nói mời vào truyền ra.

Lục Ngôn Lễ đi vào.

Hắn mang thẻ chứng nhận công tác, lấy lí do “điều tra cuộc sống gia đình của những học sinh xuất sắc trong sân trường”, dò hỏi giáo viên chủ nhiệm không ít chuyện về Ôn Thanh.

Diễn kịch thì làm cho trọn, hắn cũng hỏi thăm về cuộc sống học tập của nhiều học sinh xuất sắc khác, Lục Ngôn Lễ ngày thường không thích nói chuyện, nhưng nếu thật sự muốn, khi mở miệng đủ để nhận danh hiệu nhân viên bán bảo hiểm xuất sắc nhất. Đáng tiếc, từ trong miệng những người giáo viên, không moi ra được gì hết.

“Cảm ơn sự phối hợp của các thầy cô, đúng rồi, ở chỗ này của tôi còn có một vấn đề nhỏ, ngày hôm qua trên diễn đàn của trường, tôi nhìn thấy có người đăng thông báo, kêu gọi học sinh đến lộ Âm Phủ chơi trò chơi trốn tìm. Xin hỏi thật sự có học sinh đi chơi không?”

Sắc mặt của cô giáo Lý trong nháy mắt có sự thay đổi lớn: “Không có! Từ đâu mà anh thấy được?!” Nghĩ đối phương là phóng viên, không thể đắc tội, nói không chừng lại nói bậy bạ gì đó, cô giáo Lý vội vàng thay đổi lời nói, “Mẫu tin đó không biết là đến từ nơi nào, nhìn một cái thì là gạt người, học sinh của chúng tôi thì rất nghe lời, chuyên tâm học tập, không có người nào đi hết.”

“Phải không? Nhưng ở trong trường tôi nghe thấy có học sinh nói…”

“Ai? Học sinh nào nói?!” Cô giáo Lý giận tím mặt, đột nhiên vỗ mạnh lên bàn, “Sự việc này chúng tôi đã sớm làm sáng tỏ rồi, anh Lục có thể nói cho chúng tôi biết, là ai vẫn còn nói vụ việc này không? Học sinh thế này chúng tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm.”

Trong văn phòng những giáo viên khác đã liên tục gật đầu.

“Đúng như vậy, thật chẳng ra cái thể thống gì.”

“Những học sinh đó ngày ngày học tập khổ cực thành ra thích nói chơi một chút cho kích thích, giờ ngủ hôm qua chúng tôi kiểm tra rất tốt, phản hồi của phụ huynh cũng tốt, tất cả đều trở về nhà đúng giờ. Hy vọng sẽ không có những lời đồn như thế này nữa…”

Bầu không khí hòa hợp đã dày công dệt nên trước đó đã bị phá vỡ ngay lập tức, một số giáo viên suýt viết hai chữ “tiễn khách” lên mặt, Lục Ngôn Lễ đành phải từ biệt mà rời đi.

Một cơn gió lạnh thổi qua, hắn đột nhiên phản ứng lại.

Phải rồi, hai học sinh thảo luận đó là ai? Tại sao anh ta không có chút ấn tượng gì đối với gương mặt của hai người đó?

Bây giờ xem ra, không chỉ Ôn Thanh có vấn đề, mà cả trường đều có vấn đề.

Trong văn phòng, theo sự rời đi của Lục Ngôn Lễ, không khí dần dần chuyển biến tốt.

Cô giáo Lý gấp gáp hỏi: “Làm sao đây? Lại có phóng viên đến hỏi rồi.”

Người khác cười rồi trấn an đối phương: “Không sao đâu, hiệu trưởng của chúng ta sẽ xử lý tốt. Nhiều năm như vậy rồi, có phóng viên nào dám lên tiếng? Cô cứ yên tâm là được.”

Cô giáo Lý vẫn có chút không yên tâm, vội vàng đứng lên: “Tôi sẽ đi lên lớp và nhấn mạnh lại một lần nữa, đứa nhóc nào dám nói ra, xem tôi không chỉnh chết nó thì thôi.”

“Đi đi, đi đi.”

Thấy cô giáo Lý rời đi, những giáo viên khác trong văn phòng ung dung thảnh thơi, uống trà sửa bài tập và chuẩn bị bài học.

Bọn họ đều biết, một khi có người dám đến trường học để đều tra về việc lộ Âm Phủ, người đó có lẽ sẽ sống không lâu nữa đâu.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp