Đi Theo Vết Trăng Máu

Chương 4: Quái vật Tinh thần cấp Một


1 năm

trướctiếp

"Xì xì… "

Tên nhân viên quán cà phê thấy Lục Tân không chạy trốn thì người, dáng vẻ khiêu khích nhìn anh cười.

Đến khi nụ cười trên mặt hắn trở nên vặn vẹo đến một mức độ nhất định, da thịt bất chợt xé toạc ra, để lộ một loại cơ thể màu đen. Loại cơ thể này nhấp nhô, kéo dài ra bên ngoài rồi biến thành một đầu xúc tu thô to vặn vẹo, mặt trên của nó mọc từng chiếc miệng to lớn, bên trong là những chiếc răng nanh ngắn nhỏ nhưng rất sắc bén, khi chúng nhấp nhô trên dưới thì bật ra một con ngươi khổng lồ.

Sau đó tất cả miệng đều mở lớn, phun mạnh từng luồng chất lỏng sền sệt.

Lục Tân rùng mình một cái: "Mau chạy đi..."

Chẳng qua là em gái của anh vẫn đang hưng phấn nhìn con quái vật kia: "Em còn lâu mới chạy nhé, anh xem nó có đáng yêu không chứ..."

Lời còn chưa kịp nói xong thì con quái vật kia đã gào lên một tiếng, bất ngờ vung vẩy vô số xúc tu to lớn kia tấn công bê phía họ.

Lục Tân vừa sợ hãi vừa kinh hoàng, không kìm được mà hét to: "Tôi… "

Nhưng ở trong tiếng kêu của anh, đột nhiên em gái nắm lấy anh rồi kéo người dùng tốc độ cao vọt về hướng con quái vật kia.

...

...

"Lực lượng tinh thần đạo động đạt đến giá trị cực hạn… "

Bên trong chỗ quan sát, một nhân viên công tác nhanh chóng gõ bàn phím, thấp giọng kêu to: "Quái vật tinh thần cấp một đã hiện thân!"

Tại những chỗ mà họ có thể nhìn thấy trên màn hình, lúc này toàn bộ ga tàu điện ngầm trống rỗng giống như vừa xuất hiện địa chấn, rung động không ngừng. Lấy tên nhân viên quán cà phê kia làm trung tâm, mặt đất xung quanh liên tục xuất hiện những vết nứt to lớn, hoặc là giống như bị lực mạnh quật thành hố sâu. Những người xung quanh, thậm chí bao gồm các "vị khách" trong quán cà phê đều bị xé nát thân thể không biết thành bao nhiêu mảnh.

Tựa như là có một dạng trường lực vô hình đang vặn vẹo để hủy hoại, tàn phá hết tất thảy.

"Sau ba mươi phút nữa sẽ có một chuyến tàu điện ngầm đến trạm, trên xe có ít nhất ba mươi vị khách!"

Một nhân viên công tác khác cũng căng thẳng thông báo, quay đầu nhìn lại nhìn về phía cô gái tóc ngắn: "Phải làm sao bây giờ?"

Cô gái tóc ngắn hít một hơi thật sâu, ngay lập tức không thể đưa ra quyết định được.

"Theo lẽ thường thì dị nhân dạng nhện nếu không có vũ khí được chế tạo đặc biệt thì sẽ không đối phó được với loại quái vật tinh thần này… "

"Nhưng mà..."

"... "

Ánh mắt của cô ta thấy hình ảnh trên màn hình không ngừng lắc lư, người quan sát lúc này chỉnh thẳng đến chính diện cảnh tên nhân viên quán cà phê đã biến dạng với vô số trường lực xung quanh, thân hình của hắn lóe lên, bốn phía lập tức xuất hiện một hố sâu. Hắn chợt co rụt lại rồi dùng sức mạnh tinh thần vô hình, trên cơ thể một người ở phía sau cách khoảng bảy tám mét bỗng nhiên xuất hiện một cái lỗ.

Mà dưới tình huống hung hiểm đến cực hạn thế này, hắn lại mạnh mẽ vọt tới bên cạnh quản lý của quán cà phê.

Sau đó hắn đưa tay ra, nắm lấy một cánh tay của quản lý quán cà phê.

"Rầm… "

Sau đó, hình ảnh trên màn hình bỗng nhiên biến mất hoàn toàn.

Đó là bởi vì bên trong ga tàu điện ngầm có bao nhiêu camera đều đã bị sức mạnh tinh thần vô hình kia phá hủy triệt để rồi.

Cô gái tóc ngắn hít mạnh một hơi, bỗng nhiên kêu lên: "Nhanh!"

Tất cả mọi người lập tức khẩn trương động tác lên, bao gồm cả cô gái nhỏ ở trong căn phòng cách vách.

...

...

"Ha ha ha… "

Mà vào lúc này, ở bên trong ga tàu điện ngầm, trong lòng Lục Tân đang thầm than khổ nhưng ngoài miệng lại phát ra tiếng cười đắc ý trêu tức, hai mắt loé lên một loại ánh sáng cuồng nhiệt và hưng phấn. Ở trước mặt anh có vô số xúc tu thoạt nhìn rất âm u và kinh tởm, trực giác cho thấy dường như chỉ cần đụng phải hay quẹt qua thứ kia thì nó sẽ cho mình phải gánh một loại hậu quả vô cùng đáng sợ và kinh khủng, không cách nào có thể sửa chữa.

Nhưng dưới hoàn cảnh nguy hiểm, dường như anh chỉ cảm thấy hưng phấn.

Thân hình xông về phía trước, làm ra vô số tư thế vặn vẹo quái đản để tránh khỏi xúc tu, tiến về phía con quái vật.

"Xoẹt…"

Anh đưa tay bắt lấy một khối da thịt trên cơ thể con quái vật, thuận thế xoay người, chất nhầy mạnh mẽ bắn ra.

Một đầu xúc tu của con quái vật kia lại bị anh trực tiếp xé xuống.

Con quái vật đau đến phát cuồng, vô số cái miệng há ra đồng thời gào thét.

Mà vẻ mặt của Lục Tân lại càng thêm phấn khích, không ngừng lượn vòng quanh con quái vật.

Rõ ràng sức mạnh của anh không thể lớn hơn con quái vật kia mà anh cũng có thể cảm giác được, một khi bị con quái vật kia một khi bắt lấy thì chỉ sợ sẽ lập tức mất đi cái mạng nhỏ này. Ấy thế mà chẳng những anh không cảm thấy hoảng sợ, ngược lại dáng vẻ giống đang cực kỳ thú vị, như mèo đang trêu đùa chuột, cơ thể thỉnh thoảng di chuyển thật nhanh đến bên người con quái vật bên người, rồi lại lùi xa, mỗi một lần tiếp cận, đều giật một đầu xúc tu thật dài xuống.

Anh đang tách rời con quái vật này...

Xúc từ trên cơ thể của quái vật càng ngày càng ít, nó lộ ra biểu tình vô cùng phẫn nộ, cũng vô cùng hoảng sợ, nhưng bất kể phản ứng kịch liệt như thế nào cũng chỉ làm Lục Tân càng hưng phấn thêm, thân hình loé lên xung quanh nó như một bóng ma, xé một miếng da thịt nữa xuống...

Tiếng gào thét của con quái vật cũng càng ngày càng thấp, khắp người đều là tàn tích và vết máu.

Nhưng mà chút tàn dư và vết máu này sau khi rơi xuống đất, đều sẽ theo thời gian mà chậm rãi tan biến, không còn nhìn thấy nữa.

Cuối cùng lúc con quái vật kia đã mất hết sức lực phản kháng, chỉ còn lại vẻ tràn đầy hoảng sợ bò về phía lối vào.

Thế nhưng Lục Tân lại nhảy tới phi người lên vách tường đuổi theo, thuận thế rút một ống sắt dài ở đầu tường xuống, sau đó khoé miệng cười lớn, từ trên tường nhảy tới, ngắm chuẩn con quái vật kia, hung hăng cắm cái ống theo dưới nó.

"Phập!"

Đầu của con quái vật kia bị đâm thủng, trực tiếp găm trên mặt đất.

Quái vật liều mạng giãy dụa, mấy cái xúc từ còn sót lại trên cơ thể vô thức quơ quơ.

Mà Lục Tân ngồi xổm ở cách đó không xa, vừa cảnh giác vừa thỏa mãn dị thường quan sát nó gào thét và giãy dụa.

Trong con ngươi của vô số xúc tu trên thân quái vật kia đều cùng lộ ra thần sắc sợ hãi, đột nhiên, tất cả xúc tu đồng thời thẳng băng.

Sau đó "Tách" một tiếng, thế mà lại biến thành từng luồng huyết tương.

Mà trong chớp mắt khi chút máu kia nổ tung ở đây đều hướng về bốn phương tám hướng mà vọt qua, giống như một màn sương máu.

May mắn là Lục Tân vô cùng cảnh giác, lập tức dịch chuyển cơ thể qua một bên, tránh được một đống máu thịt ngọ nguậy.

Nhưng những "vị khách" đuổi tới từ trong quán cà phê thì trong nháy mắt lại bị máu thịt bao vây, bất chợt bị đánh thức.

Trong cuộc chiến đấu vừa rồi, các "vị khách" trong quán cà phê dường như không có biểu tình gì dưới sự công kích, cho dù gặp thương vong nặng nề cũng không nhúc nhích, giống như hoàn toàn không cảm thấy đau đớn hay hoảng sợ, nhưng bây giờ bọn họ đang có vẻ vừa ở trong mộng mới tỉnh, dồn dập chạy về bốn phương tám hướng.

Có người lao vào các lối vào và lối ra ở cả hai phía, và một số người thậm chí còn nhảy khỏi đường hầm tàu điện ngầm.

Mỗi một người đều giống như phát điên rồi, hoàn toàn không sợ tàu sắp vào trạm ngầm cho thành thịt vụn...

"Muốn chạy à?"

Trong mắt Lục Tân là sự cuồng nhiệt và thần sắc hưng phấn, con ngươi chuyển động, di chuyển cơ thể thật mau nhìn về phía người đang gần anh nhất.

Đó là một người phụ nữ mập mạp, chân khập khiễng.

Người phụ nữ này vừa rồi bị xúc tu của nhân viên quán cà phê quét trúng, toàn bộ chân trái, đều đã bị bẻ gãy thành một góc độ kinh dị, nhưng bà ta vẫn đang dốc sức chạy ra ngoài, chẳng qua là tốc độ rất chậm, lúc phát giác được Lục Tân đang tiến lại gần từ sau lưng thù đột nhiên xoay người, há hốc miệng ra, ngoác đến tận mang tai, hàm răng khô vàng đầy mỡ hiện tại lộ ra vẻ sắc bén hơn rất nhiều so với ngày thường.

Lúc này, bà ta không còn giống như một con người nữa mà lại giống dã thú không chút lý trí nào hơn.

"Rắc!"

Lục Tân vụt sang bên cạnh, tránh thoát khỏi cái miệng đang cắn tới, sau đó vươn tay ra bẻ gãy cổ của bà ta.

Sau đó, cơ thể anh vọt lên, nhanh chóng hướng về một bóng người đang chạy trốn khác.

Trong mắt anh mang theo một loại cuồng nhiệt dị dạng, tốc độ càng trở nên nhanh chóng đến ma quỷ cũng khó hình dung, trong chốc lát đã tiêu diệt bốn năm "vị khách" ở giữa, chẳng qua là có quá nhiều "vị khách" và bọn bọ cũng bỏ trốn rất nhanh. Trong khi anh đuổi kịp và giết chết bốn năm "vị khách" kia thì những người khác đã tản ra chạy trốn khắp nơi, bây giờ trên ga tàu đã hoàn toàn trống rỗng.

"Tách…"

Đột nhiên bên trong ga tàu vang lên một động tĩnh nhỏ.

Lục Tân chợt quay đầu lập tức thấy một người bảo vệ đang đứng trong phòng an ninh hoảng sợ nhìn anh.

Vận khí của bác bảo vệ này thật sự rất tốt.

Rõ ràng toàn bộ trạm xe lửa đều đã bị cuộc chiến đấu ảnh hưởng đến, thiệt hại còn cực kỳ nghiêm trọng, thế nhưng căn phòng kia vẫn còn có thể duy trì hoàn chỉnh. Mà ông ta, cũng tổn thương chút lông tóc nào, do lúc này ông ta phát ra một động tĩnh nhỏ nên mới thu hút sự chú ý của Lục Tân. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Lục Tân nhìn ông ta, con mắt thoạt nhìn đen kịt tĩnh mịch, sau đó trên mặt của anh lộ ra vẻ vặn vẹo và hưng phấn.

Trong một giây sau, thân hình của anh đột nhiên khẽ động, lập tức vọt tới trước phòng an ninh, ngón tay duỗi thẳng muốn chộp tới đầu của ông già.

Ông lão bảo vệ hoảng sợ, vội vòng hai tay ôm lấy đầu.

Nhưng sự tấn công trong dự đoán lại không xuất hiện.

. . .

. . .

"Đủ rồi… "

Lục Tân giận dữ hét lớn, đột nhiên kéo lấy em gái.

Ngón tay mảnh khảnh của em gái đã gần đáp lên mặt của người bảo vệ, lúc chỉ còn lại mấy centimet thì dừng lại.

Em gái của anh rất điên cuồng nhưng Lục Tân vẫn có thể ngăn cản được cô.

Vào bây giờ, anh muốn ngăn cản.

Trước đó trong cuộc chiến đấu, chỉ cần có một chút sai lầm thì sẽ bị quái vật kia bắt lấy cho nên Lục Tân không dám ngăn cản em gái, cho dù lúc đó Lục Tân muốn chạy trốn đi mà em gái muốn quay lại thì Lục Tân cũng không dám cưỡng ép kéo cô đi, bởi vì nếu không thống nhất ý kiến thì bất kể là động tác hay phản ứng đều sẽ bị chậm lại, có khả năng lâm vào cảnh nguy hiểm, mà những cái "vị khách" kia cũng không bình thường nữa, cho nên giết được thì sẽ giết.

Thế nhưng ông lão bảo vệ này, hoàn toàn chính xác là một người bình thường nên tất nhiên Lục Tân sẽ không thể để cho em gái làm ông ấy bị thương.

"Được rồi, được rồi mà… "

Em gái bị Lục Tân cưỡng ép kéo lại, giống như cực kỳ tức giận, nhưng khi cô vừa quay đầu, thấy khuôn mặt lúc này của Lục Tân này bởi vì phẫn nộ mà có chút vặn vẹo lại thì bỗng nhiên trở nên dịu dàng, cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cổ của Lục Tân, cười nói: "Anh trai, anh không nên tức giận đâu, em không phải chỉ là đang muốn bảo vệ cho anh à? Anh xem kìa, những con quái vật kia, đều vừa hung dữ vừa đáng sợ nha..."

"Đáng sợ thì có thể chạy trốn..."

Trên trán của Lục Tân nổi đầy gân xanh, anh còn muốn nói tiếp nữa nhưng thấy mặt của em gái lại đột nhiên biến sắc.

"Ai nha, những người kia đã qua đây rồi, chúng ta cũng đi nhanh thôi… "

Lục Tân giật mình, cơ thể vội vàng khẽ đảo, rơi trên vách tường, nhanh chóng rời khỏi nhà ga.

Bên trong toàn bộ ga tàu điện trống rỗng chỉ còn lại vết máu đầy đất và ông lão bảo vệ đang nơm nớp lo sợ.

"Ầm ầm… "

Tàu điện ngầm bỗng nhiên tiến vào ga, chấn động đến mức khói bụi bay rơi xuống khắp nơi.

Đồng thời vào lúc đó, bên trong tay sắt, một bóng trắng lóe lên, có một cái cô gái lớn lên giống như búp bê xuất hiện ở chỗ này.

Trong tay cô ấy cầm một chiếc ô, cả cơ thể lại lơ lửng trên không trung.

Theo sát đó, tiếng mô tô gầm rú vang lên, cô gái tóc ngắn cưỡi mô tô trực tiếp vọt vào.

Bọn họ quay đầu nhìn lại, không thấy sự tồn tại của quái vật tinh thần kia, thậm chí cũng không có cảm nhận được bất kỳ lực lượng tinh thần nào lưu lại, các cô ấy cũng không thấy người kia đâu. Bên trong toàn bộ trạm xe chỉ có tàn tích thi thể, cùng với vết máu đầy đất, còn có tên nhân viên quán cà phê bị đóng chặt trên mặt đất, bây giờ chỉ còn lại một bãi tro cặn, ánh mắt ngoài ý muốn và thần sắc kinh hoàng hiện lên khuôn mặt của cô gái tóc ngắn.

"Làm sao anh ta có thể làm được?"

Cô ta giật mình tự nói.

Một dị nhân dạng nhện, trong trường hợp không có vũ khí được chế tác chuyên dụng cũng không có sự hỗ trợ của lực lượng vũ trang.

Làm cách nào có thể thanh trừ hết một bản thể ô nhiễm vậy?

Trong nội tâm cô ta tràn đầy ngạc nhiên và nghi ngờ, chậm rãi quay đầu đi liền thấy ông già bảo vệ trong phòng an ninh kia.

Lúc này ông lão bảo vệ đã sợ đến choáng váng, hai mắt dường như tràn ngập kinh hãi.

Trong bàn tay run rẩy của ông ta còn cầm một chiếc máy ảnh kỹ thuật số kiểu dáng của đời trước.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp