Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 20


1 tháng

trướctiếp

[Đó là cái gì?] Hạ Lâu im lặng dùng khẩu hình hỏi.

Lục Ngôn Lễ trầm tĩnh, lắc đầu.

Nghe âm thanh giống như cương thi, nhưng hắn tạm thời không thể xác định.

Hắn cố ý đưa tin tức của Lê Phương Chỉ cùng lời nguyền cho vị Lý sư muội kia, nếu như cô ta cùng vị Lâm đại sư là đồng bọn, sau khi nhận được tin tức, bọn họ hẳn sẽ tới ngay lập tức. Mà nếu như cô ta đi ngược lại Lâm đại sư, như vậy... theo lý thuyết, Lý sư muội hẳn sẽ kéo dài thêm một lát.

Hiện tại lúc này, chỉ có âm thanh của cương thi nhảy lên, lại không nghe được bọn họ nói chuyện. Chẳng lẽ… Cô ta đã xảy ra chuyện?

Tiếng nhảy trên đỉnh đầu vẫn còn tiếp tục, hắn nhìn thời gian trên cổ tay một chút, không biết tính toán cái gì, không tiếng động nói với Hạ Lâu:  đầu tiên là anh, sau đó là tôi

[Cái gì?] Hạ Lâu có chút không hiểu.

Lục Ngôn Lễ không có ý định giải thích nhiều, một lần nữa thuật lại khẩu hình một lần:  đầu tiên là anh, sau là tôi. Anh chạy xuống, tôi đi lên 

Trong bóng tối đỏ tươi, hắn nhìn chằm chằm ánh mắt Hạ Lâu, cặp mắt kia khiến Hạ Lâu rất dễ dàng liên tưởng đến dạng vẻ một con sói gắt gao nhìn chằm chằm con mồi.

Nhưng anh ta có thể xác định, giờ phút này con mồi của Lục Ngôn Lễ không phải là anh ta.

Vậy là ai?

Vừa dứt lời, tiếng nhảy nhót trên đỉnh lầu đã thay đổi.

Tiếng chuông đồng quen thuộc vang lên, chỉ có là tiếng chuông này cùng tiếng trước đó bọn họ  từng nghe không giống nhau, chói tai, bén nhọn, dồn dập, ngay cả tiếng nhảy nhót cũng vội vàng hơn.

Vật thể rơi xuống, tiếng chuông đồng vang lên, gào thét, tiếng kim loại va chạm khiến người ta nghiến răng... Hai người lẳng lặng nằm sấp, không nhúc nhích.

Phòng 405 không thể tiến vào, bọn họ trở lại nơi trước đó Hạ Lâu náu mình, phát hiện đáy giường là đầu lâu của Phong Sở Sở, họ đào một cái hố ở đó và đến được phòng 404 bị phong ấn dưới lầu, trên sàn nhà phòng 404 lại đào một cái hố đến tầng lửng, nơi vô số thi thể đã bị chất thành đống.

Mới vừa tiến vào, mùi hôi thối máu tanh đập vào mặt làm hai người khó có thể chịu đựng, nhưng vì sống sót, không thể không nhẫn nại. Sau khi bọn họ phân biệt phương hướng, từng chút từng chút leo xuống dưới phòng 405, không nhúc nhích, chờ thời gian trôi qua.

Tiếng ồn ào dần ngừng lại.

Thiếu niên cầm kiếm tìm ở khắp nơi.

Cậu ta đặt Lan Chi Ngọc ở trong phòng, hầu như tất cả mọi nơi bên trong đều dán gương mặt xinh đẹp của cô ta, đang cười nhìn cậu ta. Cậu ta chăm chú nhìn khuôn mặt tươi cười, cố gắng bình phục hô hấp, đưa tay vuốt ve trên mặt mình, che giấu khuôn mặt cùng với răng nanh dữ tợn ở dưới bộ dạng thanh tú của thiếu niên, giương lại nụ cười.

“Lục Ngôn Lễ! Hạ Lâu?”

“Hai người còn sống không?”

“Tôi đã giải quyết xong mọi chuyện, mấy người có thể đi ra.”

Lục Ngôn Lễ cùng Hạ Lâu nằm ở trong tầng lửng, ngay cả hô hấp cũng chậm lại đến kéo dài, đối mặt với Lâm đại sư đang lo lắng tìm kiếm, bọn họ cũng không thở mạnh, sợ bị phát hiện.

Hạ Lâu còn có chút không rõ nguyên do, nhưng Lục Ngôn Lễ biết, lúc trước chính mình vụng trộm gửi tin nhắn cho vị Lý sư muội kia, cô ta tin rồi.

Lâm đại sư hẳn là cũng tin, dù sao thi thể của Lê Phương Chỉ dưới lầu không phải giả.

Không nghe được âm thanh của phụ nữ, Lý sư muội kia không ở đây? Cho nên vừa rồi cậu ta đánh nhau với ai? Dù sao cậu ta không tin đối phương thật sự muốn trừ bỏ Lan Chi Ngọc.

Bất kể thiếu niên có đến tầng nào và hỏi như thế nào, thứ nhận được đều là sự yên tĩnh, thời gian từng giây từng phút trôi qua, chỉ còn gần một tiếng.

Thời gian này, có lẽ chính là kỳ hạn cuối cùng của Lan Chi Ngọc, âm thanh của thiếu niên không hề ấm áp, một tiếng lại kịch liệt hơn so với một tiếng.

“Mau ra đây!”

“Tôi biết các người còn sống, mau đi ra!”

Cậu ta cố nén lửa giận, từ trên lầu tìm đến dưới lầu, nhưng chẳng tìm được thứ gì.

Bọn họ sẽ đi đâu?

Thiếu niên không cách nào tính được bọn họ ở đâu, từ lầu trên xuống lầu dưới, hai mắt phẫn nộ đến sung huyết.

Từ thi thể của Lê Phương Chỉ dưới lầu có thể nhìn ra, lời nguyền kia là thật, mà quỷ dị vô cùng, cậu ta không thể phá giải, chỉ có thể ký thác hy vọng tìm được vật dẫn thích hợp một lần nữa. Nếu lại tìm không thấy, Lan Chi Ngọc chỉ có thể đợi ở trong cơ thể này, cũng không có cách nào bước ra khỏi chung cư này một bước.

Cậu ta làm sao có thể chịu đựng được?

Nhưng hiện tại, người của cả thành phố đã mất, cương thi dùng thay cho đi bộ cũng bị cậu ta hủy, muốn ra khỏi thành phố trong thời hạn thì khó mà làm được.

“Các người đâu rồi? Ra đây cho tôi!” Tiếng gầm bên ngoài càng thêm thê lương, gần như khàn cả giọng, không khó tưởng tượng tình trạng hiện tại của đối phương.

Còn 50 phút nữa.

“Ra đây!” Cậu ta bổ một kiếm về phía những gian phòng khác, hơi thở gấp gáp, ngực phập phồng kịch liệt.

Cậu ta có linh cảm, hai người kia nhất định còn ở trong chung cư này.

Phải tìm được bọn họ… nhất định phải tìm được bọn họ!

Đúng rồi... Nếu bọn họ ở trong chung cư này, sao mình lại không tìm thấy?

Nhất định là trốn ở đó! Bản thân mượn tay hình nhân bố trí, có thể khiến cho tất cả mọi người không cách nào phát hiện cái tầng kia ... Không biết bọn họ đi vào thế nào? Ngay cả cậu ta cũng bị che giấu.

Sau khi tỉnh táo lại, thiếu niên đanh mặt lại, trở về lầu bốn, một kiếm cắm vào mặt đất.

Hạ Lâu còn đang khẩn trương chờ đếm ngược, bỗng dưng, bên tai rơi xuống một ít mảnh vụn. Một giây sau, một thanh kiếm trực tiếp lướt qua gương mặt anh ta, sau đó thu lại.

Sàn nhà hở ra một lỗ hổng lớn, khuôn mặt thiếu niên xuất hiện ở cửa động.

“Tìm được hai người rồi.” Cậu ta hơi nhếch môi cười.

……

Căn phòng tối tăm tràn ngập mùi máu tanh nồng đến mức khiến người ta buồn nôn. Phù văn quỷ dị vặn vẹo cùng với những sợi máu đỏ tươi giăng khắp nơi, lá bùa vàng bị thổi tung lên bởi ngọn gió lạnh sinh ra trên mặt đất bằng phẳng, phù văn đỏ tươi như muốn nhỏ máu.

Khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ được dán khắp tường khắp phòng dần dần mỉm cười theo từng tiếng chuông đồng, hai tròng mắt đen kịt từng chút từng chút tập trung lên người đàn ông bên trong trận pháp.

Cùng với đó còn có trăm ngàn sợi máu tự mình ngưng kết tụ lại, nối liền với đôi mắt trên mỗi một bức tranh xinh đẹp.

Đó là Hạ Lâu.

Đầu óc ngày xưa vốn có thể bình tĩnh phân tích nay lại trống rỗng mê man, không tài nào nghĩ ra được bất cứ thứ gì, chỉ có cảm giác máu trong người dần dần nguội lạnh, dẫn đến tứ chi rét ẩm và cứng đờ.

Còn… bao lâu?

Sau khi bọn họ bị phát hiện, thiếu niên vết thương đầy mình không rảnh cùng bọn họ hư tình giả ý, sau khi Lục Ngôn Lễ quát khẽ một tiếng, Hạ Lâu đột nhiên phước chí tâm linh (*), phản ứng lại lời Lục Ngôn Lễ nói khi trước có ý gì, co cẳng chạy xuống lầu.

(*) Phước chí tâm linh, họa lai thần ám: Phước đến lòng linh thính, họa đến trí tối tăm. Lúc đỏ thì minh mẫn, hồi đen thì rối trí khôn, tính không nên việc.

Đúng như dự đoán, thiếu niên bắt được bọn họ trở về, nhưng người bị vây ở giữa trận pháp, là anh ta. Lục Ngôn Lễ bị xếp gọn ở một bên, vẻ mặt hoảng sợ nhìn mọi thứ diễn ra trước mắt.

Một mùi băng hàn cực điểm dần dần kèm theo, hết thảy trước mắt bắt đầu thấy không rõ lắm, khuôn mặt tinh xảo của người phụ nữ ngồi đối mặt với cậu ta từng chút từng chút rút đi, tóc dài chậm rãi ngắn đi. Khuôn mặt xinh đẹp đến không giống người sống dần dần khôi phục sinh khí.

Ngược lại, cái bóng phía sau Hạ Lâu chậm rãi mọc ra tóc dài, thân hình dần dần yểu điệu, đường nét khuôn mặt từng chút nhu hòa.

Mặt thiếu niên lộ vẻ vui mừng.

Hạ Lâu hỗn loạn, đã rất khó suy nghĩ chuyện gì nữa. Anh ta kiệt sức mở mắt, thấy Lê Phương Uyển ngồi ở đối diện mình đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai thống khổ, giơ tay gắt gao bóp cổ mình, sức lực to lớn, không bao lâu sau thì đầu lưỡi thè ra. Cô ta lại không thể khống chế gắt gao khép chặt hàm răng lại, cắn chặt đầu lưỡi của mình.

Chỉ chốc lát sau, máu chảy đầm đìa, nửa đoạn đầu lưỡi rơi xuống, cả người tê liệt ngã xuống đất, biểu cảm của Lê Phương Uyển là hoảng sợ, đến chết cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Trong thời gian chấp hành nhiệm vụ, hộ gia đình không được rời khỏi chung cư, Lan Chi Ngọc có thể rời đi, nhưng Lê Phương Uyển vi phạm quy tắc.

Nhìn thấy một màn như vậy, thiếu niên càng thêm xác định sự tồn tại của lời nguyền.

Cũng may, cũng may cậu ta kịp thời phát hiện vấn đề này, còn có thể cứu chữa.

Cậu ta chăm chú nhìn Hạ Lâu đang từ từ dị biến, vẻ mặt điên cuồng vui sướng.

Còn 15 phút nữa.

Móng tay từ từ dài ra, ngực từ từ nhô lên, làn da càng thêm trắng nõn......

“A a a a ---”

Lục Ngôn Lễ bị trói để sang một bên làm lương thực dự trữ vẫn im lặng giống như đột nhiên bị kích thích, nhảy dựng lên, hướng ra ngoài cửa trốn đi. Mặc dù vẻ mặt hoảng sợ, nhưng hắn vẫn cẩn thận không chạm vào thứ không nên chạm.

Người thiếu niên đang ở thời điểm nguy cấp, không có thời gian để ý đến hắn bèn để mặc hắn đi trước, còn mình tiếp tục bận rộn. Ai ngờ không lâu sau, trong lúc cậu ta vô tình nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, thế mà lại trông thấy hình ảnh đối phương nhanh chóng chạy ra khỏi chung cư, xem ra sắp thoát khỏi tầm mắt!

Thì ra, hắn mới là người không bị lời nguyền khống chế?!

Đầu thiếu niên trống rỗng nổ bùm một tiếng, khóe mắt muốn nứt ra, cậu ta giơ tay dừng trận pháp, từ lầu cao nhẹ nhàng nhảy xuống đuổi theo.

Hồi tưởng lại sau khi cậu ta và Hạ Lâu đã thống nhất ở trên diễn đàn, Hạ Lâu thông báo sẽ có người ra cửa chung cư đón cậu ta, kết quả Lục Ngôn Lễ lại chỉ ở dưới lầu chờ đợi, nói bản thân không muốn phơi nắng gì đó. Chính vì như thế, cậu ta cũng không quá nghi ngờ.

Nhưng dù Lục Ngôn Lễ thông minh thế nào cũng sẽ không lường trước được bước này, hắn chỉ có thói quen hành động như những người khác trước mặt một số nhân vật then chốt. Ngay cả việc mua thức ăn và quần áo các loại, mấy ngày nay hắn đều ủy thác cho một đôi vợ chồng nhỏ nhiệt tình kia ra ngoài mua sắm, ngoại trừ đi một chuyến đến thủy cung, cơ bản hắn không hề bước ra khỏi chung cư một bước.

Cho tới hôm nay, Lục Ngôn Lễ mới quyết định lợi dụng điểm này đánh cược một lần.

Hắn thắng cược.

Lục Ngôn Lễ dù tránh né thế nào vẫn nhanh chóng bị thiếu niên đuổi theo mang về.

Hạ Lâu ở giữa trận pháp từ từ khôi phục lại bình thường, không biết là do rét lạnh hay do nguyên nhân nào khác, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy từng chút nhuốm sắc thái người sống. Anh ta chậm rãi mở mắt.

Ngồi đối diện anh ta, là Lục Ngôn Lễ bị trói gô. ( truyện trên app T𝕪T )

Hắn im lặng nói một câu, Hạ Lâu thông qua khẩu hình đọc hiểu.

[Còn 5 phút nữa]

Khí âm hàn dần dần chuyển dời đến trên người Lục Ngôn Lễ, thiếu niên không muốn buông tha tốc độ càng lúc càng nhanh, hai mắt đỏ lên.

Kiên trì thêm chút nữa…

Thiếu niên lại tăng nhanh tốc độ, sợi tơ máu quấn quanh người đàn ông càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc.

(Còn 2 phút nữa)

“A a a a - - vì sao?!” Càng lo lắng càng dễ phạm sai lầm, thiếu niên trong lúc vô tình phác thảo sai vị trí một sợi máu, rõ ràng chỉ là một sợi tơ, nhưng sự đứt lìa của nó lại phảng phất là điềm báo tan vỡ cho mấy chục năm cố gắng của cậu ta sắp hóa thành hư ảo.

Trong cơn nóng giận, cậu ta kéo đứt sợi tơ kia.

Làm sao chấp nhận được? Cậu ta đã đợi mấy chục năm, cuối cùng cũng đợi được ngày hôm nay, làm sao có thể chấp nhận?

Một sợi tơ máu cực nhỏ bị kéo ra từ trong cơ thể, sau khi nó đứt đoạn, Lục Ngôn Lễ nhịn không được kêu lên một tiếng, ngay lập tức, mạch máu toàn thân tựa như cùng lúc vỡ tan, cả người đều đẫm máu.

[Một phút nữa thôi]

Mặc dù như vậy, trong lòng hắn vẫn bình tĩnh tính toán mấy giây.

“Đều đi chết đi... Cô ấy không thể trở về, tất cả các người đều đi chết đi!!” Thiếu niên đã rơi vào trạng thái điên cuồng, cũng không nhìn thấy Lục Ngôn Lễ ngã xuống mặt đất nín thở giả chết, rút kiếm đuổi giết Hạ Lâu.

Hai mươi giây - -

Hạ Lâu bị ném xuống đất.

Mười giây - -

Một thanh kiếm đâm xuyên eo anh ta, Hạ Lâu chỉ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, cúi đầu nhìn, thân thể bị chặn ngang chặt đứt, tách ra.

Máu chảy thành sông.

Một giây sau, Hạ Lâu biến mất.

Hết giờ rồi.

Toàn bộ thế giới tựa như đều đã xảy ra biến hóa, một thành phố tĩnh mịch đột nhiên nhiều âm thanh, tất cả vết thương trên người Lục Ngôn Lễ nhanh chóng khỏi hẳn, giống như chưa từng bị thương bao giờ. Ngay cả căn chung cư bị hư hại dưới chân bọn họ cũng lập tức khôi phục sự sạch sẽ, lá bùa, tơ máu, tấm áp phích... tất cả đều biến mất.

Đêm đã khuya, Lục Ngôn Lễ đứng ngẩn người trong căn phòng trống của chung cư, mở cửa, đi về phía thang máy.

Hai loại ký ức đảo quanh trong đầu, một loại nói cho hắn biết chẳng qua hắn chỉ là một cư dân bình thường, một người bạn đang tìm nơi ở nhờ hắn đến chung cư xem giúp phòng trống trông thế nào. Một loại ký ức khác lại nói cho hắn biết, mọi thứ đều là giả.

Cửa thang máy mở ra, một cặp chị em song sinh đứng ở bên trong, khóe miệng cong cong giống nhau như đúc, hai người hướng về phía Lục Ngôn Lễ khẽ mỉm cười. Đèn thang máy nhấp nháy dường như mời hắn vào.

Lục Ngôn Lễ không phản ứng, lui về phía sau một bước.

Hai chị em đợi một lúc, nhảy thẳng ra khỏi thang máy. Thân thể cả hai bị mái tóc dài nối liền với nhau, các bộ phận của bàn tay dính chặt không thể tách rời. Hai cô gái lấy tư thế này nhảy một cái, nhảy một cái, tiến vào phòng 405.

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp