Hành Trình Nhận Cáo Mệnh Của Mẹ Chồng Nhà Nông (Bản Dịch)

CHƯƠNG 73: CẦM TINH RẮC RỐI


1 năm

trướctiếp

Trúc Lan nghĩ ngay tới nhà Vương lão tứ, căn nhà Vương lão tứ thuê đã lâu không có người ở, cả nhà dọn đến cũng không bỏ tiền ra sửa sang lại.

- Chắc là nhà Vương lão tứ rồi!

Lý thị sửng sốt, người thích hóng hớt không chê lớn chuyện, nàng ta hả hê khi thấy người khác gặp hoạ:

- Cả nhà Vương lão tứ đúng là xui hết chỗ nói. Mẹ, con đi xem thử.

Trúc Lan mặc kệ Lý thị, có điều cô không tán thành câu nói nhà Vương lão tứ xui xẻo mới bị sập nóc. Vương lão tứ đường đường là đàn ông trong nhà, sao lại không biết sửa sang nhà cửa, để tuyết dày rơi trên mái nhà, chỉ vì trong tay hắn ta không có tiền thôi.

Chu Thư Nhân vắng nhà đã hơn nửa tháng, nhà Vương lão tứ cũng đã bán kim chi được một khoảng thời gian. Vương Như đúng là lợi hại, ngay ngày hôm sau lập tức bán hết kim chi ra ngoài, mặc dù không kiếm được tiền nhưng vẫn gom lại đủ vốn. Nhưng mặt trái là để cho Vương Trương thị nhìn thấy số tiền bán kim chi này, trong nửa tháng qua Vương Trương thị chưa từng ngơi nghỉ, dùng đủ mọi cách chỉ để lấy tiền. Trong thôn cũng có một đám kiếm chác, lần đầu tiên Vương lão tứ được người khác nịnh nọt, đầu óc nóng lên nên đã cho mượn không ít tiền.

Trúc Lan nghe được khá nhiều tin tức từ miệng Lý thị, bắt đầu từ việc trong thôn ra sức tâng bốc Vương lão tứ, đến việc trong thôn truyền rằng Vương lão tứ cay nghiệt, danh tiếng của Vương lão tứ càng ngày càng kém. Cô biết trong tay Vương lão tứ không có nhiều tiền, nhưng cô chướng mắt cách sống của hắn ta, ngoài mặt khờ khạo, còn trong xương cốt là người nhà họ Vương: ích kỷ, tự cho mình đúng.

Trúc Lan cầm da đi tìm Triệu thị, cô học Triệu thị cách làm giày đã một thời gian, thế nhưng đến khi bắt tay vào làm vẫn cần Triệu thị giúp đỡ, một mình cô làm không xong. Trúc Lan rất thích những đôi ủng có mũi to giống ở hiện đại, chẳng qua là không thể làm trước mặt Vương Như, thế nên cô chỉ có thể làm giày cổ đại.

Trong phòng Triệu thị, cháu gái lớn co cụm trên giường đất để sưởi ấm đôi bàn chân, giày mang trên chân đã bị thấm ướt từ bao giờ rồi. Trúc Lan vừa nói làm giày bằng da không sợ ướt giày, cháu gái Ngọc Sương vui mừng chạy tới.

- Bà nội, có của con không?

Trúc Lan nghe tiếng trẻ con, trong lòng mềm nhũn, rối hết cả lên:

- Có, ai cũng có hết, mỗi người một đôi.

Ngọc Sương cực kỳ vui vẻ:

- Con có thể đi ra ngoài chơi rồi, không bao giờ sợ ướt giày nữa.

Trúc Lan xoa đầu cháu gái, đáng yêu quá trời quá đất. Cô nắn đôi má con bé một hồi, tiểu cô nương ngứa không chịu được, bật cười khanh khách. Trúc Lan giả điên đùa giỡn chốc lát, tiểu cô nương chơi mệt, không bao lâu đã ngủ thiếp đi.

Triệu thịnh nhỏ giọng nói: - Mẹ, cắt da xong rồi.

Trúc Lan cầm miếng da nhỏ, nói: - Làm cho bọn trẻ trước đi.

Triệu thị xót đôi chân của con gái bị đông lạnh tới đỏ bừng, nàng ta vừa thấy da lớn da nhỏ là biết làm cho con gái, đôi mắt cong cong: - Dạ mẹ.

Trúc Lan khá hài lòng về phương thức chung đụng giữa cô và Triệu thị hiện nay. Từ sau khi biết Triệu thị giả vờ, nàng ta rất ít khi khóc ở trước mặt cô. Chẳng qua nàng ta giả vờ quen thói, đôi khi không khống chế được, Trúc Lan cũng rất thông cảm. Cô cũng chưa từng nghĩ tới chuyện hỏi thăm Triệu thị quá trình chạy nạn, đó là ký ức Triệu thị không muốn nhớ lại, qua thì cứ cho qua thôi, cô không phải kiểu người thích khơi gợi lại nỗi đau của người khác.

Giày không dễ làm, nhất là ủng bông có phần đế dày. Trúc Lan và Triệu thị mất cả một ngày mới làm xong cho hai đứa trẻ, một đôi cho Ngọc Sương, một đôi cho cháu trai thứ hai Minh Đằng.

Mặc dù làm không quá đẹp, cũng khiến bọn nhóc cảm thấy mừng rỡ, còn cố tình đi ra ngoài nghịch tuyết một hồi. Sau khi trở về, vui vẻ nhận ra thật sự không ướt, giày liền trở thành bảo bối, một mực phải đặt ở nơi có thể nhìn thấy một cái, nhìn chằm chằm không rời mắt.

Bữa chiều có món hoành thánh, bột trắng không trộn một tí bột ngô nào cả. Bột mì nguyên chất làm vỏ hoành thánh, nói là bột trắng nhưng cũng không phải trắng tinh, vẫn hơi ngả vàng. Lý thị vừa làm hoành thánh vừa kể lại chuyện nhà Vương lão tứ. Mất cả một ngày mới dọn dẹp xong căn nhà, nhưng không ở được. Người thì không sao, không bị thương gì, có điều đồ đạc hư hỏng không ít, người tới giúp đỡ tiện tay trộm bớt một mớ.

Trúc Lan hỏi:

- Tối nay cả nhà Vương lão tứ ở đâu?

Lý thị hóng chuyện một ngày, lắc đầu:

- Không biết, ban đầu cho rằng dọn dẹp sạch sẽ xong có thể sửa sang lại thành một cái nhà ở được, nào ngờ không ở được nữa, lúc con về thì bọn họ còn chưa quyết định đâu ạ!

Triệu thị lo lắng sốt ruột:

- Mẹ, Vương lão tứ có tiền trong tay bắt đầu sinh tật, dạo này đắc tội nhiều người. Ai không bị làm phật ý cũng sợ dính vô rắc rối, cho nên không muốn dây dưa với nhà Vương lão tứ. Bọn họ sẽ không tới nhà ta chứ!

Trúc Lan đang lăn da bỗng nhiên khựng lại, theo như mạch não của Vương lão tứ thì rất có khả năng này. Cô không mấy tự tin nói:

- Chắc là không đâu!

Triệu thị thật sự không muốn dính tới mấy kẻ ngốc đó, nhất là kẻ ngốc mà đầu óc còn có bệnh: - Mẹ, nhỡ đâu họ tới thì sao?

Có tiếng Chu lão đại từ trong nhà chính vang lên:

- LÃO NHỊ! LÃO TỨ TÌM ĐỆ.

Trúc Lan: "..."

Lý thị trách móc Triệu thị:

- Đệ muội (em dâu), cái miệng của muội xui xẻo quá đi!

Triệu thị bụm ngực, trong lòng không ngừng mặc niệm đừng có so đo với mấy kẻ ngốc. Thế nhưng kẻ ngốc trước mắt làm khó chịu quá, miệng xui xẻo gì, rõ ràng nàng ta phân tích ra mà. Triệu thị vừa giận một cái là đôi mắt đỏ hoe, nước mắt rào rạt rớt xuống:

- Đại tẩu, tẩu nói oan cho muội!

Lý thị đang rất đắc ý, mấy ngày nay Triệu thị thân thiết với mẹ chồng và ân cần hơn cả nàng ta. Cuối cùng cũng để nàng ta chớp được cơ hội, vợ của Lão Nhị là thứ đen đủi, lúc này mẹ sẽ tránh xe vợ của Lão Nhị:

- Hừ, còn nói không phải? Ngươi vừa dứt câu là Vương lão tứ vác mặt tới đây rồi, ngươi không biết bây giờ ai ai cũng chê cả nhà Vương lão tứ sao?

Trúc Lan: "..."

Cô rất muốn nói phòng bếp không hề cách âm chút nào, trong khi giọng của Lý thị oang oang, vả lại cửa còn đang mở toang, người ngoài cửa nghe rõ ràng mồn một, Lý thị lại gom góp thêm giá trị thù hận.

Vương lão tứ đỏ mặt, không đợi Chu lão nhị ra, hắn ta oán hận trừng mắt lườm lườm về phía phòng bếp:

- CHÚNG TA ĐI ĐÂY, KHÔNG PHIỀN CÁC NGƯƠI!

Trúc Lan nhìn Lý thị cười tủm tỉm: - Làm tốt lắm.

Lý thị hỏi lại: - Mẹ, con làm gì ạ?

Trúc Lan: "..."

Không nên tức giận với mấy đứa khờ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp